HẮN CÓ KHI NÀO ĐI NHẢY SÔNG KHÔNG?

Xong đời, tướng quân nghĩ, tác phong của cữu cữu hắn, gọi là cái gì nhỉ, lôi… À, lôi lệ phong hành (sấm rền vang dội)

“Cữu cữu, người ta da mặt mỏng, cậu đừng dọa y, “Tướng quân suy nghĩ một chút, nói, “Nếu không như vầy đi, mấy ngày nữa ta dẫn y đến gặp người.”

(trong tiếng trung từ ‘ta’ chỉ nam và nữ phát âm giống nhau nên cữu cữu không biết người tướng quân nhắc đến là nam)

Tư Đồ Phong: “Cái gì mấy ngày nữa, hiện tại liền đi.”

Tướng quân: “…”

“Cữu cữu, hiện tại con bị cấm túc.”

Tư Đồ Phong: “…”

Được rồi.

Tư Đồ Phong bớt giận không ít, luôn mãi xác nhận nói: “Con hiện tại không gạt ta chứ?”

Tướng quân phát thệ, “Không, không dám.”

Tư Đồ Phong yên tâm, “Như vậy cũng tốt, ngươi nói ngươi, còn không sớm nói với ta, giấu giấu diếm diếm làm cái gì? Dù là tức phụ xấu thì cũng phải gặp cha mẹ chồng…”

Tướng quân: “Y không xấu, rất ưa nhìn.”



Con mọt sách rất ưa nhìn ở trong phủ hắt hơi một cái.

Y nghĩ chắc do trời lạnh.

Y lại nghĩ, trong thiên lao có phải là cũng rất lạnh, tướng quân ở trong đó có phải cũng bị lạnh hay không?

Lý Trường Tự ghé vào lỗ tai y, hắn nói: “Tư Đồ Việt nắm giữ binh quyền trấn thủ biên cương nhiều năm, cũng nên buông tay. Ngươi nói, nếu như đã giết công chúa Bắc Nghiêu, hoàng thượng còn có thể bảo vệ được hắn sao?”

Đây vốn là phát triển trong dự liệu, thừa tướng vốn là muốn gây ra hai nước chiến loạn, làm cho Đông Lăng thừa lúc vắng vẻ mà vào, tướng quân cùng công chúa Bắc Nghiêu này nháo trò, thừa tướng quả thực muốn đốt pháo ăn mừng.

Mà trong lòng Thẩm Mục khó chịu. Hoàng thượng có ơn tri ngộ với y, lúc y thiếu chút nữa chết đói đã cứu mạng, y dùng mệnh báo đáp cũng sẽ không có câu oán hận nào. Nhưng Tư Đồ không giống như vậy, Thẩm Mục nghĩ, hắn không nên bị cuốn vào cuộc tranh giành cấu xé của triều đình, hắn là anh hùng của Đại Ngu, chỉ cần một lòng trấn thủ biên cương, trông coi thành như vậy là đủ rồi, dù cho bất kỳ suy nghĩ nào về hắn ở bên ngoài sa trường đều không công bằng.

Nhưng cõi đời này từ đâu có nhiều công bằng như vậy, ta không phạm người, người lại trọng phạm ta, cái gì quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm, cũng chỉ là một hồi chuyện cười, trong lòng ai lại vì ngươi mà mang một bầu máu nóng?

Hai ngày sau, Công chúa Bắc Nghiêu bị đâm tại dịch quán bỏ mình, trong vũng máu còn rơi lại một khối bạch ngọc.

Đó là vật lúc trước hoàng đế ban thưởng cho tướng quân.

Vì vậy, tướng quân bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Thừa tướng dùng Thẩm Mục dẫn đầu, tấu chương dâng lên một bản lại một bản, không phải hoài nghi tướng quân là hung thủ, thì chính là kết luận tướng quân là hung thủ, phân tích cặn kẽ, lời lẽ đanh thép.

Mà tướng quân không thừa nhận, nói khối bạch ngọc này sớm đã không thấy tăm hơi, hắn không giữ gìn kỹ đồ vật hoàng thượng ban thưởng là hắn không đúng nhưng tội danh sát hại Công chúa Bắc Nghiêu cũng không thể tùy tiện chụp lên đầu hắn.

Trong triều đình tranh luận không ngớt, hoàng đế sứt đầu mẻ trán.

Lúc này Bắc Nghiêu phẫn nộ, tuyên bố muốn vì công chúa lấy lại công đạo, đại quân mênh mông cuồn cuộn ngàn dặm lao tới.

Hoàng đế bất đắc dĩ, rốt cục hạ lệnh trước tiên đem tướng quân bắt giữ vào thiên lao, mệnh lệnh cho Hình bộ tra rõ vụ án này.

Ngày mà thánh chỉ đến, tướng quân đang ở bên trong đại doanh bên ngoài thành. Công công tuyên chỉ đọc xong thánh chỉ, cảm giác phía sau lưng phát lạnh, vô số đạo ánh mắt sắc bén như mũi tên, dường như đâm hắn thành tổ ong vò vẽ.

Hắn đột nhiên có chút run chân, âm thanh đều run rẩy, “Tướng… Tướng quân, thỉnh tiếp chỉ…”

Một gã đại hán bên người tướng quân “xoạt” một cái rút đao ra.

Công công thiếu chút nữa quỳ xuống.

“Chu Liệt, thu đao trở lại.” Tướng quân tiếp nhận thánh chỉ, duỗi ra hai tay để người khác đeo gông gỗ.

Tướng sĩ phía sau một trận nóng nảy, thậm chí có người tiến lên chặn lại đường đi.

“Tránh ra!” Tướng quân mắng, “Hoàng mệnh không thể trái, người trái lệnh, chém!”



Bên trong phủ tướng quân, biết được tướng quân bị giam vào đại lao, Tư Đồ Phong nhấc theo đao muốn đi tìm Thẩm Mục tính sổ, “Đều là tiểu nhân gian nịnh nói hưu nói vượn, lão tử đi giáo huấn bọn họ một chút…”

Trần Diêm liều mạng lôi kéo hắn, “Đại đương gia, ngài bình tĩnh một chút…”

“Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh! Giữ lại những tiểu nhân này gieo vạ cho A Việt sao?!”

Trong lòng Trần Diêm cũng khổ, trời mới biết tại sao tướng quân để lại cho hắn một tờ giấy, rồng bay phượng múa mà viết: Nếu Thẩm thư ngốc xảy ra chuyện, lão tử chôn ngươi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi