HẮN KHÔNG VUI

Edit: 笑顔Egao

Cố Triều Ngạn không muốn dẫn cậu đi ăn ngoài, gửi tin nhắn cho dì giúp việc ở nhà, dặn dì chuẩn bị đồ ăn cho trẻ con, hắn không đoán được khẩu vị của Thẩm Đình, nhưng Thẩm Đình tựa hồ cũng không có quyền soi mói.

Có điều, nếu đã dẫn người ta đi, cũng nên đối xử với người ta tốt một chút, tâm tính của em ấy như trẻ con, nấu một ít mónThẩm Đình thích ăn biết đâu lại có thể lấy lòng được em ấy.

Cố Triều Ngạn bình thường cũng không dẫn người khác về nhà, căn nhà rộng như vậy cũng chỉ dì giúp việc và người đến dọn vệ sinh định kì mới được phép ra vào, dài giúp việc nghe đến hai chữ “trẻ con”, trong đầu liền liên tưởng đến một đứa bé chưa trưởng thành vẫn còn trong độ tuổi nghịch ngợm phá phách, nấu một vài món, chủ yếu là những món ăn vừa mềm vừa thanh đạm.

Thẩm Đình không kén ăn, chỉ là không chịu ăn cà rốt, trùng hợp buổi trưa nấu thịt bò còn dư lại một củ cà rốt, dì giúp việc thái sợi bỏ vào nấu chung với súp khoai tây, kết quả lúc ăn cơm món nào Thẩm Đình cũng gắp, chỉ có bát súp này là không động tới.

Cố Triều Ngạn tắm xong đi ra, Thẩm Đình vừa mới ăn xong, ngồi trước bàn vừa vuốt cái bụng no năng của mình vừa liếm mép, dì giúp việc hỏi cậu có ăn cơm nữa không, Thẩm Đình rất lễ phép trả lời không cần, cảm ơn dì.

Cũng không đến nỗi quá ngu ngốc, Cố Triều Ngạn nghĩ thầm.

“Sao lại không ăn cái này?”

Cố Triều Ngạn chỉ vào bát súp hỏi.

Thẩm Đình rụt cổ, ánh mắt liếc ngang liếc dọc làm phân tán sự chú ý của bản thân: “Đều ăn mà.”

Món nào cũng ăn, chỉ có mỗi bát này là không đụng đến.

“Không ăn khoai tây hay không ăn cà rốt?”

Nếu đã bị phát hiện, Thẩm Đình không còn cách nào khác phải nói thật: “Cà rốt.”

“Ồ.”

Cố Triều Ngạn không có phản ứng gì, cũng không đánh cậu: “Không ăn thì thôi,”‘ sau đó nói với dì giúp việc: “Sau này đừng nấu cà rốt cho em ấy.”

Dì giúp việc nói đã nhớ, Thẩm Đình cúi thấp đầu, bộ dạng như đang đuối lý sau khi biết mình làm chuyện sai.

Trước đây cậu cũng không ăn cà rốt, luôn luôn không ăn, nhưng mà từ trước tới nay không có ai thèm để ý việc này.

Cố Triều Ngạn đây là thật sự muốn làm bạn với mình sao? Nhưng tuổi của anh ấy lơn hơn mình rất nhiều, tại sao lại muốn kết bạn với mình?

Nhưng ngay lúc này Thẩm Đình cái gi cũng không muốn suy nghĩ, cậu ăn cơm no, bụng hơi căng, trong tay trống không, muốn cầm gì đó để xoa nắn, nhưng cậu không mang thỏ bông đi, cũng không mang theo bất cứ thứ gì.

Cậu hỏi Cố Triều Ngạn: “Em phải sống ở đây sao?”

Cố Triều Ngạn nói ừ.

Cậu lại nghoẹo cổ, hỏi: “Tại sao em lại phải sống ở đây?”

Cố Triều Ngạn như bị ma xui quỷ khiến, nói: “Từ giờ về sau em đều phải sống ở đây.”

“Tại sao?”

“Nơi này không tốt hay sao? Hay là em thích ở chỗ kia hơn?”

Thẩm Đình nhớ đến căn phòng trống trơn của mình, trời có gió sẽ làm cửa gỗ kêu kẽo kẹt suốt đêm, vì ít khi quét dọn nên đôi khi còn có thể nhìn thấy chuột chạy qua ban công.

Sau đó kiên định lắc đầu: “Tốt, không thích.”

Nơi này rất tốt, không thích chỗ mình ở.

“Như vậy sao lại không ở được, những người khác em không cần phải quan tâm, ở đây em chỉ cần nghe lời là được rồi.”

Cố Triều Ngạn trở về phòng, mở tủ chọn một bộ quần áo cho cậu, nhắc cậu đi tắm rửa.

“Nước nóng có rồi, tự đi tắm đi.”

Thẩm Đình ôm quần áo, vẻ mặt ghét bỏ: “Đây không phải quần áo của em.”

“Thích mặc thì mặc, không mặc cởi truồng.”

“Không muốn cời truồn,” Thẩm Đình lầm bầm hai tiếng, đi vào buồng tắm, không quá hai phút sau lại hoảng hốt mở cửa chạy ra, tóc đã bị ướt một nửa, trên dưới đều đã cởi hết, trên người chỉ còn mỗi cái quần lót, quần lại còn mặc đến xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Cứu mạng, cứu mạng!”

Thẩm Đình chạy rất nhanh, nhìn thấy Cố Triều Ngạn, muốn dựa gần hắn nhưng lại không dám, chỉ có thể đứng cách hắn hai sải tay, khoa tay múa chân: “Nước, nước không giữ được, phun tung tóe, quần áo bị ướt hết!”

Cố Triều Ngạn đi theo vào nhìn, mối nối giữa vòi hoa sen và ống dẫn nước không hiểu sao lại bị lỏng, vừa mở ra liền phun tung tóa, nhưng không phải không tắt được, Cố Triều Ngạn xoay một cái liền ngắt nước.

Thẩm Đình thò đầu ra từ sau lưng hắn, cúi xuống xem, bụng nhỏ sắp dán sát vào lưng hắn, Cố Triều Ngạn xoay người lại, suýt nữa thì đụng ngã Thẩm Đình.

“Gào thét ầm ĩ làm gì?”

Lại liếc một cái, người đúng là trắng bóc.

Thẩm Đình vô cùng nghi hoặc cầm lấy vòi nước quan sát, nói: “Vừa nãy em tắt mãi không được.”

Vừa nãy bảo thằng nhóc này đừng có mặc quần áo lại cau có kêu không muốn, giờ này không mặc quần áo đi tới đi lui trước mặt hắn cũng không thấy nhóc này có biểu hiện không vui, Cố Triều Ngạn không chịu nổi cảnh đẹp này, trên đời sao lại có thân thể con trai đẹp như thế, ngực trước trắng trắng mềm mềm như hoa anh đào.

Hắn nhìn tới mức cuống họng trở nên lạnh lẽo, dùng động tác thô bạo đẩy Thẩm Đình vào trong bồn tắm, trầm giọng khiển trách: “Vòi hoa sen hỏng rồi, không được nghịch ngơm, mau tắm nhanh lên rồi lên giường đi ngủ.”

Thẩm Đình bị hắn đặt vào bồn tắm cũng không phản kháng, ngược lại lại nhắm mắt đầy hưởng thụ, chỉ vào mái tóc ướt sũng của mình, nói: “Anh sẽ giúp em tắm sao?”

Cố Triều Ngạn sẽ giúp người khác gội đầu? Đúng là chuyện nực cười.

Một lát sau, Thẩm Đình không nghe được câu trả lời, tự mình bước ra khỏi bồn tắm, chuẩn bị đứng bên cạnh gội đầu.

Ngay lúc này Cố Triều Ngạn lại ấn cậu ngồi xuống, ra ngoài tìm ghế nhỏ mang vào, bảo Thẩm Đình quay lưng, nhắm mắt lại, không được xoay lại.

Thẩm Đình vui vẻ nghe theo, Cố Triều Ngạn không dám bóp quá nhiều dầu gội đầu, sợ làm rơi vào mắt Thẩm Đình, nhẹ nhàng xoa bóp mấy lần liền khiến đầu tóc đầy bọt, Thẩm Đình bị ngón tay hắn xoa phát ngứa, lại không dám ngọ nguậy, chỉ có thể nhịn cười, vai hơi run run.

Chỉ tắm cho một lần này thôi, Cố Triều Ngạn nghĩ thầm trong lòng, thỏa mãn mong muốn của nhóc này một lần, khiến em ấy nhớ kỹ rằng hắt rất tốt.

“Ở bên kia ai giúp em gội đầu?”

“Hả?”

Tâm tình Cố Triều Ngạn không tệ, tóc Thẩm Đình hơi dài, thêm bọt dầu gội dầu giống như đang vò một cây bông, không chỉ mềm mại mà còn có mùi thơm ngọt.

“Không có ai giúp em gội đầu hết, đều là em tự tắm rửa.”

“Tại sao anh lại phải giúp em tắm?”

“Làm gì có.”

Thẩm Đình nói: “Không phải là anh muốn giúp em tắm à?”

Đã được lợi lại còn ra vẻ.

Cố Triều Ngạn cố ý mạnh tay thêm một chút, hỏi: “Anh nói anh muốn giúp lúc nào?”

“Thật sao? Em còn tưởng là anh muốn giúp em tắm cơ…”

Thẩm Đình mới không thèm quan tâm là thật hay không, nhắm mắt lại hưởng thụ là được rồi, hai tay vung vẩy trong bồn tắm, ngâm nga hát.

Thằng nhóc này là ngốc thật hay giả ngu? Cố Triều Ngạn đều phải nghi ngờ.

“Em mấy tuổi?”

“Hai mươi.”

“Nhớ rõ vậy cơ à.”

“Làm gì có ai không nhớ được mình bao nhiêu tuổi,” Thẩm Đình nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ có ngu si mới không nhớ được, em cũng không ngu.”

Cố Triều Ngạn thầm nghĩ ừ thì em không ngu, anh mới ngu.

Gội đầu sạch sẽ xong, còn phải tắm rửa.

Thẩm Đình cúi dầu nhìn chim nhỏ của mình, thẹn thùng tới gần Cố Triều Ngạn, nói: “Tắm rửa không cần nhờ anh tắm, anh đi đi ngủ đi.”

Cố Triều Ngạn ôm một bụng ý xấu, muốn trêu trêu cậu, mông như dính bằng keo vào ghế không chịu đứng lên.

“Đã là người tốt là phải làm đến cùng, làm gì có chuyện chỉ làm một nửa.”

“Lần này không cần anh tắm,” Thẩm Đình dùng hai tay che chim nhỏ, mặt bị hơi nóng nước chưng đến ửng hồng: “Em biết tự đi tắm.”

Cố Triều Ngạn nói: “Giờ này mới biết xấu hổ.”

Tóc Thẩm Đình vẫn còn nhỏ nước, lông mi lại cong, môi cũng không hiểu thế nào bắt đầu ẩm ướt căng mọng.

Ngắm qua suýt chút nữa bốc hỏa.

Em ấy có biết cái gì đâu! Cố Triều Ngạn thầm mắng mình cầm thú, mày là một người trưởng thành, có thể tự kiềm chế một chút được không, có được bạch nguyệt quang nhường này cũng không phải chuyện dễ dàng bình thường, phải từ từ bồi dưỡng tình cảm, cần hạnh phúc, cần yêu thương, mày có hiểu hay không?

Phắc.

“Tắm nhanh lên một chút rồi ra sấy tóc, cho em mười phút, chậm một giây không cho em lên giường nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi