HẮN LÀ MÈO

Edit: Mèo Chè

Cố Phong vội vàng khuyên nhủ: “Làm thế sẽ không tốt, đừng làm lớn, không bằng chúng ta tương kế tựu kế, âm thầm lần theo con đường này.”

Hoắc Dự chỉ chỉ Cố Phong: “Tôi còn chưa tính sổ với cậu đấy, cậu nói gì với tên cảnh sát Ngô kia? Tại sao hắn lại thả cho cậu một con ngựa?”

Cố Phong trả lời: “Em cảm thấy chuyện này không đúng, nhưng em cũng không thể nói do họ Lưu gây chuyện… Lỡ như khiến chúng ta liên luỵ vào thì không tốt, nên em hỏi thăm một chút, muốn biết là ai báo cáo chúng ta và báo kiểu gì. Lúc đầu cảnh sát Ngô không chịu nói, em đành… cho ít tiền, hắn tịch thu, còn nói rằng nhìn mặt mũi của anh nên không quá so đo với em, bảo em sau này bỏ cái tâm tư này đi, nếu có lần sau thì dù là mặt mũi của ai hắn cũng mặc kệ.”

Hoắc Dự cười lạnh: “Mặt mũi của tôi? Cậu xác định hắn ta nói thế? Tôi cũng không thấy hắn cho mặt mũi gì.”

“Cảnh sát Ngô cũng không có cách khác.” Cố Phong nói: “Gần đây đang nghiêm tra, muốn trốn cũng trốn không thoát, hắn đã làm liên tục suốt ngày suốt đêm không nghỉ tận ba tháng, một ngày nghỉ cũng không có, hắn cũng đang phiền đây, tất nhiên thái độ cũng không thể nào tốt nổi.”

Hoắc Dự phẩy rớt tàn thuốc: “Thằng này… lần trước cậu cũng ngã trong tay tên cảnh sát Ngô kia nhỉ? Cậu không nói tôi còn không nhớ tới, cảnh sát Ngô chính là Ngô Dụng kia? Vậy mà cậu còn dám nói hắn ta cho tôi mặt mũi? Có phải cậu có hiểu lầm gì với mặt mũi hay không?”

Côn Yến cũng nói: “Đúng thế! Nếu hắn thật sự muốn cho lão đại mặt mũi thì không nên bước vào cái cửa này!”

“Hắn đã giải thích rồi, chính là chuyện nghiêm tra, trốn không thoát.” Cố Phong nói: “Nếu không khi em đưa tiền cho hắn, hắn chắc chắn đã bắt em rồi. Em cảm thấy… chuyện này chúng ta nên lần theo tên họ Lưu kia, bắt người sau lưng hắn trước.”

Hoắc Dự không nói câu nào nữa, một hồi lâu sau hắn mới hỏi Hoắc Tinh: “Anh, anh cảm thấy thế nào?”

Hoắc Tinh uể oải, từ lúc bắt đầu y vẫn luôn quan sát Cố Phong, tên này thật sự nói dối mắt cũng không chớp, mặt cũng không đỏ, trông như thật vậy.

Nhưng mà… thật ra việc này đều rất có lợi cho y và Hoắc Dự, dù không biết cuối cùng sau lưng bác sĩ Lưu có đúng là Tưởng Chính hay không, tốt nhất nên đúng, nếu không đúng… tốt xấu gì cũng là một cửa đột phá hoàn toàn mới.

Hoắc Tinh khẽ gật đầu: “Anh cảm thấy có thể.”

Hoắc Dự thiếu chút nữa thuận miệng đáp “em cảm thấy không được”.

Sau khi chuyện này đã được định xong, Hoắc Dự lập tức an bài nhân thủ ngay, vẫn chuyển tiền thuốc như thường cho bác sĩ Lưu, một chữ khác cũng không được nhiều lời.

Tiếp đó mọi người ngồi xuống nghiên cứu túi hàng trắng kia, Hoắc Dự nói: “Có thể đưa ra số lượng lớn thế này trong một lần, tôi nghĩ chúng nhất định còn rất nhiều hàng tồn, muốn thả ra mấy thứ đồ chơi này, chắc phải có một kho mật vô cùng lớn.”

Cố Phong cũng gật đầu: “Hay là để anh Uý tra đi?”

“Gần đây hắn đang bận, đừng quấy rầy hắn.” Hoắc Dự dụi tắt điếu thuốc: “Việc này bị nhiều người biết cũng không ổn, chúng ta còn chưa biết tai mắt của đối phương ở đâu, chuyện này… Cố Phong cậu đi tra đi.”

Cố Phong đồng ý không hề do dự: “Không thành vấn đề.”

Dạo gần đây Hoắc Dự rất bận rộn, giờ phút này hắn cũng cực kỳ mệt mỏi, nhưng hắn vẫn còn chuyện muốn thương lượng cùng Hoắc Tinh, hắn vuốt vuốt mi tâm nói: “Anh, em chơi game với anh một lát nhé?”

Đây xem như là ám hiệu giữa hai anh em họ, Hoắc Tinh gật đầu, hai người đi xuống tầng hầm, Côn Yến và Cố Phong ngại quấy rầy hai anh em nói chuyện, tất nhiên là không đi cùng.

Dưới tầng hầm, Hoắc Tinh nhớ tới ánh mắt quan sát của Ngô Dụng, y đi qua sờ soạng trong trong ngoài ngoài con đường ngầm kia một lần, xác định không lộ ra sơ hở gì mới yên tâm.

Hoắc Dự nhìn động tác của y, trong nháy mắt vẻ mặt không dễ nhìn: “Sao vậy anh? Đường ngầm bị phát hiện rồi?”

“Chắc là không.” Hoắc Tinh sờ cằm, quay đầu nhìn Hoắc Dự: “Em muốn nói gì?”

Hoắc Dự kéo Hoắc Tinh ngồi xuống salon, sau đó hắn mở cửa sổ trò chơi trên màn hình lên, chọn một trò chơi đối chiến khá kịch liệt, đưa một cái điều khiển trò chơi cho Hoắc Tinh, chốc sau trong tầng hầm ngầm đã truyền ra tiếng đánh nhau kịch liệt, âm thanh lớn át mất bảy tám phần tiếng nói chuyện của hai người, ai cũng đừng hòng nghe lén được. 

Hoặc Dự cầm điều khiển trò chơi, khuỷu tay chống trên chân, nói: “Anh, bên thị trường thú cưng đã làm gần xong, tài chính giai đoạn đầu cũng bắt đầu đổ vào, bên nhãn hiệu đã ổn… Quan trọng là trạm thu dưỡng động vật lang thang, đây chính là cái động không đáy, anh nhất định phải làm sao?”

“Làm.” Hoắc Dự khẽ gật đầu, ngón tay nhanh chóng ấn ấn mấy cái nút, cho Hoắc Dự một cái Quadra Kill(*): “Anh có kế hoạch của anh.”

(*) Quadra Kill (thuật ngữ game): bản gốc là tứ liên sát, là liên tiếp giết chết bốn tên địch.

“Tất nhiên là em tin anh.” Hoắc Dự nói: “Từ khi cha mẹ qua đời, chính anh là người mang theo em đi từng bước đến hiện tại, tất cả những thứ em có được bây giờ đều là anh cho, em còn lý do gì mà không tin chứ?”

Hoắc Dự nhớ tới chuyện xưa, vẻ mặt có chút bi thương, ánh sáng từ màn hình hắt lên mặt hắn tạo cảm giác tang thương: “Lúc trước tâm sự anh quá nặng, chú Trương nói với em không ít lần, ông bảo ngạn ngữ đã nói ‘Quá thông minh tất sẽ tổn thương’, sợ tuổi thọ của anh quá ngắn. Sau khi báo thù xong, anh trông như không có hồn, ông chỉ sợ anh không có trụ cột tinh thần như vậy mãi cho đến khi không qua nổi, em cũng lo lắng rất lâu… Dù em cảm thấy tên Cố Phong kia không xứng với anh, nhưng bây giờ thấy anh vui vẻ như vậy, em cũng chấp nhận. Chỉ cần anh sống tốt, anh bảo em làm gì cũng được.”

Hoắc Dự cười khổ một tiếng: “Mặc dù nói thế này thì có lỗi với cha mẹ, nhưng sau đó em đã cảm thấy, nếu vì chuyện báo thù mà ngay cả anh em cũng mất đi, vậy em không cần báo thù nữa.”

Lần đầu tiên Hoắc Tinh nghe Hoắc Dự nói ra lời trong lòng, nội tâm y hơi cảm động.

Y nhìn Hoắc Dự một hồi, từ khi sinh ra y đã là mèo hoang, không hề biết người nhà là gì. Sau đó y có Cố Phong, cuối cùng cũng được trải qua cảm giác sống nương tựa lẫn nhau một lần, nhưng dường như nó không giống cảm giác có người nhà cùng huyết thống cho lắm.

Sau khi quen Hoắc Dự, y lại có cơ hội trải nghiệm cái gọi là ‘người nhà’.

Đây là em trai của y, sau một quãng thời gian thật lâu kể từ khi Hoắc Tinh tỉnh lại, lần đầu tiên y cảm nhận được hàm nghĩa của hai chữ ’em trai’.

Y đặt điều khiển trò chơi trong tay xuống, nghĩ tới sự chăm sóc, sự lo lắng, còn có sự dung túng không chút kiêng kỵ đối với y của Hoắc Dự trong mấy ngày qua, y không nhịn được giơ tay sờ lên tóc em trai.

Người đó không còn là đứa bé trong trí nhớ, mà đã trở thành một người lớn có thể sinh hoạt độc lập và đáng tin, nhưng giờ phút này hắn lại lộ ra một ít biểu cảm khi nhỏ – hơi xấu hổ kèm theo chút đắc ý: “Anh, có phải anh rất cảm động không?”

Hoắc Tinh khẽ gật đầu.

Hoắc Dự nói: “Chuyện trạm thu dưỡng động vật lang thang em sẽ làm tiếp, nhưng em vẫn có một ý tưởng khác. Không cần bỏ nghề truyền thông hiện tại của nhà chúng ta, còn có một trang web truyền thông tổng hợp tự đầu tư, gần đây đang định lấn tới HongKong, đến lúc đó lại có thêm một chút cổ phần, anh cảm thấy thế nào?”

“Những chuyện này em làm chủ là được rồi.” Hoắc Tinh nói: “Em yên tâm, chờ sau khi trạm thu nhận động vật xây xong, chỉ có chỗ tốt mà không có chỗ xấu.”

Hoắc Dự không hiểu rõ, nhưng hắn đã quen nghe lời anh hai, dăm ba câu đã quyết định xong kế hoạch tiếp theo.

Sau khi nói xong vấn đề này họ mới nói đến chuyện Tưởng Chính.

“Nếu như đứng sau bác sĩ Lưu thật sự là Tưởng Chính…” Hoắc Dự nói: “Thì đó chính là cơ hội tốt nhất của chúng ta.”

“Ừm.” Hoắc Tinh cũng cảm thấy như vậy: “Hi vọng là gã, nếu thế thì chúng ta đỡ tốn thời gian.”

“Có thể triệt để rời khỏi nghề nghiệp tại, sau khi nghĩ thông suốt, ngược lại em thật sự cảm thấy yên tâm không ít.” Khuôn mặt Hoắc Dự bị che khuất bởi màn hình tối mờ: “Có thể để đoạn thời gian sống trên mũi đao, thời thời khắc khắc đề phòng trở thành quá khứ, chưa hẳn không phải là chuyện tốt.”

“Trở thành ‘người bình thường’ đi lại dưới ánh mặt trời, nghĩ đến khung cảnh tương lai này, em cũng có chút mong đợi.” Hoắc Dự cười hì hì nói.

Hai anh em chơi xong một màn, sau khi tận hứng mới lên lầu. Trong phòng khách, Chu Diễm vừa ăn bánh kem vừa dạy dỗ Cố Phong.

“Tôi mới đi được bao nhiêu ngày! Thế mà anh thừa cơ tôi đi vắng mà chen vào! Anh khốn kiếp!” Chu Diễm cầm muỗng nhỏ chỉ thẳng mặt Cố Phong: “Hèn hạ! Vô sỉ! Tôi sẽ không nhường anh Tinh cho anh đâu!”

Hoắc Dự nhíu mày quát lớn: “Chu Diễm! Nói cái gì đó!”

Chu Diễm lập tức nhảy dựng lên, cậu ta quay đầu nhìn thấy Hoắc Tinh, nước mắt đầm đìa nhanh chóng rơi xoạch xoạch, chỉ là trong tay vẫn còn cầm dĩa bánh kem, nên dáng vẻ hao tổn tinh thần thương tâm quá độ thật sự không có tí sức thuyết phục nào.

“Anh.” Chu Diễm thương tâm nói: “Chỉ là bây giờ anh không nhớ rõ thôi, chẳng mấy chốc anh sẽ nhớ ra, người anh thích chính là em, không phải Cố Phong đâu!”

Hoắc Tinh nhíu mày: “Tôi thích cậu?”

Hoắc Dự tằng hắng một tiếng rồi giải thích: “Anh, Chu Diễm giỡn thôi…”

“Ai giỡn chứ!” Chu Diễm lập tức phản bác: “Tình cảm của tôi đối với anh Tinh có trời xanh chứng giám! Tôi vừa gặp đã yêu, từ trên xuống dưới nhà họ Hoắc người nào mà không biết! Anh hỏi chú Trương đi, chú Trương cũng biết!”

Chú Trương ở bên cạnh tưới nước cho hoa nghe vậy thì cười ha hả nhưng không nói gì.

“Tôi chỉ ra nước ngoài mấy ngày…” Chu Diễm tiếp tục thương tâm: “Anh Tinh lại xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng là do anh, cái người làm em trai này, sao có thể để anh Tinh bị thương chứ! Lần này thì hay rồi, ngay cả tôi anh ấy cũng quên.”

Hoắc Dự bất đắc dĩ: “Nhưng anh ấy vẫn nhớ rõ anh ấy không thích cậu, anh ấy là anh tôi, tôi còn không biết sao…”

“Anh biết cái mông í! Anh biết tại sao anh Tinh và Cố Phong ở bên nhau không?!”

Hoắc Dự: “…”

Cố Phong: “…”

Chu Diễm nâng dĩa, giọng điệu như nhà thơ đang hoài niệm: “Năm đó em chính là chiếc lá khô trong gió, đi tới nơi nào cũng chẳng sao, mãi cho đến khi em gặp anh, em mới muốn dừng lại. Anh Tinh, anh có nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Hôm đó là sinh nhật của anh, Hoắc Dự tổ chức tiệc tối cho anh, mời thật nhiều khách. Lúc đầu em còn muốn trốn đi nhưng bị Hoắc Dự túm lấy không trốn được, thật may là em không đi! Nếu không, sao chúng ta có thể gặp nhau, quen nhau, hiểu nhau chứ?”

Hoắc Dự: “…”

Côn Yến nghe tới trợn mắt há hốc mồm, nhỏ giọng nói: “Đáng tiếc là nhóc này không vào giới giải trí, hay là công ty chúng ta bắt cậu ta ký đi?”

Hoắc Dự gõ cái đầu trọc của hắn một cái: “Nghĩ gì thế!”

Cố Phong nghe mà khó chịu, anh đi đến bên cạnh Hoắc Tinh đưa trà cho y, lại liếc nhìn y thêm mấy cái.

Hoắc Tinh đã sớm chú ý tới Cố Phong, cảm thấy vẻ mặt của anh thật thú vị, thế là y tiếp tục bất động thanh sắc nhìn Chu Diễm, phảng phất như đang nghe rất chăm chú.

Chu Diễm thâm tình nói: “Sau đó em luôn tới tìm anh, anh nhớ không? Chúng ta cùng vẽ tranh, đọc sách…”

Hoắc Dự cắt ngang cậu ta: “Thôi đi, chuyện này tôi còn biết, cậu chơi xấu nhất định muốn ở lại chỗ này, mười tên đàn ông khoẻ mạnh cũng không kéo cậu đi được, anh tôi lười đuổi cậu, ngại mệt thôi.”

Chu Diễm: “…”

Chu Diễm nghiến răng nghiến lợi: “Hoắc Dự! Một ngày anh không phá thì không chịu nổi hả!”

“Không chịu nổi.” Hoắc Dự cười: “Phá sân khấu của cậu cực kỳ thú vị.”

Côn Yến vẫn còn ở đó cũng tiếp lời: “Nhóc Chu, cậu không tử tế, lão đại vất vả nuôi cậu lớn, cậu ngày nào cũng luôn miệng gọi anh Tinh là “anh”, vậy lão đại không phải “anh” cậu sao? Cậu lôi cả tên họ của lão đại ra gọi, cậu nhìn ra ngoài xem, trừ anh Tinh và cậu, còn ai dám làm càn như vậy chứ.”

Chu Diễm bĩu môi không nói thêm gì nửa, mặt mày khó chịu bưng dĩa tiếp tục ngồi trên ghế sô pha.

Hoắc Dự nâng mắt nhìn thời gian: “Tôi còn có buổi họp, chúng ta đi thôi.”

Chu Diễm không vui: “Tôi không đi.”

Côn Yến tiến tới khiêng người, Chu Diễm nhảy dựng lên phóng ngay lên lầu như có lửa đốt sau mông, chạy nhanh như chớp.

Hoắc Dự lắc đầu, chú Trương cười “ha ha” nói: “Hiếm khi trong nhà náo nhiệt như vậy, thế thì để Chu thiếu gia ở lại thêm một lúc đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi