HẮN CÓ KHI NÀO ĐI NHẢY SÔNG KHÔNG?

Tướng quân ôm eo Thẩm Mục, cảm xúc ấm áp xuyên thấu qua quần áo truyền đến lòng bàn tay, mềm mại mà chân thực.

Đây là con mọt sách sống sờ sờ, tướng quân ngốc ngốc mà nghĩ, không phải ở trên giường vò chăn nhăn nhúm, cũng không phải trong mộng chỉ có thể nhìn mà không thể sờ.

Hắn bất tri bất giác nắm chặt cánh tay, đột nhiên không nỡ buông ra.

Thẩm Mục đột nhiên không kịp chuẩn mà nhào vào lồng ngực tướng quân, cũng có chút ngượng ngùng, vừa định tránh ra thì tướng quân lại mạnh mẽ kéo người trở về, sau đó ngã nhào xuống đất.

Thẩm Mục không rõ vì sao, “Sao… Làm sao vậy?”

Tướng quân chỉ là không muốn buông tay, bị Thẩm Mục hỏi như vậy, có chút lúng túng, cái khó ló cái khôn nói: “Xuỵt, bọn họ đang nhìn về bên này… Cẩn thận bị phát hiện!”

Thẩm Mục chôn mặt vào trước ngực hắn, không nhìn thấy tình huống chung quanh, cũng không hoài nghi, kìm chế hô hấp không dám động.

Tướng quân nhìn con mọt sách yên lặng vùi ở trong lồng ngực của hắn, trái tim càng nhảy càng nhanh, ánh mắt dọc theo cái cổ trắng như tuyết đi vào cổ áo, vì quần áo dày lại nhiều lớp nên không nhìn thấy được bên trong làm lòng hắn ngứa ngáy cồn cào.

Hắn chậm rãi tới gần cái cổ kia, trong lòng tràn lan dục vọng không cách nào kìm chế.

Thẩm Mục đợi một chút, không nghe thấy động tĩnh gì, liền nhỏ giọng hỏi: “Đã ổn chưa?” Y cẩn thận ngẩng đầu lên, thình lình bị tướng quân cắn một cái vào cổ, “A… Ngươi…” Y vừa định hỏi tại sao ngươi cắn ta? Lại phát hiện có vật gì đó cưng cứng cạ vào người, cách quần áo vẫn thấy rất nóng.

Thẩm Mục lập tức phát đỏ từ tai đến cổ, lắp ba lắp bắp nói không ra lời, “Ngươi ngươi…” Không phải ngươi mất trí nhớ sao?

Tướng quân kích động thở dốc, vẫn không hé miệng, đầu óc hỗn loạn tưng bừng.

Bỗng nhiên, từ phía lều trại truyền đến một tiếng vang, Thẩm Mục cả kinh, đẩy tướng quân nói: “Tiệc tối sắp bắt đầu… Ta phải đi an bài…”

Tướng quân tỉnh táo thêm một chút, cuối cùng buông người ra, trầm mặt ngồi dưới đất nói: “Ngươi đi về trước đi.”

Thẩm Mục cũng rất lúng túng, mà tiệc tối sắp bắt đầu rồi, y không thể làm gì khác hơn là vội vã đi trước.

Quá sức không đúng, tướng quân nghĩ, lão tử sao lại giống như bị trúng tà vậy?

Trong tiệc tối, tướng quân vẫn canh cánh trong lòng về hành vi của chính mình.

Mọi người nâng chén chỉ có hắn mặt ủ mày chau.

Chu Liệt ngồi ở bên cạnh hắn, thấy hắn có bộ dáng này, không nhịn được hỏi: “Lão đại, ngươi làm sao vậy?”

Tướng quân suy nghĩ một chút, hỏi hắn: “Ngươi cảm thấy… Lão tử yêu thích dạng người gì?”

Chu Liệt: “Khẳng định là mỹ nhân, ngực to, chân dài, mông vểnh…”

Tướng quân đập vào sau gáy hắn một cái, “Đó là loại tiểu tử ngươi thích thì có!”

Chu Liệt sờ sờ sau gáy giải thích: “Người nam nhân nào không thích như vậy chứ?”

Tướng quân: “Lão tử không thích!”

Chu Liệt: “Vậy ngươi thích dạng gì?”

“Lão tử yêu thích…” Tướng quân bỗng nhiên không nói được nữa, vỗ đầu Chu Liệt một cái, “Nếu lão tử biết thì hỏi ngươi làm gì?!”

Hắn buồn buồn uống một ngụm rượu, nhìn Thẩm Mục đang ngồi ở phía trên bên phải mà nghĩ, ít nhất phải giống như con mọt sách…

Nhưng mà con mọt sách là dạng người gì?

Hắn cũng không biết.

Buổi tối, tướng quân nằm ở trên giường làm thế nào cũng ngủ không được, cuối cùng lắc lư đi dạo xung quanh.

Hắn cứ đi tới đi tới, lại đến gần lều trại của Thẩm Mục, phát hiện liều trại của con mọt sách vẫn sáng đèn.

Muộn như vậy còn chưa ngủ?

Tướng quân rón rén tới gần lều trại, xốc lên một bên màn che.

Trong lều có một ngọn đèn lẻ loi cháy sáng, Thẩm Mục đưa lưng về phía hắn ngủ ở trên giường.

Tướng quân nghĩ, thư ngốc ngủ mà vẫn đốt đèn?

Lúc này, hắn nhìn thấy Thẩm Mục đang ngủ, trong lồng ngực ôm một bộ y phục. Tướng quân vừa nhìn, đây không phải là lần trước khi y bị rơi xuống sông mình cho y mượn thay sao?

Thẩm Mục ôm y phục cọ cọ, đem mặt vùi vào trong đó.

Tướng quân nắm lấy màn trướng, ngón tay run rẩy.

Y y… y ôm y phục của lão tử mà ngủ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi