*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vương Thạch Tỉnh trở về, vừa mới đẩy cửa ra đã ngửi thấy một mùi thịt thơm phức. Còn chưa kịp lên tiếng, Vương Ni đã bạch bạch chạy từ trong phòng ra. "Cha! Ngươi về rồi! Cha nhỏ làm cơm thịt kho."
Thiệu Vân An theo sau đi ra. "Rửa tay ăn cơm, đang chờ ngươi đó."
Vương Thạch Tỉnh độc nhãn tràn đầy hạnh phúc. Hắn buông sọt, thuận tay bế Vương Ni lên, tiến vào phòng bếp.
"Nhớ rửa mặt, lau mắt nữa!" Thiệu Vân An cũng vào bếp. Vương Ni từ trên người cha trèo xuống, muốn đi lấy lồng hấp cơm, lúc này Vương Thanh lại tiến vào. Thiệu Vân An đem lồng hấp đưa cho Vương Thanh, đem đĩa gỏi khoai tây đưa cho Vương Ni. Trên mặt Vương Thạch Tỉnh đầy mồ hôi, hắn gỡ miếng bịt mắt xuống. Thiệu Vân An lấy khăn vải từ trên tay hắn, nhúng ướt để hắn lau mắt. Nhãn cầu mắt trái của Vương Thạch Tỉnh có màu xám đục, tròng mắt giống như có một lớp màng bao phủ, nhưng khoé mắt không còn tiết chất bẩn nữa.
Vương Thanh cùng Vương Ni rất hiểu chuyện đem đồ ăn bưng lên bàn, chờ cha và cha nhỏ đi vào, Vương Ni còn xới cơm sẵn cho bốn người. Vương Thạch Tỉnh khom lưng để Thiệu Vân An lau mắt cho hắn. Thiệu Vân An cẩn thận lau, hỏi. "Vẫn không nhìn thấy sao?" Linh tuyền có thể chữa trị con mắt cho Vương Thạch Tỉnh hay không Thiệu Vân An không chắc. Hắn vốn định dùng linh nhũ dịch nhưng sợ kích thích quá lớn lại gây ra kết quả không tốt. Thực ra, chính là Vương Thạch Tỉnh còn chưa biết chuyện không gian, Thiệu Vân An rất mâu thuẫn.
"Vẫn không nhìn thấy, nhưng không đau nữa, trước kia toàn đen, hiện tại hơi xám xám, nói không chừng có thể tốt lên."
Vương Thạch Tỉnh vốn đã chấp nhận chuyện mình biến thành người mù một mắt, nhưng hiện tại hắn lại có hy vọng. Hắn hơn Thiệu Vân An mười tuổi, nửa khuôn mặt bị huỷ, còn mang theo hai đứa nhỏ. Nếu có thể khôi phục tầm nhìn, hắn ít nhất có thể kéo ngắn khoảng cách với Thiệu Vân An.
"Không nhìn được cũng không có việc gì, chỉ cần không chuyển xấu là được. Nhưng quả thật so với lần đầu tiên ta thấy đã tốt hơn nhiều lắm." Thiệu Vân An thật ra không quan trọng Vương Thạch Tỉnh có thể khôi phục con mắt hay không. Hắn chỉ sợ tình trạng mắt trái chuyển biến xấu, trong điều kiện chữa bệnh đơn sơ này rất nguy hiểm, sẽ không có bác sĩ phẫu thuật cho Vương Thạch Tỉnh.
Lau mắt cho Vương Thạch Tỉnh xong, Thiệu Vân An để hắn tự rửa tay, sau đó cũng vào phòng. Vương Thạch Tỉnh cách lớp vải xoa xoa mắt trái chính mình, trong lòng ấm áp. Tức phụ ở bên ngoài có đôi khi rất dữ dằn, nhưng tức phụ đối xử với hắn rất dịu dàng. Người vừa ôn nhu, vừa tài giỏi như vậy chính là tức phụ hắn. Khoé miệng ngày thường luôn lãnh đạm khẽ nâng lên, Vương Thạch Tỉnh nhanh chóng lau mặt rửa tay, hắn đói bụng rồi.
"Thanh nhi, Ni tử, ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn bây giờ."
"Ngon nhắm (lắm)!"
Trên bàn ăn, trừ Thiệu Vân An, ba phụ tử còn lại cắm mặt cắm cổ ăn, giống như ma đói mới đầu thai. Nước thịt kho rưới lên cơm rất thơm, lại còn có trứng nữa. Thiệu Vân An ăn uống rất ưu nhã. Hai đứa nhỏ học hành cả buổi, lại thèm nhỏ dãi đã lâu, bây giờ đói bụng muốn chết.
Thiệu Vân An ăn được một chén cơm, Vương Thanh đã ăn đầy hai chén. Ni tử cũng ăn một chén lớn, còn dư lại thì vào hết trong bụng Vương Thạch Tỉnh. Chén đĩa sạch bong kin kít đến nỗi chẳng cần rửa, thịt kho đều ăn hết. Ăn xong Vương Thanh còn sờ sờ bụng, liếm liếm miệng, ăn chưa đã!
"Hai ngày nữa cha nhỏ lại làm. Chờ ngươi vào tư thục rồi, cha nhỏ sẽ làm cơm hộp cho ngươi."
"Cơm hộp?"
"Chính là đồ dùng để đựng đồ ăn đó!"
Vương Thanh tức khắc cười rộ lên. "Cám ơn cha nhỏ!"
"Đi rửa chén."
Hai bé không ai chịu nhường ai, nhanh nhảu nhảy xuống thu dọn chén đĩa mang đi rửa. Trước kia mỗi lần làm việc nhà đều cực khổ, muốn nghĩ đến cũng không dám nghĩ. Ngược lại bây giờ được làm việc nhà, hai bé vô cùng vui sướng.
Vương Thạch Tỉnh thở ra một hơi, ôm eo Thiệu Vân An. Cuộc sống thế này trước kia còn chưa dám tưởng tượng đến. Thiệu Vân An vỗ vỗ bàn tay ôm bên hông mình. "Buông ra nào. Ta đi pha trà cho ngươi."
"Để ta làm." Vương Thạch Tỉnh tưởng là pha trà hoa cúc.
"Là pha trà long tĩnh."
Vương Thạch Tỉnh lập tức hứng thú, hắn rất muốn biết trà Thiệu Vân an chế ra có mùi vị như thế nào. Hai người ra khỏi phòng, Thiệu Vân An hô. "Thanh nhi, Ni tử, rửa chén xong thì lại đây. Cha nhỏ pha trà uống."
"Vâng!"
Bước vào phòng của hắn và Thiệu Vân An, thấy đồ vật kỳ lạ bày trên giường, Vương Thạch Tỉnh hiếu kỳ nhìn về phía Thiệu Vân An. Thiệu Vân An đẩy hắn về phía giường nói. "Pha trà phải có quy tắc, hôm nay sẽ cho các ngươi chiêm ngưỡng trà long tĩnh nên uống như thế nào."
Vương Thạch Tỉnh nhẹ nhàng cười, cởi giày leo lên giường. Thiệu Vân An múc hai muỗng nước đổ vào ấm tử sa, sau đó bật bếp.
"Đây là kỷ trà (bàn trà)" Thiệu Vân An vuốt ve những đường vân hoa gỗ trên mặt bàn. "Đây là bộ dụng cụ trà (1)." Sau đó lại giới thiệu công dụng của chúng "Đây là bếp trà (2), đốt bằng than. Đây là chén sen (3) đựng trà, cũng có thể dùng để thưởng hương, ngươi ngửi thử xem."
Vương Thạch Tỉnh cầm chén, ngửi ngửi, ánh mắt đầy kinh ngạc. "Thơm lắm!"
Nếu hái được trà xuân, vậy hương trà còn thơm hơn nhiều. Hương trà rất thơm, khi pha ra cũng sẽ có một mùi hương khác. Trà long tĩnh có thể dùng chén sứ men trắng hoặc chén sứ men xanh để đựng, hoàn hảo nhất chính là chén trong suốt, đáng tiếc không có."
"Muốn ly thuỷ tinh sao?"
Thiệu Vân An thở dài. "Ly thuỷ tinh giá rất cao sao?"
Vương Thạch Tỉnh không rõ. "Rất quý, bá tánh tầm thường như ta chưa bao giờ nhìn thấy."
"Cho nên ta mới dùng chén sứ thanh hoa."
Vương Thanh cùng Vương Ni đã rửa chén xong, tiến vào phòng, thấy cha và cha nhỏ ngồi trên giường đất. Trên bàn lại bày rất nhiều đồ vật, hai đứa nhỏ rất tò mò. Kêu hai đứa nhỏ ngồi lên giường, Thiệu Vân An lại đem các dụng cụ vừa nãy giới thiệu cho Vương Thạch Tỉnh nói lại một lần. Ánh mắt hai đứa nhỏ giống nhau - chẳng hiểu gì cả!
Để Vương Thanh và Vương Ni ngửi mùi lá trà long tĩnh, lại dạy bọn nhỏ nhận biết hình dáng trà long tĩnh. Thiệu Vân An nói. "Thanh nhi, Ni tử, loại trà nào cũng vậy, pha trà mới là bước quan trọng nhất. Nước tốt, trà pha ra mới có hương vị đặc biệt."
Hai đứa nhỏ gật đầu.
"Kế đến chính là trà cụ. Các loại trà khác nhau, trà cụ khác nhau cũng sẽ cho ra hương vị khác biệt. Uống trà không phải chỉ để nếm trải hương vị mà còn là thưởng thức ý cảnh"
Gật gật đầu.
Thiệu Vân An dạy cho hai đứa nhỏ cách pha trà long tĩnh. Mặc dù trong mắt còn đầy vẻ khó hiểu nhưng lồng vào trong đó chính là sự sùng bái. Cha nhỏ hiểu biết thật nhiều! Vương Thạch Tỉnh độc nhãn cùng ngập tràn ngưỡng mộ đối với tức phụ, thậm chí còn có chút kiêu ngạo, lại có chút lo lắng. Tức phụ tốt thế này, không thể để bất cứ ai đoạt đi.
Thiệu Vân An giảng giải tỉ mỉ, hai đứa nhỏ nghiêm túc lắng nghe. Đợi nước nóng, Thiệu Vân An nhấc lấy ấm, tiếp tục nói. "Nước pha trà long tĩnh không thể quá nóng, nước sôi thì nhấc ra đợi một lúc cho bớt nóng, nếu không sẽ không thể lấy được hết mùi hương độc đáo của trà. Các ngươi xem cha nhỏ làm mẫu sau đó mỗi người thử một lần."
"Vâng!"
Nhiệt độ thích hợp nhất để pha trà long tĩnh là khoảng tám mươi độ. Đợi đến khi nhiệt độ không sai biệt lắm, Thiệu Vân An mở nắp ấm để Vương Thạch Tỉnh và hai đứa nhỏ cảm thụ độ ấm của nước, sau đó đậy lại. Cho vào mỗi chén khoảng ba gram trà, đổ nước lần đầu tiên khoảng một phần tư chén để lá trà giãn ra. Lần đổ nước thứ hai mới đổ đầy miệng chén.
Chỉ thấy Thiệu Vân An cầm ấm trà, từ trên không trung đổ một cột nước chính xác vào giữa miệng chén. Mấy chiếc lá xanh xoay vòng vòng bên trong, nước dần chuyển màu tạo cho người xem cảm giác ấm áp khó tả. Cả bốn chén trà đều đã đủ nước, nước trong ấm cũng vừa vặn dùng hết. Thiệu Vân An đặt ấm lên bếp trà, thêm nước vào.
"Cha nhỏ... đẹp mắt quá đi!" Ni tử xem đến ngây ngẩn. Vương Thanh nhìn chén trà cha nhỏ đưa tới trước mặt cũng ngây ngẩn theo.
"Ngửi xem có gì khác so với trà chưa pha không, sau đó mới uống."
Hai đứa bé xem cha nhỏ làm trước một lần, sau đó cũng ra dáng học theo cách thưởng hương, phẩm trà. Người vốn khô khan như Vương Thạch Tỉnh trước khung cảnh này cũng trở nên tao nhã hẳn ra. Học theo tư thế của Thiệu Vân An nâng chén lên, ngửi qua một chút, sau khi dùng nắp gạt lá trà mới uống một ngụm.
"Uống ngon!" Vương Thanh sùng bái nhìn cha nhỏ. "Còn ngon hơn cả trà hoa cúc."
Trà long tĩnh cũng có chút đắng nhưng lại rất dễ uống. Vương Thanh không biết diễn tả thế nào, chỉ có thể dùng từ uống ngon để biểu đạt vị giác lúc này.
Ni tử đã uống hớp thứ ba. Vương Thạch Tỉnh buông chén, không hề keo kiệt mà khen tức phụ. "Rất dễ uống. Ngay cả ta khi đánh giặc cũng chưa từng uống qua."
Thiệu Vân An hất cằm. "Đương nhiên. Ta dám nói, trừ ta ra, không ai chế được trà này đâu!"
Vương Thạch Tỉnh, Vương Thanh cùng Vương Ni ba người lập tức long lanh ánh mắt ngưỡng mộ. Thiệu Vân An trực tiếp hỏi. "Tỉnh ca, thế nào, trà nhà chúng ta có thể kiếm tiền đi?"
"Có thể kiếm rất lớn!" Vương Thạch Tỉnh không chút nào nghi ngờ năng lực tức phụ nhà mình, huống chi trà này thực sự uống rất ngon.
"Cha nhỏ..." Ni tử đẩy chén trà không đến trước mặt Thiệu Vân An, cặp mắt nho nhỏ linh động kia không khỏi khiến Thiệu Vân An cười ha ha.
Thiệu Vân An sử dụng chính là trà long tĩnh phẩm chất tốt nhất. Chẳng có gì lãng phí cả, chính mình dùng thì đương nhiên phải là thứ tốt nhất. Ba người chẳng hề khách khí, từng ngụm từng ngụm, miễn bàn có bao nhiêu thích, bao nhiêu hưởng thụ. Thiệu Vân An thuận tiện nói cho hai đứa nhỏ rất nhiều điều về trà, thưởng thức trà không phải chỉ là pha vài phiến lá, thử nghiệm thứ mới mẻ. Lá trà tuy mộc mạc, nhưng cả thiên hạ không có thứ đồ uống nào có ý vị hơn nó.
Vương Thạch Tỉnh độc nhãn chỉ có Thiệu Vân An, đè xuống nỗi tự ti nảy lên trong lòng, thu vào trong mắt ánh sáng rực rỡ thu hút của tức phụ, cũng đắn đo bản thân làm cách nào có thể đối xử với Thiệu Vân An tốt hơn, khiến hắn nguyện ý lưu lại bên người, bên Thanh nhi và Ni tử. Thiệu Vân An không muốn có hài tử, chỉ cần không phải không thích hài tử của hắn là được. Hắn không có năng lực, bản lĩnh và sự thông minh như tức phụ. Nhưng nếu ức phụ muốn, hắn sẽ nỗ lực làm mọi thứ có thể. Miễn là tức phụ vĩnh viễn là tức phụ hắn.
Tiệc trà này ảnh hưởng đến Vương Thanh cùng Vương Ni thế nào, Thiệu Vân An có lẽ không bao giờ nghĩ đến. Rất nhiều rất nhiều năm về sau, khi Vương Thanh và Vương Ni đã trưởng thành, bọn họ vĩnh viễn đều nhớ rõ, trong gian nhà nhỏ cũ nát, cảnh tượng cha nhỏ lần đầu tiên pha trà cho bọn họ thường xuyên hiện về trong mộng, là tài sản trân quý nhất bọn họ sở hữu.
Thiệu Vân An đặt kỷ trà trong phòng Vương Thanh và Vương Ni, cũng để lại một bộ trà cụ cùng một bình trà cho hai đứa nhỏ tự pha trà uống trong lúc học tập. Ni tử còn nhỏ, Thiệu Vân An dặn dò, nếu bé muốn pha trà phải có ca ca bên cạnh, cẩn thận bị bỏng. Vương Thanh cùng Vương Ni vuốt ve kỷ trà đẹp đẽ, sờ sờ chén trà xinh đẹp, không có tâm trạng ngủ trưa.
Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh nằm trên giường nghỉ trưa. Vương Thạch Tỉnh không chút nào buồn ngủ. Ôm Thiệu Vân An, cách lớp quần áo sờ nhẹ hắn, Vương Thạch Tỉnh hỏi. "Trà long tĩnh và trà hoa cúc có tặng cho huyện lệnh và Sầm viện trưởng hay không? Hay lại bán cho Nhất Trượng Hiên?"
Thiệu Vân An nhắm mắt dưỡng thần, lười biếng trả lời. "Đợi rượu ủ xong thì mang qua. Không phải có cái gì tốt cũng vui vẻ đi đưa cho bọn họ. Tuy rằng ta muốn giao thiệp với họ nhưng không nhất thiết phải nịnh nọt như vậy. Trước mắt, tới gặp chủ nhân phía sau Nhất Trượng Hiên là lựa chọn tốt nhất, bất quá không vội. Tết là thời điểm tặng quà thích hợp, chúng ta có thể lấy ra ít trà, đóng gói đẹp một chút, tăng thêm vài phần ý vị, như vậy giá cả sẽ càng cao. Còn rượu nhót để ta nghĩ lại đã. Cái gì cũng đưa cho Nhất Trượng Hiên, bọn họ độc quyền buôn bán đối với chúng ta không phải chuyện tốt."
"Ừh, đều nghe ngươi." Nhớ đến mùi hương lần thứ hai đổi thùng rượu, Vương Thạch Tỉnh nuốt nuốt nước miếng, chờ không kịp muốn uống thử. Vân An nhà hắn quả nhiên bản lĩnh!
"Trà hoa cúc..." Thiệu Vân An trở mình đối diện với Vương Thạch Tỉnh, gác chân lên đùi hắn. "Ban đầu ta định giao cho Vương Thư Bình, sau nghĩ đến lão cha của hắn lại muốn chuyển qua cho Vương Tứ thẩm. Bất quá, tộc nhân Vương thị nhiều người mặt dày như vậy, ta sợ Vương Tứ thẩm giữ không được. Bên trên ngoài Vương Văn Hoà, còn có các tộc lão. Ta muốn nghĩ lại, chờ tới khi ngày mùa kết thúc còn một đoạn thời gian nữa."
Đừng thấy Vương Thạch Tỉnh thuê nhân công chỉ có hai mươi ngày, đây chỉ là khoảng thời gian đủ để gieo hạt, kết tiếp còn phải chăm sóc, bón phân. Làm xong hết mọi việc cũng phải đến một tháng. Sau đó còn phải diệt cỏ, dẫn nước này nọ. Ruộng nhà Vương Tứ thẩm không bằng nhà bọn họ, nhưng người làm không nhiều lắm, lại không thuê nhân công, tính sơ qua cũng phải đến bốn mươi ngày.
Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An tổng cộng có hai mươi mẫu ruộng núi, mười mẫu ruộng cạn. Mười mẫu ruộng cạn thì trồng lúa mì vụ đông. Hai mươi mẫu ruộng núi trồng khoai tây, củ cải trắng, hành lá, bí đỏ, bắp cải, cải bó xôi. Trừ cải bó xôi, những thứ khác vào tháng giêng lạnh nhất sang năm phải thu hoạch. Đất núi trồng xong một mùa, dưỡng một thời gian mới có thể dùng lại.
Khí hậu thôn Tú Thuỷ giống với Giang Nam, nhưng hơi khô hơn một chút, lại gieo trồng rất nhiều cây nông nghiệp. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh mới mua đất, bỏ lỡ khá nhiều thời gian gieo trồng cây lương thực. Nhà khác lúc này đang thu hoạch bắp, đậu nành và các loại cây khác. Trước khi tuyết rơi, Vương Thạch Tỉnh muốn lên núi kiếm thêm thổ sản và đồ khô để dùng cho mùa đông. Thiệu Vân An làm một ít dưa chua, lại đến các nhà trong thôn mua thêm tương đậu và dưa muối. Cải thảo, khoai tây, bí đỏ có thể đặt trong hầm bảo quản. Nhà mới bên kia Thiệu Vân An đặc biệt thiết kế một gian phòng ấm (nhà kính), mùa đông có thể trồng rau ăn, mùa tuyết năm nay không thành vấn đề. Bất quá sang năm, Thiệu Vân An sẽ nghĩ cách trồng thêm vài loại rau. Hắn rất muốn quanh minh chính đại ăn cà chua, dưa chuột, đậu que, bông cải xanh... vân vân.
Vương Thạch Tỉnh nói. "Nếu không thì giao cho Tôn thúc. Tôn tộc trưởng và Tôn thúc là đường huynh đệ, Tôn a gia lại là lang trung duy nhất trong thôn, người nhà Tôn thúc cũng nhiều. Không phải Thư Bình ca từng nói Tôn a gia quen biết chưởng quầy hiệu thuốc trên huyện sao. Trà hoa cúc có thể bán cho hiệu thuốc, không cần đến Nhất Trượng Hiên."
Thiệu Vân An ngẫm nghĩ tính khả thi. "Không cần vội, căn cứ khí hậu nơi này khẳng định hoa cúc trên núi vẫn còn, ngay lúc ngày mùa vừa xong."
"Được."
Thiệu Vân An không gấp nhưng có người lại vô vùng sốt ruột. Hai phu phu mệt mỏi nằm trên giường nghỉ trưa thì có người tới gõ cửa.
.......................................................................
Chú thích:
1. Bộ dụng cụ gắp trà gồm: Ống đựng, phễu trà, muôi xúc trà, cây đảo trà, cây lấy xác trà và kẹp gắp chén
2. Bếp trà
3. Chén sen (Chẳng biết ở Việt Nam gọi là chén gì): dùng để đựng trà trước khi pha, người ta cũng dùng cái này để trưng bày trà khô nữa.