HẮN KHÔNG XỨNG

Tôi trở lại khách sạn thu dọn hành lý, bảo Bowen đặt vé máy bay tối hôm đó, tôi muốn lập tức về nước.

Suốt cả đêm tôi không ngủ được, máy bay đến sân bay quốc nội, tôi vội ra cổng bắt taxi.

Lúc ngồi trên xe, tôi tâm thần không yên, taxi nghe theo yêu cầu của tôi, dừng trước tiểu khu quen thuộc.

Bảo vệ ngoài cửa nhận ra tôi, không hề ngăn cản. Xe dừng ở cửa biệt thự. Tôi xuống xe, vòng qua cửa lớn đóng chặt, đứng bên ngoài lan can, xắn tay áo trèo qua tường.

Tôi vẫn luôn biết Thẩm Yến có thói quen viết nhật ký, chỉ là không có thói quen tùy tiện dò xét chuyện riêng của người khác, anh viết những gì tôi cũng sẽ không hỏi. Mà bây giờ, tôi trở thành loại người trước kia tôi ghét nhất, lén lút chạy vào ngôi nhà này, từ cửa ban công trèo vào, cứ như một tên trộm lục tung mọi thứ lên, cuối cùng cũng tìm thấy cuốn nhật ký của anh trong tủ bảo hiểm, mật mã vẫn là sinh nhật tôi.

Nhật ký đặt cùng một chỗ với giấy bạc, tôi lấy ra, ngồi bệt xuống đất, lật trang đầu tiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi