HÀN LÂM CÔNG TỬ THĂNG CHỨC KÝ

Nói đến chuyện xuyên không này, đại khái phải nhớ lại hơn  một tháng trước.

Một buổi tối đêm đã khuya, tôi bụng đói kêu gào bèn kéo bạn cùng phòng khoa tiếng Trung, hai người thừa cơ vớ lấy xe máy lên đường đến quán gà. Vừa đúng lúc, trời xả xuống một trận mưa lớn, bạn cùng phòng nhất thời không cẩn thận trượt tay một cái, hai chúng tôi và cái xe máy ngã sấp xuống cùng một chỗ, đầu váng mắt hoa, mặt tôi tiếp xúc thân mật với mặt đường, sau đó tôi cứ thế mà bất tỉnh nhân sự.

Lúc tỉnh lại thì đã đi tới một thời đại khác, trở thành một người khác.

"Móa nó, cậu còn phàn nàn cái gì đấy! Ông đây còn biến thành phụ nữ đây này ——" bạn cùng phòng khoa tiếng Trung phẫn nộ quát.

Khụ, sự tình thật ra là như thế này. Trong vụ tai nạn xe, không biết đã xảy ra ra sai sót gì, tóm lại chúng tôi đã xuyên không cùng một chỗ rồi, tôi biến thành nam, hắn biến thành nữ. Tôi là chủ tử, hắn là nha hoàn... chuyện xui xẻo nhất đều đổ lên đầu hắn. Tôi vỗ vỗ vai hắn, nói: "Chuyện này cũng hết cách, cậu cam chịu số phận đi."

Hắn khinh thường giơ ngón giữa lên với tôi.

Trong thân thể này còn sót lại một chút kí ức mơ hồ, tôi ý thức được chủ nhân của thân thể này có xuất thân quan lại, phụ thân hình như là một Hàn Lâm, bạn cùng phòng tôi hiện tại phải gọi Tiểu Kiều, xuyên không thành nha hoàn thiếp thân phục vụ vị công tử này từ nhỏ. Một tháng trước, xuất phát từ một nguyên nhân khách quan nào đó người ngoài không biết, chủ tớ hai người này cùng nhau uống thuốc độc tự vẫn, sau đó thì mới đến tôi và bạn cùng phòng sống lại trong hai thi thể này.

Khi vừa xuyên không tới đây, tôi phát hiện ra ngôn ngữ ở đây rất lạ lẫm, nhất thời có hơi khủng hoảng, có điều sau đó đã từ từ phát hiện ra mình cũng có thể nghe hiểu được, cũng có thể lưu loát nói chuyện với người khác, đây chắc là kỹ năng do thân thể này lưu lại, vị Triệu công tử này là một tay giỏi chữ Triện, điểm ấy cũng được giữ lại, nhưng mà ở nơi này thịnh hành thể chữ cổ, kiểu người như hắn không tuân theo tác phong thông thường, hơi bị cao siêu nên chỉ có ít người mới hiểu được.

Mới đầu Tiểu Kiều còn có vài phần hứng khởi, "Con mẹ nó chứ, học khoa tiếng Trung chính là vì ngày hôm nay đây! Hừ hừ, chờ tôi đạo văn đủ 300 bài thơ Đường, lập tức có thể trở nên nổi bật làm rạng rỡ tổ tông rồi! À, không không không, cần phải đi tham gia khoa cử chứ nhỉ? Đi theo con đường chính thống được xưng tụng cũng là danh chính ngôn thuận... Công tử, cậu thấy được không?"

"Tôi thấy sao á?" Tôi đút một miếng bồ đào vào miệng, nhồm nhoàm nói: "Nữ nhân cũng có thể tham gia khoa cử sao?"

Tiểu Kiều sững sờ cúi đầu nhìn bản thân, rồi lại nhìn tôi, chỉ tay lên trời đau đớn mắng lão tặc thiên một trận, cuối cùng ôm đầu khóc rống: "Cái này quả nhiên là trời muốn diệt ta huhuhu—— "

Nói đến xưng hô, chúng tôi mới đầu cũng thảo luận một chút, tên ban đầu của nha hoàn này gọi là Thúy Kiều, bạn cùng phòng kiên trì muốn đổi tên, thế là chúng tôi thương lượng, cuối cùng đi đến quyết định tôi gọi hắn "Tiểu Kiều", hắn gọi tôi là "Công tử", cho đến hôm nay, cũng đã qua một tháng, hắn đôi khi vẫn hay chợt quát to một tiếng "Người đâu, đút bánh cho công tử ăn!" Sau đấy lại tự mình cười lăn cười bò trên mặt đất, thi thoảng còn có thể cười đến phát sặc.

Thấy hắn đã mất đi thứ quan trọng nhất của nam nhân, tôi vô cùng cảm thương với hắn.

Một tháng này, Tiểu Kiều lấy thân phận nha hoàn, ra ngoài nghe ngóng được không ít tin tức, ví dụ như, nơi này là Hầu phủ, mà tôi thì là khế đệ Hầu gia mới nhận. Vốn tôi cũng không rõ khế đệ là có ý gì, nhưng Tiểu Kiều dương dương đắc ý nói: "Cũng không có gì, nói đơn giản thì cậu được xem như nam tình nhân của Hầu gia, nhưng không phải nô tì, cho nên địa vị còn cao hơn so với thiếp thất." Bộ dáng hắn vênh váo đắc ý.

Tôi cạn lời.

Rốt cuộc là ai nói cổ đại rất truyền thống bảo thủ? Cổ đại rõ ràng cũng rất cởi mở, tình nhân nam còn có thể công khai nuôi trong nhà! Tôi chính là bằng chứng sống sờ sờ!

Có phải mọi người cảm thấy câu chuyện này giống như đã từng nghe qua ở đâu không? Xuất thân là công tử phủ Hàn Lâm (Hàn Lâm là chức quan lo biên soạn văn thư, cha của thụ là Quan Hàn Lâm), không biết tại sao lại trở thành khế đệ của Hầu gia, một tháng trước, vị công tử này và tỳ nữ của hắn cùng nhau uống thuốc độc tự vẫn... có khả năng là vì bị ép vào phủ, làm nam sủng của người ta, không chịu nổi nhục nhã, cho nên mới bất đắc dĩ tìm đến đuờng chết...

Vấn đề là ở chỗ, rốt cuộc Hầu gia đã làm gì vị công tử này, làm cho một con người đang sống thà rằng lựa chọn tự vẫn... Chỉ nghĩ đến điểm này, tôi liền không rét mà run.

Đây là cốt lõi câu chuyện ư! Vậy sao!

Tiểu Kiều hứng thú với chuyện bát quái, nghe ngóng chỗ hạ nhân khác không ít tin tức, nghe đâu Hầu gia này tính tình háo sắc, ngoài phu nhân ra, trong phủ còn nuôi hơn mười mỹ thiếp, số lượng nha đầu thông phòng càng nhiều vô số kể, còn có vị Hầu gia này hoàn toàn không giống lão Hầu gia đã qua đời, không có bất kỳ chí hướng nào với việc chinh chiến sa trường, suốt ngày chỉ rong chơi đuổi hoa, từ chút tin đồn nghe được ấy tôi cảm thấy nói chung Hầu gia là một nam nhân trung niên dục tính quá độ vẻ ngoài và thân thể tiều tụy, đương nhiên, đây cũng chỉ là phỏng đoán.

Một tháng từ đó đến nay, tôi và Tiểu Kiều đều chưa từng gặp Hầu gia, nghe nói Hầu gia đi ra ngoài, qua vài hôm nữa sẽ về, mà trước khi Hầu gia trở lại Hầu phu nhân khách khí mời tôi tới một chuyến, dặn dò người hầu đưa tới cho tôi một giỏ quả vải, tôi nhất thời không để ý nhỏ giọng nói "Cảm ơn", phu nhân lập tức lộ ra biểu tình thụ sủng nhược kinh (*), lấy khăn chấm chấm khóe mắt.

"Rốt cuộc ngươi... chịu nhận thân thích rồi, cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện."

Không, tôi chẳng nhận cái gì hết nhá. Tuy nghĩ như thế, nhưng nhìn Hầu phu nhân nước mắt rơi như mưa, tôi lại chẳng thể nói gì ra miệng.

Phu nhân nắm lấy tay tôi, cảm động nói: "Ngươi mở lòng là tốt rồi, lúc trước... Chỉ là ngoài ý muốn, chẳng ai ngờ rằng sẽ biến thành như vậy. Ngươi tâm cao khí ngạo như vậy, ta chỉ sợ ngươi thiệt thòi, nhưng Hầu gia hắn..." Mặt nàng lộ vẻ khó nói, lời nói xoay chuyển, "Tóm lại, ngươi thuận tiện điều dưỡng cho tốt, trong phủ này chỉ cần còn có ta ở đây, nhất định sẽ không để ngươi chịu thiệt."

Tôi cảm ơn phu nhân, mang theo Tiểu Kiều đi về.

Bất luận như thế nào, vị Hàn Lâm công tử này được đãi ngộ cũng không tệ, một người sống một mình trong một tiền viện cộng một tòa tiểu viện, cũng không ở chung hậu viện với nữ quyến; cái này chắc là Hầu phu nhân sắp xếp đây, có thể thấy được nàng thật sự không coi vị Hàn Lâm công tử này là thiếp thất, gian phòng ở tiểu viện này là huynh đệ của lão Hầu gia đã qua đời từng ở, dù như thế nào cũng sẽ không để cho một người không có thân phận địa vị ở lại.

Sau khi trở về, Tiểu Kiều nhìn tôi với vẻ mặt khó xử, "Không ngờ lại như thế này..."

"Có ý gì vậy?"

"Sớm biết thế này lúc đầu tôi đã xem nhiều tiểu thuyết cung đấu trên Tấn Giang một chút, có lẽ bây giờ đã biết nên làm sao mới tốt, tôi chỉ nhớ mỗi xạ hương còn có hoa hồng... Những thứ khác chẳng nhớ gì!" Hắn ôm đầu kêu thảm thiết.

"Coi như cung đấu, nhân vật nữ chính cũng là cậu." Tôi nhớ tới hôm nay chứng kiến hơn mười thiếp thất xinh đẹp, bình tĩnh nói: "Hầu gia đối với bé gái hình như không có mấy hứng thú, đợi qua vài năm đến lúc cậu trổ mã rồi. Bây giờ bắt đầu ăn dưa Thanh Mộc hầm cách thủy với xương sườn cũng không muộn."

"Cậu câm miệng cho tôi!" Hắn thẹn quá hoá giận.

"Tôi nói thật mà." Tôi không cho là đúng, "Cậu cũng nhìn thấy những nữ nhân kia rồi, khẩu vị Hầu gia ưa thích chính là dáng người nóng bỏng, loại người hành lá trộn lẫn đậu hủ thanh đạm như cậu hắn sẽ không bận tâm đâu."

"Cậu thì hiểu cái gì, ngực lép mới là chính nghĩa!" Nét mặt Tiểu Kiều đầy vẻ giận dữ, hiên ngang lẫm liệt nói.

Tôi lười tranh luận loại vấn đề nhàm chán này với hắn, dứt khoát đuổi hắn đi xem tình hình các nha hoàn làm việc.

Trong tiểu viện này, tổng cộng có một nha hoàn nhất đẳng (cấp 1), bốn  nha hoàn nhị đẳng, tám nha hoàn tam đẳng, còn vài người chuyên vẩy nước quét nhà với mấy bà vú già, ngoại trừ nha hoàn nhất đẳng là Tiểu Kiều do chính Triệu công tử đưa đến, còn lại là hai nha hoàn nhị đẳng do là phu nhân đưa từ bên ngoài vào. Mặt khác toàn bộ đều theo hầu Triệu công tử, cũng chính là tôi bây giờ.

Nói cách khác, đa số mấy người đó vẫn là người mới, chưa biết phục vụ chủ tử thế nào, còn cần phải huấn luyện trước đã. Mà trong vòng vài ngày mới đến đây Tiểu Kiều đã nhanh chóng sa đọa rồi, buổi sáng tỉnh lại  không chỉ để cho tiểu nha hoàn chừng mười tuổi chải tóc buộc búi tóc mặc quần áo cho hắn, sai người bên ngoài bưng trà rót nước hầu hạ hai chúng tôi, lập tức đã tạo thành thói quen của thân phận nha hoàn nhất đẳng, yên tâm thoải mái mà chỉ huy nha hoàn khác làm việc, nghiễm nhiên giống như nha hoàn cấp cao bên cạnh chủ tử.

"Dù sao cũng đã tới cái giai cấp xã hội này rồi, sự cấp tòng quyền (*) thôi." Tiểu Kiều bày tỏ, "Hơn nữa cậu hơn tôi cái gì chứ, thế mà tôi lại là nô tì" Hắn nói đến đây, chỉ thiếu nước quỳ xuống khóc trời đập đất kêu oan, "Cậu đường đường là một công tử phủ Hàn Lâm, còn không biết xấu hổ nói tôi sao?"

"Thế tôi xin phu nhân giúp cậu giải trừ thân phận nô tì là được chứ gì?" Tôi hỏi.

Tiểu Kiều lắc đầu nguầy nguậy, dùng ánh mắt xem thường nhìn tôi, "Công tử, cậu nghĩ mà xem, nếu cởi bỏ thân phận nô tì, từ nay về sau tôi biết làm sao?"

"Chẳng phải là được tự do à." Tôi ngạc nhiên nói, "Đến lúc đó cậu muốn đi đâu thì đi đó, như vậy không tốt sao?"

"Động não chút đi. Thời đại này nữ tử không có tài sản riêng rất khó có thể một mình sinh sống đấy, nữ tử chưa lập gia đình lại càng không thể nào, chẳng may cậu nhờ người trừ bỏ thân phận nô tì của tôi, tiếp theo tôi cũng sẽ bị bắt trở về quê, không chỉ phải đối mặt với cha mẹ ruột của thân thể này, đến lúc đó còn bị bọn họ sắp xếp lập gia đình." Tiểu Kiều dùng ngón tay búng mạnh trán tôi, ánh mắt khinh thường tới cực điểm, "Vừa nghĩ như thế, còn không bằng tạm thời đem văn tự bán mình gửi ở chỗ của cậu, dù sao nữ tử ở thời đại này cũng không có nhân quyền."

"Đừng búng tôi, đau." Tôi đẩy tay hắn ra.

Được rồi, nghe vua nói một buổi hơn đọc sách mười năm, thật sự là thụ giáo. Theo như ấn tượng của tôi khi xem các loại phim truyền hình xuyên không cung đình mà nói, tôi thật sự không biết nữ tử cổ đại hóa lại thê thảm như thế.

"Dù sao cũng phải xuyên không, tại sao lại không trở về triều đại sớm hơn thời này? Tốt xấu cũng để cho tôi tới xã hội mẫu hệ chứ... không thì về thời Đường xã hội tương đối cởi mở cũng được, sao hết lần này tới lần khác lại là cái triều đại này, haizz.. Trời muốn giệt ta, ta không thể không chết a." Tiểu Kiều ngửa mặt lên trời thét dài, bi phẫn thở ngắn than dài.

Tôi vỗ vỗ vai hắn, cố ý muốn nói gì đó, nhưng nhất thời lại không biết nên an ủi hắn thế nào, đành phải vỗ vỗ vai hắn lần nữa. Tiểu Kiều phục hồi lại tinh thần, nghiêm mặt nói với tôi: "So với chuyện của tôi, trước hết cậu vẫn nên nghĩ xem sau khi Hầu gia trở về phải xử lý thế nào, tên đần này, đến lúc đấy cậu phải ngủ cùng hắn đấy".

Hắn nói đúng, toàn thân tôi cứng đờ.

Hầu gia... Căn cứ vào tin tức Tiểu Kiều tìm hiểu được, Hầu gia lưu lạc trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, quan hệ với phu nhân rất lạnh nhạt, huống hồ phu nhân nhiều năm lễ Phật, hai người cơ hồ là trạng thái ở riêng, khó trách Hầu gia hung hăng càn quấy như thế, nạp bao nhiêu thiếp thất, bao gồm cả công tử Hàn Lâm gia cũng không biết dùng thủ đoạn cao tay gì có thể bình yên vô sự mà nạp vào trong phủ, quả nhiên là dạng nam bá ác nhân.

Huống chi, vị Triệu công tử này tướng mạo tuấn tú, mặt mày trong sáng, nghe nói thuở nhỏ vốn nhờ tài văn chương tuyệt vời mà nổi danh kinh thành, là trạng nguyên đứng đầu, nhưng kết cục quả nhiên ứng với một câu này: Cây tốt đến mấy, gió vẫn thổi bật rễ. Thiếu niên xuất sắc như vậy, tự nhiên cũng không trốn thoát khỏi vận mệnh bị ép.

"Đáng tiếc cậu lại trở thành khế đệ của Hầu gia, cái triều đại này cũng không phải thời loạn thế, bằng không chúng ta nam xuyên không nhất thống thiên hạ, nữ xuyên không thống nhất hậu cung, há không phải là ông trời tác hợp cho chúng ta sao? Cậu sau khi đăng cơ sắc phong tôi làm hoàng hậu, chẳng phải lại là một giai thoại về anh hùng và mỹ nữ?" vẻ mặt Tiểu Kiều tiếc nuối, bộ dạng chắc chắn kia, cứ như kiểu đã từng nhìn thấy tình cảnh trang nghiêm lúc tôi đăng cơ làm đế.

"Cậu nói đến chuyện này, đầu tiên là có chút khó khăn." Tôi ngắt lời hắn.

"Có ý gì vậy?" vẻ mặt hắn nghi hoặc.

Tôi dò xét từ trên xuống dưới dáng người cằn cỗi còn chưa thành niên của hắn, thở dài nói: "Tôi nhìn cậu như vậy... không cứng được."

"Cậu lại dám xem thường ngực lép, Lập tức mổ bụng tạ tội với người yêu thích tiểu loli khắp thiên hạ đi" Hắn giận dữ.

"Không phải tôi xem thường ngực lép mà là cậu ấy ah!" Tôi rống lên, "Ngu ngốc, tôi đây là gay nhá.."

Hắn ngẩn người, trầm mặc một lát, mở miệng nói: "Ờ, vậy được rồi."

Tôi yên lặng gật đầu.

Được rồi, tôi thừa nhận bản thân từng tưởng tượng trăm ngàn lần cảnh tượng tôi thú nhận tính hướng với hắn, có điều thật không ngờ, hắn có thể bình tĩnh thành thục tiếp nhận tuyên ngôn come out của tôi như thế, ngay vào lúc tôi đang chuẩn bị chấm chấm nước mắt nhìn hắn, hắn lại một lần nữa mở miệng cường điệu nói: "có điều cậu vẫn phải thừa nhận ngực lép mới là vương đạo! Điểm ấy tôi sẽ không thỏa hiệp đâu!"

Tình trạng thế này là được rồi, haizz. Cái vế sau kia căn bản không phải là trọng điểm.

"Ai, kỳ thật chuyện này tôi cũng hơi hơi cảm nhận được". Tiểu Kiều nhỏ giọng nói, thần sắc có chút ngại ngùng, "Chúng ta trước khi cùng học một lớp, lúc khoa thể dục khóa trên đánh tennis, cậu luôn nhìn chằm chằm giáo viên nam dạy thể dục, tôi khi đó còn tưởng cậu là hủ nam..."

"Tôi không phải, cậu tự tiện hiểu lầm sẽ làm cho tôi rất rối rắm." Tôi đòi lại chính nghĩa.

"Không khác mấy..., dù sao cậu thấy hai nam nhân bên nhau cũng sẽ rất vui vẻ?"

Tôi đang trầm mặc thoáng bùng lên, "Muốn biết cụ thể."

"Hả?" Tiểu Kiều hào hứng bừng bừng, "Có ý gì."

Tóm lại sau khi thảo luận ngắn gọn, Tiểu Kiều xem như đã tiếp nhận thân phận và sự thật tôi là đồng tính luyến ái, chúng tôi gác vấn đề đã giải quyết này sang một bên, nói đến sự tình liên quan đến Hầu gia. Tiểu Kiều cũng giống như tôi, đối với việc chủ nhân hai thân thể này trước đây vì sao uống thuốc độc tự vẫn cũng tương đối hoang mang.

"Theo tin tức tôi tìm hiểu được, trải qua suy nghĩ kĩ càng, phát hiện chân tướng chỉ có một!" Tiểu Kiều bày ra tư thế thám tử lừng danh.

"Nói mau, đừng thừa nước đục thả câu!" Tôi thúc giục hắn.

Bị tôi nói, Tiểu Kiều thoáng dừng một chút, hơi xấu hổ nói: "Nghe nói Hầu gia hắn... Mỗi đêm đều gọi mấy người thiếp đi thị tẩm, hơn nữa phải mất khá nhiều thời gian..." Hắn thoáng xấu hổ, "Cậu hiểu chứ, kỳ thật tôi nghĩ rằng, Hầu gia đêm đó... Có thể là nhất thời cao hứng... Muốn Thúy Kiều và Triệu công tử cùng hầu hạ hắn... Tuy nhiên hẳn là không thành công..., nhưng Triệu công tử và Thúy Kiều không chịu nổi nhục nhã.. Tự kết thúc tính mạng rồi."

Tôi trợn mắt há hốc mồm.

Ai có thể nói cho tôi biết, chúng tôi rốt cuộc là đi tới cái thời đại gì thế này ah ——

Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, phản bác nói: "Vậy cậu có chứng cớ không?"

Tiểu Kiều thần thái nhàn nhã, tính trước kỹ càng, "Cậu quên cái ngày chúng ta tỉnh lại rồi sao? Căn bản không có ai phát hiện chúng ta tự vẫn, hơn nữa hai người chúng ta đều nằm ở trên giường, quần áo không chỉnh tề... Trên người có mấy vết trầy da tụ máu, nhưng không nghiêm trọng lắm, cho nên tôi phỏng đoán Triệu công tử và Thúy Kiều đã từng cật lực phản kháng, cho nên Hầu gia không thực hiện được nên rời đi rồi. Chỉ có điều Triệu công tử xuất thân Thư Hương, tuy bị ép nhập phủ, nhưng vẫn không chịu nổi nhục, lúc này mới quyết ý tự vẫn."

Tôi im lặng.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng thằng bạn nói rất có đạo lý, nếu như không phải Hầu gia trước đó dặn dò người khác không được tới gần, không thể không ai phát hiện ra việc Triệu công tử và Thúy Kiều chết đi sống lại... Mà Hầu gia vào đêm khuya điều các nha hoàn vú già khác đi, đến tột cùng có ý đồ gì, tôi muốn biết rõ tất cả, cũng không nhiều lắm chứ.

Ngay lúc Tiểu Kiều đang định phát biểu cao kiến của hắn, cửa bị gõ vài cái, một tiểu nha hoàn ngoài cửa rụt rè nói: "Công tử, Bạch Nghê tỷ tỷ đến rồi..."

Bạch Nghê này đúng là nha hoàn thân tín bên cạnh phu nhân, cũng là tỳ nữ tâm phúc của nàng, nếu như không phải có chuyện quan trọng, phu nhân sẽ không cử nàng tới. Tôi lờ mờ có thêm vài phần dự cảm vi diệu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cao giọng nói: "Nhanh mời người vào."

Bạch Nghê vào cửa, rất có cấp bậc lễ nghĩa vén áo thi lễ, trước khi nói cười mỉm trước, "Hầu gia tối nay sẽ về phủ, phu nhân dặn nô tì đến mời công tử buổi tối đến chính viện một chuyến, bởi vì Hầu gia hồi phủ, theo lệ cũ phải mở một buổi gia yến*."

* Tiệc gia đình

Giọng nói của nàng dịu dàng bình thản, thái độ hàm súc uyển chuyển, "Phu nhân nói rồi, nếu thân thể công tử có việc gì, thì không được miễn cưỡng, không cần mang bệnh cố dự tiệc, dưỡng tốt thân thể mới là việc nên làm."

Chuyện cho tới bây giờ, tuy còn không biết vị Hầu phu nhân này đến tột cùng là địch hay là bạn, nhưng theo hành vi của nàng một tháng nay, xem ra nàng đối với vị Triệu công tử bị ép nhập phủ hình như đầy thương cảm, cũng cố ý che chở, mà ngay cả mời người dự tiệc cũng khách khí như thế. Tôi do dự một lát, nhân tiện nói: "Đa tạ ngươi, Bạch Nghê. Làm phiền ngươi báo với phu nhân, ta sẽ đến đúng giờ dự tiệc."

Tôi nhìn về phía Tiểu Kiều, đưa mắt ra ý một cái, hắn khẽ giật mình, thần sắc có chút không tình nguyện, nhưng vẫn mở hòm xiểng, lấy ra một quả ngân tử xinh xắn ; Tiểu Kiều chọn lấy quả có kiểu dáng hoa mai Hải Đường, nhẹ nhàng linh hoạt mà nhét vào tay Bạch Nghê, sau đó yên lặng lui sang một bên.

Bạch Nghê cũng không suy nghĩ gì về ẩn ý của ngân quả kia, chỉ tự nhiên cười nói, "Công tử khách khí như vậy, ta ngược lại không thể không nói một câu thật lòng rồi. Công tử mới vào phủ, tất nhiên là không biết, Hầu gia lần này đi ra ngoài kiểm tra sản nghiệp, dẫn theo vài nữ tử Nam Man mà các quản sự hiếu kính trở về, nghe nói những...nữ tử Nam Man kia vô cùng lỗ mãng vô lễ, công tử lại là người nho nhã đọc thuộc lòng thi thư, chỉ sợ..."

"Không sao." Tôi bình tĩnh cười cười, "Suốt ngày ở trong phòng, ta cũng có hơi buồn bực rồi, đi mở rộng tầm mắt cũng tốt."

Đợi Bạch Nghê cất bước, Tiểu Kiều lập tức đóng cửa lại, quay đầu túm lấy cổ áo của tôi, giận dữ hét: "Móa nó, cậu là cái loại phá gia chi tử —— cậu không có việc gì lại đi thưởng nàng ngân quả tử! Loại chuyện này ai cũng biết, việc nhỏ căn bản không cần trả thù lao!"

"Cho nàng ngân quả tử thì làm sao?" Tôi buồn bực nói.

"Một cái ngân quả là bảy quan, hai cái cộng là một lượng bốn quan, mẹ nó một tháng tiền tiêu vặt của ông đây cũng mới có một lượng!" Tiểu Kiều trừng mắt, hiển nhiên là tức giận cực kỳ, "Một lượng bạc có thể ở nơi này mua bao nhiêu thứ hàng giá rẻ, cậu biết không!" Hắn vô cùng đau đớn.

Tôi trầm mặc một lát, trả lời: "Tôi không biết. Có điều đây không phải cậu dạy tôi đấy ư, đối với hạ nhân không thể keo kiệt."

Tiểu Kiều bị tôi làm nghẹn, á khẩu không trả lời được, vẻ mặt tức giận, qua thật lâu mới nói: "Tôi nói thật đấy, trong tay cậu tiền bạc cũng không có nhiều. Không biết Triệu công tử này làm sao vào Hầu phủ, có thể là tình hình kinh tế căng thẳng, tiếp tục như vậy, cứ thưởng cho hạ nhân tiền bạc đều đội nón ra đi ra mất."

"Vậy thì giao cho cậu đi." Trái lại tôi không quá lo lắng, "Trước kia không phải cậu từng nói sao? Vạn nhất có cơ hội sẽ khuấy đảo cổ đại, nhất định phải dựa vào xà bông thơm thủy tinh còn có bom pháo kiếm lời, trở thành đại gia. Hiện tại cơ hội tới, xông lên đi Tiểu Kiều!"

Tiểu Kiều có chút xấu hổ, tức giận nói: "Ờ, đây chẳng qua là nói mà thôi, cậu còn nhớ à."

"So với vần đề tiền, vẫn là nên lo lắng cái khác a." Tôi nói, "Tôi buổi tối đi dự tiệc, vừa vặn đi xem Hầu gia rốt cuộc là bộ dạng gì."

"Đó là gia yến, tôi không thể mỗi giây mỗi phút để ý cậu, cậu dám uống say rồi mất lý trí tôi sẽ làm thịt cậu."

Tiểu Kiều nói ra lời này đương nhiên là có lý của hắn, tôi liên tục hứa với hắn sẽ không uống rượu, sắc mặt của hắn mới thoáng chuyển biến tốt một chút. Kỳ thật không phải tôi không biết, Tiểu Kiều không hi vọng tôi nhìn thấy Hầu gia, bởi vì giả thiết chính vị quan gia này khiến Triệu công tử và Thúy Kiều ôm hận tự vẫn, cho nên mới không muốn để cho tôi dự tiệc, nếu Hầu gia gặp tôi, có thể sẽ nhớ tới sự tình đêm hôm đó vẫn chưa làm xong, lại sinh ra hứng thú làm tiếp một lần nữa.

"Tiểu Kiều, cậu yên tâm đi, bất luận như thế nào, tôi cũng sẽ không để cho Hầu gia lại ra tay đối với cậu." Tôi trấn an hắn.

"Công tử..." Thằng này lại không hề có nửa phần cảm động, ngược lại vẻ mặt xem thường, "Nếu thật cậu có cách ngăn cản Hầu gia, Triệu công tử và Thúy Kiều đã không cần tự vẫn. Dù sao đến lúc đó nếu Hầu gia hỏi, cậu cứ nói tôi đã sớm là người của cậu rồi, bởi như vậy Hầu gia có mặt dày mấy cũng không thể ra tay với nha đầu thông phòng của khế đệ."

"Ồ? Tôi có thể nhận nha đầu thông phòng sao?" Tôi sững sờ.

"Tôi chưa nói qua sao? Làm Khế Đệ của Hầu gia, cậu cũng vẫn có thể đón dâu nạp thiếp, loại quan hệ khế huynh đệ là mỗi người vẫn có thể lấy vợ sinh con đấy. Không chỉ như thế, Hầu gia dựa theo quy củ còn sẽ giúp cậu đưa sính lễ, kiểu vậy đấy, đủ nghĩa khí không?" Tiểu Kiều dương dương đắc ý nói.

"..." Cũng không phải cậu bỏ tiền, cậu tự hào cái quái gì!

"Tuy nói trước là vợ, sau là thiếp, có điều bây giờ tôi còn có thân phận no tì, đành phải tạm thời chấp nhận làm nha đầu thông phòng rồi." Tiểu Kiều dò xét tôi, thần sắc một nửa chần chừ, một nửa khó xử, "Cậu... Chắc có lẽ không có hứng thú với tôi chứ?"

"Cậu đang sỉ nhục tôi đấy à." Tôi nhìn cái váy lụa màu lục hắn mặc: "Nhắc tới hứng thú, chờ tiểu căn phía dưới kia của cậu dài ra rồi hãng nói, Tiểu —— Kiều —— cô —— nương—— "

Nhắc tới chuyện này, Tiểu Kiều như cây cỏ bị gió táp mưa sa tạt vào, cả người đều ỉu xìu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi