HẮN KHÔNG XỨNG

Tôi như trở về quãng thời gian trước đây, chúng tôi ở bên cạnh nhau, tán gẫu về phim ảnh, thức ăn, bàn chuyện đi đâu du lịch, hắn lên kế hoạch chu toàn, bảo tôi cứ để hắn an bài.

Tôi thỉnh thoảng sẽ ngẩn người, hắn hỏi tôi đang nghĩ gì đó? Tôi nói, nghĩ đến anh.

Có lúc hắn sẽ cười, có khi lại dùng sức hôn tôi, đến mức môi tôi đều bị cắn nát.

Chúng tôi đi rất nhiều nơi. Giữa tháng mười hai, hắn dắt tôi đi Otaru. Tuyết rơi không ngớt, chúng tôi trú chân trong nhà gỗ nhỏ, đốt lò sưởi, trong phòng rất ấm áp.

Hắn mua vài cây pháo hoa nhỏ, cầm trong tay như đuôi sao băng, đứng trong bóng đêm, hạt tuyết lấp lánh như đá quý. Hắn nhanh chân chạy đến một chỗ không xa lắm, tôi đuổi theo đến đó, thấy được một người tuyết so với tôi còn muốn to hơn.

Hắn cắm pháo hoa lên người người tuyết, cột một bó vào sau lưng nó. Hắn nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn, tôi đoán được hắn sắp làm gì.

Hắn nói, "Em xem, anh đắp cho em một người tuyết còn lớn hơn lúc trước."

Tôi không nói lời nào, dùng tay che miệng lại. Hắn đi đến trước mặt tôi, quỳ một chân xuống, mở hộp ra, giữa ánh sáng pháo hoa và tuyết lấp lánh, hắn nói với tôi: "Ôn Gia, chúng ta kết hôn đi."

Hoàn

Sa: Còn mấy phiên ngoại, có tí thịt thà nghen. ^^

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi