HẮN KHÔNG VUI

Edit: 笑顔Egao.

Thẩm Đình chép miệng như ăn được kẹo, muốn bày ra vẻ mặt thỏa mãn, nhưng lại buồn ngủ díp cả mắt không mở ra nổi, nếu như được hôn như vậy lúc đang tỉnh táo, e rằng sẽ sung sướng tới mức nhảy cẫng lên.

—— cậu rất thích được Cố Triều Ngạn hôn môi, giống như rất nhiều người trên TV đã làm, nhưng cũng có chỗ không giống nhau, nụ hôn của ca ca là nhẹ nhàng lành lạnh, tựa như kem que mùa hè, còn cả mùi sữa tươi, trộn lẫn vị bạc hà nơi gối đầu, cậu có thể ngửi được những mùi vị đó, cũng muốn tìm đồ vật gốc liếm một cái, chẳng trách trên người ca ca luôn có mùi vị rất dễ ngửi, có phải là ca ca ăn trộm cái gì hay không? Cậu buồn phiền vì ca ca chưa bao giờ cho cậu nếm thử miệng, vị thơm trong veo như vậy, cậu chỉ cần bước một bước là có thể hôn tới, ca ca lại không thích cậu chạm vào, còn đẩy cậu ra.

Thiếu niên nho nhỏ đã từng có một nỗi buồn phiền như vậy.

“Thật sự muốn ngủ?”

“Không ngủ…”

“Vậy phải làm sao bây giờ, ôm em đi ra ngoài có được không?”

“Không ôm không ôm, đang ở ngoài, không được ôm…”

Còn biết ngại ngùng: “Vậy cõng được không?”

Đợt một lát vẫn không thấy trả lời, Cố Triều Ngạn hỏi lại: “Cõng em?”

“Cõng…”

Cố Triều Ngạn trùm mũ áo khoác lông mang theo lên người cậu, gió thổi cũng không lọt, đầu gối lên bả vai của hắn, nhắc mông lên cõng cậu ra ngoài.

Thật là khờ, hôn môi xong vẫn còn có thể ngủ ngon như vậy, lại còn là nụ hôn đầu.

Trên đường cõng cậu ra ngoài lại có người giơ điện thoại lên chụp ảnh, còn có người nhỏ giọng nghị luận, Cố Triều Ngạn cũng không có hơi sức quan tâm nhiều như vậy, trước mắt hắn chỉ muốn mang người về nhà, quan trong nhất là không muốn đánh thức cậu.

Nhưng dù hắn đã rất cẩn thận, lúc đặt người vào ghế phó lái cậu vẫn tỉnh lại.

Sau khi tỉnh dậy cũng rất yếu ớt, tựa như không thể rời bỏ hắn, dính nhơm nhớp như cháo, muốn ôm eo Cố Triều Ngạn.

Cố Triều Ngạn tháo dây an toàn của cậu, ôm lấy cậu gập chân đặt lên người mình, như vậy không có cách nào lái xe được, hắn dứt khoát ngả ghế ra sau, trở thành một cái đệm làm từ thịt người.

Bụng dưới nóng vô cùng, vật kia lại vô tình chống lên bụng của Thẩm Đình, cậu vặn vặn vẹo vẹo kêu khó chịu, vươn tay muốn lấy ra, bị Cố Triều Ngạn đè xuống, cảnh cáo nói: “Không cho phép sờ.”

Thẩm Đỉnh híp mắt xẹp miệng, oan ức làm nũng: “Cưng cứng…”

“Chỉ một lát thôi,” Mặt Cố Triều Ngạn nóng lên, phảng phất như chính hắn cũng không tin được, cả người nặng nề: “Một lát sau là không sao nữa rồi, ngủ đi.”

“Muốn về nhà,” Thẩm Đình lại chậc lưỡi, nhớ ra mình bỏ quên thứ gì đó, hỏi Cố Triều Ngạn: “Bỏng ngô của em đã cầm theo chưa…”

Cố Triều Ngạn giờ phút này còn quan tâm gì được bỏng ngô, hắn cũng sắp nổ thành bỏng ngô luôn rồi.

“Không cầm, vứt rồi.”

Thẩm Đình khó chịu thay đổi một bên mặt, mất hứng nói: “Phải đền cho em.”

“Đền! Bao nhiêu cũng đền cho em!”



Cố Triều Ngạn nằm bấm điện thoại hơn nửa tiếng đồng hồ, Thẩm Đình cũng không có tỉnh, hắn cũng không biết phải đợi bao lâu đối phương mới tỉnh, hiện tại tên nhóc ngốc này còn đang ngủ rất say sưa, tay còn đặt trên ngực hắn, nhìn giống một đứa trẻ ngoan ngoãn, Thẩm Đình rất thích tư thế ngủ như thế này.

Tuy lúc ngủ khá hỗn, nhưng lúc tỉnh dậy lại ngoan ngoãn vẫn khiến tim người khác run rẩy vì đáng yêu.

Thẩm Đình đại khái là mơ thấy đồ ăn, bỗng nhiê cắn hắn xuyên qua lớp áp lông, cái miệng nhỏ ngậm áo lông liếm liếm, sau khi phát hiện cắn không đứt liền nhả ra.

Áo lông màu nhạt không nhìn ra vệt nước miếng, Cố Triều Ngạn sợ cậu ăn phải sợi lông dệt, dùng ngón trỏ khều miệng của cậu, bị Thẩm Đình ngậm lại, dùng đầu lưỡi liếm liếm, thấy không ngọt liền tỏ ra ghét bỏ phun ra ngoài.

Vật gì đó vừa khó khăn mềm trở lại lập tức muốn ngóc đầu dậy.

Không thể để em ấy tiếp tục ngủ nữa, Cố Triều Ngạn bất đắc dĩ nghĩ, ngủ tiếp kiểu gì cũng có chuyện xảy ra.

“Thẩm Đình! Rời giường!”

Thẩm Đình bị hắn rống đến mức run một cái, mở mắt ra: “Ừm… Tỉnh rồi.. Tỉnh rồi, ca ca em tỉnh rồi…”

“Biết em tỉnh rồi! Đừng ngủ nữa, mau đứng lên, chúng ta về nhà.”

“Em dậy bây giờ đây…”

“Không đứng lên anh đánh em đấy!”

“Đừng đánh người…”

Thẩm Đình mở mắt ra, vẫn còn khó chịu, may là bãi đậu xe nằm dưới đất, ánh sáng không quá chói mắt: “Đánh người là không đúng, anh không thể đánh người.”

Cố Triều Ngạn vỗ bỏ bàn tay đang dụi mắt của cậu: “Đừng dụi, tránh ra, em nặng chết anh rồi.”

Thẩm Đình dùng vài giây ổn định tinh thần, vẫn không thành công tỉnh táo lại, đầu óc vẫn lơ mơ, cậu chậm rãi bò sang ghế phó lái, mơ mơ màng màng lấy đai an toàn ra cài, chưa đến vài giây sau đã gục đầu xuống, tiếp tục đi ngủ.

“Đồ ngốc!”

Cố Triều Ngạn cười mắng cậu một câu, dựng thẳng ghế lái xoa xoa chân, sau đó khởi động xe.

Trên đường về nhà đi qua tiệm vịt quay, hắn dừng xe ven đường đi mua vịt nướng, sau khi quay lại xe Thẩm Đình đã tỉnh lại.

“Thơm quá đi,” Thẩm Đình hít một hơi, vẻ mặt say mê: “Anh mau cái gì thế, cho em xem một chút được không?”

Cố Triều Ngạn đóng kĩ cửa xe, vị thơm nồng lên, không nhịn được lại kéo cửa kính xuống để thông khí.

Hắn đáp: “Không cho.”

Thẩm Đình chảy cả nước miếng: “Cho em ăn một miếng đi!”

“Tay còn chưa rửa, về nhà rồi ăn.”

“Sao bây giờ vẫn chưa về đến nhà nhỉ?”

Cậu ghét bỏ đường về nhà quá dài, nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Ca ca, chúng ta mau về nhà nhanh một chút!”

“Thôi, trong túi có găng tay, đeo vào rồi ăn, không được phép bôi lên người, bị bẩn phải tự đi rửa, dì Ngô về nhà rồi, không có ai giặt quần áo cho em đâu.”

Thẩm Đình lấy găng tay dùng một lần đeo lên, Cố Triều Ngạn nói cái gì cũng nghe: “Em biết giặt mà ca ca, em còn có thể giặt quần áo giúp anh nữa, em giặt rất sạch.”

Giặt rất sạch sao? Cố Triều Ngạn rất muốn hỏi, em tính giặt quần áo kiểu gì, còn không phải là ném hết vào máy giặt hay sao, có lúc còn quên cho nước giặt.

Thẩm Đình chọn một miếng thịt nhìn rất đẹp, chấm nước tương đưa lên mép của Cố Triều Ngạn, hắn lại không ăn: “Em tự ăn đi! Anh đang lái xe.”

Thẩm Đình ừm một tiếng, nhặt thêm mấy miếng thịt vừa to vừa đầy đặn đặt sang góc khác: “Em để phần cho ca ca.”

“Không cần em để phần.” Trong lòng Cố Triều Ngạn vô cùng ấm áp: “Anh không thích ăn cái này.”

Chỉ vì cảm thấy em sẽ thích nên mới mua.

Thẩm Đình nghe không hiểu: “Phải để phần!”

“……”

Về đến nhà, Cố Triều Ngạn không muốn nấu nướng, lấy mì vằn thắn trong tủ lạnh ra đun lại, tạm thời dùng là bữa ăn tối cùng Thẩm Đình.

Buổi tối trước khi đi ngủ hắn xuống lầu nhận một cuộc điện thoại rất dài, Thẩm Đình chờ mãi, chờ hắn không nổi, tự mình đi ngủ trước.

Cậu không biết cuộc điện thoại này chính là cuộc gọi báo cáo tình trạng của bà.

Bà của Thẩm Đình tên là Thẩm Thành Bình, là người làm riêng ở nhà họ Thẩm, bắt đầu từ người thế hệ trước của bà vẫn luôn làm việc tại nhà họ Thẩm.

Khi còn trẻ bà từng có một đời chồng, còn sinh con, nhưng đứa con lúc tám tuổi đã qua đời, chồng bà từ đó thơ thơ thẩn thẩn, trên đường đi làm xảy ra tai nạn giao thông, cũng đi mất. Sau đó bà cũng không tái giá, yên phận chăm sóc người nhà họ Thẩm từ trên xuống dưới, năm nay đã gần bảy mươi tuổi.

Người làm riêng của gia đình không giống với thuê bên ngoài, qua nhiều năm đã trở thành một phần tử trong gia đình, giờ lớn tuổi lại không có người thân, Vương Yên cũng không dám làm khó bà, vẫn lễ phép khách sáo, về đến nhà vẫn chào một tiếng vú Thẩm.

Mấy năm nay sức khỏe của bà không tốt lắm, luôn lén lút đến bệnh viện, Cố Triều Ngạn đoán lần trước bà không nghe thấy tiếng gọi của Thẩm Đình, đại khái là do nguyên nhân này, chỉ là lúc đó Thẩm Đình quá sợ sệt, không dám bước tới nhận mặt nhau.

Cố Triều Ngạn phái người đến nói về tình hình của Thẩm Đình, còn hỏi bà có muốn dọn đến ở cùng họ hay không, lại bị bà từ chối.

Thẩm Thành Bình đã già, có rất nhiều chuyện bà đã lực bất tòng tâm, đừng nói đến việc chăm sóc người khác, ngay đến chuyện của bản thân mình bà cũng không lo được nữa rồi.

Bà nói bà đã già, không chăm sóc nổi Thẩm Đình, Thẩm Đình cũng không cần bà chăm sóc, lúc nói hai câu này bà còn rơi nước mắt, đặc trợ được phái đi thấy bà khóc cũng suýt nữa khóc theo.

Coi như là vậy, bà cứ gặp Thẩm Đình đi, cậu ấy rất muốn gặp bà.

Đặc trợ biết tai bà không tốt, cố ý nói lớn tiếng, nhấn mạnh vào hai chữ Thẩm Đình, chỉ sợ nói nhỏ một chữ làm bà nghe không hiểu.

“Muốn gặp, nếu muốn gặp, chờ đến mùa xuân năm sau, lứa anh đào đầu tiên chín, bà hái một ít mang đến thăm nó.”

Thẩm Thành Bình nhớ tiểu thiếu gia đáng thương của bà thích ăn anh đào, trồng hai cây anh đào loại nhỏ trong nhà mình, cành lá sum suê, năm sau nhất định sẽ kết rất nhiều quả.

“Nguyên văn bà nói là như vậy, boss.”

Đặc trợ thuật lại câu chuyện trong điện thoại, Cố Triều Ngạn trả lời một tiếng được rồi, nói tiếp: “Cậu cực khổ rồi.”

“Không cực, đây là chuyện tôi phải làm.”

“Nhưng boss, tôi có một suy đoán.”

Cố Triều Ngạn nhăn mày: “Cậu nói đi.”

“Sắc mặt của bà ấy không tốt lắm, có vẻ như là… bà không muốn lưu lại kí ức không vui cho Thẩm thiếu gia, nên mới không đến?”

“Ừm.”

Cố Triều Ngạn nói: “Tìm người tới chăm sóc cho bà đi.”

Dù sao đây cũng là người hiểu rõ Thẩm Đình nhất trước khi hắn tới.

Lo lắng Thẩm Đình mong ngóng mình quá lâu, không dám đến thăm cậu nhiều, sợ sau khi mình chết đi cậu sẽ thương tâm…

Thằng nhóc ngốc nếu biết được chuyện này, sẽ khổ sở biết bao nhiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi