HÀN MẶC TÂN THIÊM ĐẠI MẶC HƯƠNG

Vịnh Đan không hài lòng lắm về Bối Lan, cho nên rất hay lấy tư thái bề trên đối xử với nàng ta. Gia Hỷ thấy được có điều cũng làm lơ, một phần vì Vịnh Đan hầu hạ nàng đã lâu, tình cảm cũng tốt. Phần còn lại tuy Nguyễn thị đã đưa khế ước bán thân của Bối Lan đến, nhưng xét về độ trung thành của người mới thì Gia Hỷ vẫn chưa yên tâm.

Tỉ như các việc sắc thuốc, lấy thiện, xông hương đều do tự tay Vịnh Đan làm. Chuyện y phục và trang sức cũng như quản lý hạ nhân là Hà ma ma chủ trương. Có điều, với Hà ma ma này, Gia Hỷ cũng không ít lo lắng, Hà ma ma tuy trung tâm, làm người mẹ ruột nàng để lại những cuối cùng cũng chỉ là một tam đẳng nô tì từ Lữ gia đến, tính cách có chút lười biếng, quy củ không tốt lại hay bát quái kiếm chuyện. So với các nữ chủ xuyên không nàng thường đọc trong tiểu thuyết, thì bản thân nàng về chuyện nhân lực thua kém hơn rất nhiều. Một Vịnh Đóa sẵn sàng bán đứng chủ nhân, một Vịnh Đan mang tâm tư trả thù quá lớn, lại còn một Hà ma ma! Càng nghĩ càng nhức đầu.

Giữa trưa trước sinh thần một ngày, Triệu Tử Đoạn không hẹn mà đến gặp nàng, vốn hắn chẳng phải nam nhân chân chính, nàng cũng không kiêng kị. Triệu Tử Đoạn thoải mái ngồi trên tháp, ăn điểm tâm uống trà nóng:

- Không nghĩ Hầu gia lại chú ý đến sinh thần nàng như vậy, cư nhiên tặng Thục Trinh Huyện chúa trăm khối gỗ tốt làm phòng.

Gia Hỷ mỉm cười, cũng chẳng biết nói gì, Thành Hầu tâm tư khó lường, trong bụng hắn nghĩ gì ngoài mặt người như nàng thật không đoán nổi. Viện mới nàng cũng chưa hứng thú xem qua, mấy ngày quay về, lão phu nhân đi xa mệt nhọc muốn nghỉ ngơi nhiều miễn đi không ít quy củ, cho nên Phùng Gia Hảo còn chưa thấy mặt. Sáng nay đưa quà đến các viện các phòng, nàng ta một cái đáp lễ cũng chẳng có, không lẽ vì ghen tị quá mức cư nhiên không muốn thấy mặt nàng.

Gia Hỷ đề cập đến chuyện khác:

- Hầu gia sắp thành hôn, Thiếu giám có quay về chúc mừng?

Triệu Tử Đoạn gác chân lên bàn trà, ngả đầu ra sau, cửa sổ đang mở, gió lùa làm tóc hắn bay lòa xòa:

- Không, cuối năm tình hình làm ăn bận rộn. Ta còn phải tập trung kiếm bạc. Kiếm bao nhiêu cũng như muối bỏ bể. Thật không đủ dùng.

Gia Hỷ không rõ Thành Hầu cần gì dùng đến chục vạn bạc mỗi năm, phủ đệ ở Mi Châu trông đơn giản thanh lịch. Nhưng nữ tử bất hỏi việc chính trị, Thành Hầu với nàng là đồng minh, hiển nhiên không hại đến nàng:

- Chuyện mở cửa hàng gạo, Thiếu giám thấy thế nào?

Triệu Tử Đoạn gật đầu:

- Kho vận cũng thuê xong, quản sự chưởng quỹ đã an bài, lô hàng đầu tiên từ Mi Châu tiêu cục đang chuyển đến, sau khi xong xuôi chỉ cần nàng ra đứng tên điểm chỉ. Ta tự khắc an bài toàn bộ.

Gia Hỷ không hỏi nữa, trong đầu nàng vẫn luẩn quẩn chuyện Thành Hầu cưới Hiên Nhị tiểu thư, thâm tâm vốn thật không mấy thoải mái, nàng ở hiện đại đã hai mươi lăm tuổi, làm sao xuyên không một cái lại có tình cảm với thiếu niên chưa cập quan (dưới hai mươi tuổi).

Gia Hỷ tiến đến cây tì bà đang treo trong góc phòng, vuốt vuốt nhẹ, trên cây đàn nổi lên mấy họa tiết. Gia Hỷ chăm chú nhìn một chút, lại cảm thấy vô cùng quen thuộc. Hồi lâu nàng chợt nhớ ra, họa tiết này thật giống với họa tiết chiếc nhẫn mà Tuyệt Tâm đưa cho Thành Hầu hôm đầu tiên nàng đến Mi Châu.

Gia Hỷ xoay người lại, gấp rút ngồi xuống:

- Thiếu giám có biết ngày đầu tiên ta đến Liên Thành, Hầu gia gặp phải chuyện gì không?

Triệu Tử Đoạn nhíu mày, cũng thẳng người lại, ngày đầu tiên nàng đến, tầm tháng sáu. Hắn chau mày, gương mặt nghiêm nghị càng trở nên tuyệt mỹ:

- Nàng biết điều gì à?

Gia Hỷ lắc đầu, chỉ thuật lại qua loa về việc Tuyệt Tâm đưa vật lên Thành Hầu:

- Ta biết chiếc nhẫn đó của ai.

Triệu Tử Đoạn nhìn cây tì bà trên vách:

- Người này nàng biết?

- Biết rất rõ, là Lữ Định Ân, biểu ca ta!

Triệu Tử Đoạn mỉm cười:

- Quả thật đoán không nhầm, người hành thích Hầu gia là Thịnh Vương. Hừ!

Hóa ra là ám sát, Gia Hỷ cũng chẳng nói nữa. Trong lòng nàng không mấy dễ chịu, có phải nàng đã khiến Lữ Định Ân gặp nguy hiểm. Lữ Định Ân đi theo Thịnh Vương, nàng lại có giao hảo cùng Thành Hầu. Vốn là người một nhà, còn có một đoạn tình cảm, đột nhiên ở hai đầu chiến tuyến, ngoài khó xử cũng chính là khó xử.

Gia Hỷ thở dài, loại bỏ mớ hỗn độn trong đầu, mới dè dặt hỏi:

- Vì sao Hầu gia lại chọn ta?

Triệu Tử Đoạn hơi giật mình một chút:

- Chọn nàng?

Gia Hỷ vội vàng giải thích:

- Như là chuyện buôn bán ở kinh thành này, có thể có nhiều nhân tuyển hơn, sao lại chọn ta? Ngày đó sao Hầu gia lại đến Phùng phủ?

Triệu Tử Đoạn nhìn đăm đăm ra ngoài:

- Hầu gia thông minh tuyệt đỉnh, làm việc luôn tính toán rõ ràng, lại tính chưa bao giờ sai. Hầu gia đến đây đầu tiên vì phụ thân nàng là Thượng thư Bộ Binh. Còn vì sao chọn nàng? Có thể bởi nàng không thân cận Phùng gia nhất lại cùng quan hệ huyết thống với Phùng gia. Vì nàng là đích trưởng nữ, có khả năng cao nhất trở thành Huyện chúa. Những chuyện này ta vốn không rõ, giải thích cũng không thỏa đáng.

Gia Hỷ im lặng hồi lâu, cái này có tính là duyên phận không:

- Ta chỉ là một nữ tử, Hầu gia khiến cuộc sống ta tốt hơn rất nhiều, có thể thẳng lưng trong phủ. Nhưng cuộc đoạt đích này ta thật sự rất sợ! Ta vốn chỉ muốn sống yên bình!

Triệu Tử Đoạn thở dài:

- Ta biết nàng nghĩ gì, nàng trầm tĩnh thông minh, hiển nhiên cũng biết Thành Hầu vì sao phải giấu giấu giếm giếm tích trữ bạc trắng và lương thảo. Nhưng Hầu gia không phải là kiểu người có thể lợi dụng người khác mặc sống chết. Nàng yên tâm!

Gia Hỷ biết đây là một lời đảm bảo, có điều đúng như Triệu Tử Đoạn nói, Thành Hầu làm việc ngoan tuyệt bất chấp, tựa như hôn lễ kia, nói tiến hành là tiến hành. Hiên Nhị tiểu thư, phải hay không là một nước cờ của hắn.

Triệu Tử Đoạn nhìn trời cũng đã muộn, nói thêm mấy câu:

- Ông trời tự khắc có an bài. Chẳng phải Du Các tiên sinh cũng đã nói Hầu gia có mạng quý nhân hay sao?

Gia Hỷ mỉm cười, đưa mắt một ánh nhìn trêu chọc:

- Người khác có thể không đoán ra nhưng ta biết rõ, Du Các kia chín phần là người của Hầu gia!

Triệu Tử Đoạn không khẳng định, phất áo ra về, tà áo đỏ thẫm huyễn hoặc bay trong gió, phiêu dật vô lượng.

Gia Hỷ tiễn hắn ra cổng viện, thời đại này ai cũng tin vào quỷ thần, chỉ có nàng là không. Bởi thế nên nàng không giống Phùng gia, cả một nhà tin vào lời Du Các tiên sinh kia. Nàng đoán chừng Thành Hầu muốn mượn sức Phùng Gia, chỉ là, như vậy, sao hắn lại không đặt hôn sự lên người Phùng Gia Hảo, tâm can bảo bối của phụ thân nàng. Như vậy không phải chắc chắn hơn sao. Toàn gia tộc nàng sẽ vì Phùng Gia Hảo mà trợ lực hắn.

Sớm hôm sau là sinh thần nàng mười bốn tuổi. Còn một năm nữa là đã cập kê chuẩn bị gả đi. Vốn sinh thần nữ nhi chuẩn bị không lớn, nhưng nàng là một Huyện chúa, hiển nhiên Phùng Gia lấy thể diện làm trọng, cũng viết thiếp mời đến các danh môn thế gia, tổ chức tiệc có cả hí kịch. Sân khấu dựng ở hoa viên lớn.

Trong nhà nữ nhi sắp đến tuổi định thân cũng không ít, nhân dịp này các phu nhân gặp nhau, lại đưa nữ nhi đi cùng để chào hỏi. Thế nên tuy là sinh thần Gia Hỷ, nhưng nàng gần như là nhân vật phụ. Chăm chú ngồi trên ghế coi hát.

Thành Hầu tặng đến trăm khối gỗ quý để Gia Hỷ dựng viện, ai nấy đều đỏ mắt ghen tị, nhưng Hoàng thượng hiện tại cũng đã ban hôn Thành Hầu cùng Hiên Nhị tiểu thư, thế nên không ít cái nhìn đến Gia Hỷ chăm chọc.

Giữa buổi, ngoài cổng có tiếng pháo đỏ nổ đùng đoàng, Tạ ma ma vui vẻ chạy vào đon đả thông báo với Hàn thị:

- Phu nhân, là Huy Quận công! Quận công gia chúc mừng sinh thần Đại tiểu thư!

Tiếng xì xào nổi lên mấy đợt, Gia Hỷ nhăn mày, nàng cùng Huy Quận công sau sự tình Hòe viên vốn không qua lại, nay thế nào khua chiêng gõ trống đến đây. Gia Hỷ buồn bực vén váy đứng dậy, ra trước để tạ ơn.

Huy Quận công là ngu ngốc hay giả ngu ngốc. Thành Hầu toàn tâm tặng nàng trăm khối gỗ tốt đã khiến người ngoài đỏ mắt nay hắn lại đến tự thân chúc mừng sinh thần nàng, có phải muốn cả kinh thành mỗi người một lời dìm chết nàng hay không. Câu dẫn hai Hoàng tử, cái này có mười miệng cũng chẳng giải thích nỗi.

Tuy vậy Gia Hỷ vẫn lấy bộ mặt tươi cười nhất ra chào đón, nàng nhìn mười mấy hạ nhân đem lễ vật đến mà giật nảy người. Nhiều thế này, Huy Quận công là đi chúc mừng hay định hỏi vợ đây. Nghĩ đến đó, tâm Gia Hỷ lạnh run.

Hàn thị nụ cười sâu không nhìn thấy đáy, vội vàng mời Huy Quận công đến bàn tiệc của các quan nhân. Sau lại không tiếc lời quay vào trong khoe đồ đem đến cực kì quý giá. Gia Hỷ hừ lạnh, Hàn thị đang muốn nhấn mạnh cái danh hồ ly của nàng, có điều hiện tại đây không phải là chuyện nàng quan tâm nhất. Cái chính, Huy Quận công có ý định cầu thân với nàng không. Lỡ như hắn tiến cung xin ban hôn với nàng, nàng phải đối phó thế nào mới hợp lý!

Gia Hỷ nhìn quanh một vòng, chợt thấy Văn Nhược Nhan đang cố gắng trò chuyện với các tiểu thư quan lại khác, nàng mỉm cười kín đáo. Binh đến tướng chặn, không việc gì phải lo lắng suông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi