HẮN KHÔNG XỨNG

Sau khi suy nghĩ thấu đáo, tôi lại nghĩ đến dáng vẻ tôi sống chết quấn quýt lấy Thẩm Yến đó suốt hai năm qua, chẳng trách mỗi lần cho hắn xem ảnh xem video hắn đều chống cự, giống y như nuốt phải ruồi.

Thật buồn cười, chắc chắn hắn thấy tôi phiền lắm, vất vả lắm mới lấy lại thân thể, lại còn bị tôi dây dưa không rõ. Hắn là thiên tử có cuộc đời xán lạn, tiền đồ vô lượng. Hắn và tôi không giống nhau.

Tôi nằm viện hai tuần, Bowen đã an bài xong nhà mới cho tôi.

Sau khi xuất viện tôi đi phòng triển lãm tranh trước, muốn lấy mấy bức tranh đang gửi ở đó đem về nhà mới. Vừa thấy phòng triển lãm, đã thấy ngoài cửa có một chiếc xe thể thao màu trắng, một người từ trên đó bước xuống, đi thẳng về phía tôi.

"Rốt cục cũng gặp được cậu rồi."

Người kia chậm rãi đi về phía tôi, tôi biết ông ta, là thương nhân ngành kiến trúc mua bức tranh của tôi ở Sotheby"s hôm nọ. Ông ta không cao, trong tay còn ôm một bức họa được phủ vải lên, trông như một con ếch.

Ông ta đứng trước mặt tôi, câu đầu tiên mở miệng chính là, "Thẩm Yến thật mẹ nó có bệnh mà, không nói sớm cậu là người của hắn, đánh tôi một trận không nói, còn âm thầm làm khó dễ tôi." Thương nhân ngành kiến trúc đưa bức tranh cho tôi, "Bức tranh này tôi trả lại cho cậu."

Tôi đưa hai tay nhận lấy, gỡ bỏ vải phủ tranh, nhìn bút pháp còn chưa thành thục của mình khi đó, trong lòng như bị đá một cú, lập tức có chút đứng không vững.

Người kia đưa bức tranh cho tôi xong, lại nói, "Phiền cậu về nói một tiếng với Thẩm Yến nhà cậu, đừng tiếp tục dằn vặt công ty tôi nữa, tôi và hắn làm ở hai lĩnh vực khác nhau, hắn mỗi ngày bày ra nhiều trò như vậy để làm cái gì?"

Tôi không lên tiếng, siết khung tranh, bàn tay rất đau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi