HÃN PHU

Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy ra ngoài. Vương Thạch Tỉnh nhấc chén trà uống một ngụm, Thiệu Vân An nhìn thẳng Nguỵ Hoằng Văn sắc mặt đang không mấy vui vẻ, hơi mỉm cười, hỏi. "Nguỵ công tử, ta có thể hỏi, ngài gặp ta và Tỉnh ca là vì Hằng viễn hầu phủ hay là vì chính ngài?"

Nguỵ Hoằng Văn nhìn Thiệu Vân An, một hồi lâu sau mới lên tiếng. "Là vì ta, cùng là vì Hằng viễn hầu phủ."

Thiệu Vân An lắc đầu. "Cá, ta muốn. Tay gấu, ta cũng muốn. Nếu không có được cả hai thì bỏ cá lấy tay gấu. Sống, thì ta vẫn muốn; nghĩa ta cũng ham. Nếu không có được cả hai thứ thì ta thà bỏ mạng sống mà giữ lấy nghĩa. Nguỵ công tử muốn vì mình, vừa muốn vì Hằng viễn hầu phủ. Giống như cá và tay gấu, ngài chỉ có thể chọn một, không cách nào có được cả hai."

Nguỵ Hoằng Văn hơi nhíu mày, hỏi. "Nếu vì ta thì nên làm gì? Nếu vì Hằng viễn hầu phủ thì phải làm gì."

Thiệu Vân An nói. "Nếu vì bản thân ngài, ta có thể giúp ngài nghĩ biện pháp. Nếu vì Hằng viễn hầu phủ, ta không thể đưa cho ngài biện pháp nào cả. Quân hậu và Hằng viễn hầu phủ, đối với ta và Tỉnh ca giống như cá và tay gấu, hai người chúng ta chỉ có thể chọn cái thứ nhất."

Nguỵ Hoằng Văn nổi lên hứng thú. "Có thể giải thích nhiều hơn không?"

Thiệu Vân An lắc đầu. "Không thể. Trừ khi Nguỵ công tử ngài đưa ra lựa chọn, bằng không ta không thể giải thích nhiều hơn."

Nguỵ Hoằng Văn không chút nghĩ ngợi mà nói. "Nguỵ mỗ chọn vì chính mình."

Thiệu Vân An mỉm cười, quả nhiên Khang Thần đại ca phân tích đúng! Hắn nói. "Nếu Nguỵ công tử là vì mình, chuyện này kỳ thật rất dễ!"

"Có thể nói rõ hơn không?"

Thiệu Vân An nói một câu khiến y sửng sốt. "Tại sao ngài phải tranh giành sinh ý với quân hậu? Sao lại không cùng quân hậu kết phường buôn bán? Như vậy không phải tránh được quân hậu bất mãn, mà còn có thêm một chỗ dựa lớn, cớ sao không làm?"

Nguỵ Hoằng Văn thận trọng hẳn lên. "Thiệu tiểu ca có thể vui lòng khai sáng cho Nguỵ mỗ?"

Thiệu Vân An hỏi trước. "Nguỵ công tử cảm thấy hoàng thượng là người thế nào? Là hôn quân hay minh quân?"

Da đầu Nguỵ Hoằng Văn có chút tê liệt, nhưng vẫn trả lời. "Thánh thượng đương nhiên là minh quân."

"Thế nếu hoàng thượng là minh quân có thể để thủ hạ của mình nhiều tiền, lại nhiều quyền hơn sao?"

Sau lưng Nguỵ Hoằng Văn trào ra một trận mồ hôi lạnh. "Tất nhiên là, không thể."

"Nhưng Hằng viễn hầu phủ hiện tại chính là có quyền có tiền hơn hoàng thượng."

Nguỵ Hoằng Văn da đầu siết chặt, thẳng tắp nhìn Thiệu Vân An. Thiệu Vân An biểu tình vô tội. "Ta không hiểu chính trị, nhưng ta biết, làm người bên trên rất kiêng kị cấp dưới của mình vừa nhiều tiền, lại vừa không nghe lệnh. Nếu Nguỵ công tử là vì Hằng viễn hầu phủ mà tới tìm ta đòi trà và rượu, đứng ở phía hoàng thượng và quân hậu mà nói, rõ ràng ngài đang tranh đoạt sinh ý. Hằng viễn hầu phủ đã có rất nhiều tiền, còn đi giật tiền của hoàng thượng. Nói câu không dễ nghe là tự tìm đường chết."

Nguỵ Hoằng Văn bật thẳng dậy. "Hằng viễn hầu phủ tuyệt đối trung thành và tận tâm với hoàng thượng."

Đối với cổ nhân, hoàng quyền là đề tài cực kỳ mẫn cảm. Cho dù trong lòng người Hằng viễn hầu phủ có khinh thường hoàng thượng, nhưng tuyệt đối không dám lộ ra. Nói ra chính là tội chết. Thiệu Vân An là người hiện đại, nên không hề kiêng kị, một câu nói phát ra xong cũng đủ doạ Nguỵ Hoằng Văn sợ chết khiếp.

Thiệu Vân An nhún nhún vai. "Hằng viễn hầu phủ đối hoàng thượng chân thành hay không chân thành, không liên quan gì đến ta và Tỉnh ca. Nhưng nếu người ngoài biết ngài tới tìm ta muốn lấy sinh ý trà và rượu, bọn họ chắc chắn cảm thấy như vậy. Nguỵ công tử chẳng lẽ có thể lấp hết miệng lưỡi thế nhân, không cho bọn họ ở trước mặt hoàng thượng nhàn thoại? Nếu ngài cảm thấy chẳng sao cả, hoặc là không có ai dám làm như vậy, ta ngay lập tức giao trà và rượu theo yêu cầu cho ngài. Nếu quân hậu hỏi tới thì ta cũng tiện giải thích. Ta chỉ là một thảo dân, ngài là nhị công tử Hằng viễn hầu phủ, ngài tới tìm ta, ta không dám từ chối."

Trên trán Nguỵ Hoằng Văn bốc lên mồ hôi lạnh. Bây giờ mới chợt phát giác ra sự lỗ mãng của mình.

"Cho nên Nguỵ công tử a, giữa Hằng viễn hầu phủ và bản thân, ngài chỉ có thể chọn chính ngài. Nếu ngài chọn Hằng viễn hầu phủ, ngài chỉ có đường chết. Bởi nếu chuyện này phát triển theo hướng ta vừa nói, thì để giữ mạng, Hằng viễn hầu phủ sẽ đẩy ngài ra, nói là hành vi của cá nhân ngài, không liên quan gì đến Hằng viễn hầu phủ. Nếu cha ngài thật sự quan tâm ngài, nguyện ý gánh vác cho ngài, vậy thì e là cả Hằng viễn hầu phủ sẽ không có trái ngọt để ăn. Hoàng thượng thiếu tiền, ngài chiếm đường tài lộ của người thì khác nào giết chết lão bà của người."

Nguỵ Hoằng Văn bị lời to gan của Thiệu Vân An doạ sợ, hiện tại còn quản sinh ý cái gì, y khẩn cầu. "Vậy thỉnh Thiệu tiểu ca chỉ con đường sáng."

Lúc này, Nguỵ Hoằng Văn còn điểm nào tự tin và khinh thường Thiệu Vân An. Y thực sự hối hận đã xem thường người này.

Thiệu Vân An cười cười. "Kỳ thật rất đơn giản. Hoàng thượng thiếu tiền thì ngài giúp hoàng thượng kiếm tiền. Đương nhiên, tiền đề là ngài phải lấy danh nghĩa cá nhân ra hỗ trợ, không thể lấy danh nghĩa Hằng viễn hầu phủ. Hằng viễn hầu phủ không thể có nhiều tiền hơn, cũng không thể nhiều quyền hơn."

Nguỵ Hoằng Văn lại lần nữa lộp bộp trong lòng. Thiệu Vân An nói. Nguỵ công tử hàng năm buôn bán ở bên ngoài, kinh nghiệm chắc chắn có thừa, tại sao không giúp hoàng thượng mở rộng sinh ý lá trà và rượu? Năm trước số lượng trà và rượu không đủ, sau này sẽ ngày càng nhiều. Ngài lợi dụng "nhân mạch" của ngài, "ngài" giúp hoàng thượng làm sinh ý, kiếm tiền không tốt hay sao? Cớ sao phải tranh giành với hoàng thượng?"

Thiệu Vân An dùng liên tục hai chữ "ngài," Nguỵ Hoằng Văn nghe ra ẩn ý, ánh mắt dần toả sáng.

"Hoàng thượng là minh quân, mặc dù Yến quốc bây giờ trăm phế chờ hưng, nhưng hoàng thượng nhất định sẽ có biện pháp giải quyết hết thảy. Quốc gia cũng sẽ dưới sự cai trị của hoàng thượng mà trở nên cường đại. Hiện tại đúng là thời điểm hoàng thượng chiêu dụ nhân tài, đưa than ngày tuyết vĩnh viễn tốt hơn là dệt hoa trên gấm."

Nguỵ Hoằng Văn đột nhiên minh bạch tại sao ban đầu Thiệu Vân An hỏi y là vì mình hay vì Hằng viễn hầu phủ. Hoàng thượng tuyệt đối không chấp nhận có một Hằng viễn hầu phủ vừa có tài phú, lại có quyền thế hơn mình. Nhưng nếu y lấy thân phận cá nhân giúp hoàng thượng làm kinh thương, vậy thì đúng là điều hoàng thượng mong muốn. Nguỵ Hoằng Văn nhìn Thiệu Vân An lại một lần, ở trong lòng tự sỉ vả bản thân quá tự cao tự đại.

Nguỵ Hoằng Văn đứng dậy, cảm kích hướng Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh khom người hành lễ, sau đó ngồi xuống, do dự nói. "Chỉ sợ là quân hậu không đồng ý."

Thiệu Vân An nói. "Quân hậu không đồng ý đơn giản vì e ngại ngài ra sức vì Hằng viễn hầu phủ. Ngài chỉ cần tìm cách chứng minh cho quân hậu thấy sự chân thành của ngài. Còn nữa, nếu tài phú và quyền lực của ngài vượt qua cả Hằng viễn hầu phủ thì lo ngại gì phải phân biệt rõ ràng."

Trong lòng Nguỵ Hoằng Văn lần thứ ba lộp bộp. Đại gia thế tộc, mỗi cá nhân sinh ra đã được hun đúc phải phục vụ gia tộc. Từ xưa tới nay, chưa từng có ai nói với y, y có thể vì chính mình, sử dụng khả năng của mình mà kiểm soát lại gia tộc. Nghĩ đến sự ra đi của mẫu thân, phụ thân tái hôn, y và huynh trưởng ở trong nhà chịu uất ức, Nguỵ Hoằng Văn siết chặt nắm tay.

"Có đôi khi, mặt mũi là cái rắm. Hôm nay nhục nhã dưới chân người, ngày mai lại không biết ai cưỡi ở trên đầu ai đâu. Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của thiên tử. Thiên hạ đều là của hoàng thượng, ngài đâu cần phải phân rõ ràng, kiêng kỵ như vậy."

Nguỵ Hoằng Văn nở nụ cười, xuất phát từ nội tâm mà cười. "Nghe một lời của Thiệu tiểu ca, Nguỵ mỗ như được "thể hồ quán đỉnh" (khai mở tâm trí). Nguỵ mỗ thật may mắn khi đi chuyến này."

Y đứng lên, lại hướng Thiệu Vân An khom người.

Cổ nhân thật đúng là thích dùng từ "thể hồ quán đỉnh." Nghe qua không biết bao nhiêu lần, Thiệu Vân An tiếp tục nói. "Hứa chưởng quầy cùng Tằng chưởng quầy từng trợ giúp ta và Tỉnh ca. Coi như ta và Tỉnh ca hồi đáp ân tình bọn họ. Nguỵ công tử, ta và Tỉnh ta rất mong được hợp tác với ngài sau này, vì hoàng thượng, vì quân hậu mà cống hiến."

Nguỵ Hoằng Văn đứng lên (không biết nãy giờ đứng lên ngồi xuống mấy lần?) "Nguỵ mỗ cũng mong chờ cùng Thiệu tiểu ca và Vương huynh đệ cộng sự!"

Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy lo lắng chờ đợi tại phòng dùng thiện. Tằng chưởng quầy có hơi nôn nóng. "Thiệu tiểu ca có khi nào không màng chuyện ân tình không?"

Hứa chưởng quầy cười khổ. "Chúng ta thì làm gì có ân tình với Thiệu tiểu ca chứ. Tính ra, là Thiệu tiểu ca mới có ân với chúng ta. Hắn giúp chúng ta kiếm được không ít bạc. Chúng ta trả bạc cho hắn so với việc hắn giúp chúng ta chỉ giống như đem muối bỏ bể. Mứt hoa quả lúc trước là hắn giúp chúng ta hạ thấp giá thu mua xuống." Thở dài, Hứa chưởng quầy tương đối có lương tâm nói. "Lần này, là chúng ta làm khó hắn."

Tằng chưởng quầy thở dài. "Chủ nhân cũng là không còn cách nào khác. Thiệu tiểu ca trước nay nhiều chủ ý, có lẽ hắn có thể nghĩ ra biện pháp nào đó tốt đẹp cả đôi đàng cũng không chừng."

Hứa chưởng quầy không ôm hi vọng nói. "Cứ chờ trước đi."

Hai người lo lắng chờ đợi một canh giờ, bên ngoài phòng ăn truyền tới tiếng bước chân, biểu tình hai người lập tức căng thẳng, đứng lên, tiếp theo bọn họ nghe thấy thanh âm Thiệu Vân An. "Nếu Nguỵ công tử gấp gáp trở về, ta cùng Tỉnh ca sẽ không giữ ngài."

"Lần này vội vàng, lần sau Nguỵ mỗ sẽ tới đây trụ lâu hơn, còn sẽ phiền toái Thiệu tiểu ca cùng Vương huynh đệ."

"Không phiền, không phiền."

"Nguỵ mỗ cũng nhân tiện mời Thiệu tiểu ca và Vương huynh đệ ngày khác mang theo hài tử lên kinh thành. Nguỵ mỗ sẽ dùng đại lễ tiếp đón."

"Ngài khách khí quá. Tương lai ta chắc chắn sẽ cùng Tỉnh ca và hài tử đi kinh thành làm phiền ngài."

"Nguỵ mỗ cầu còn không được."

"Ha ha."

Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy nhìn về hướng đối phương, trong mắt lộ vẻ kinh hỉ, chẳng lẽ là giao dịch được rồi?

Sau đó, Nguỵ Hoằng Văn cùng Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đi đến. Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy vội vàng xông lên. Thiệu Vân An giành trước nói. "Hứa chưởng quầy, Tằng chưởng quầy, thật ngại quá đã để cho mọi người chờ lâu. Vốn dĩ ta và Tỉnh ca định mời mọi người ở lại vài ngày, nhưng Nguỵ công tử nói các ngài có chuyện cấp bách cần phải trở về, ta không giữ mọi người."

"Thiệu tiểu ca khách khí." Hứa, Tằng chưởng quầy vội vàng nói. Hứa chưởng quầy áy náy. "Vốn dĩ là ăn tết, Hứa mỗ nên tới cửa chúc tết. Chờ Hứa mỗ trở về, Hứa mỗ nhất định đãi rượu ngon ở Nhất Trượng Hiên, mong Thiệu tiểu ca và Vương huynh đệ vui lòng nhận."

"Hứa chưởng quầy khách sáo như vậy làm gì, cái gì vui lòng nhận hay không vui lòng nhận. Chờ ngài có thời gian, mời ngài và Tằng chưởng quầy tới nhà ta dùng bữa."

"Ha ha! Được."

Hai bên tới lui vài câu khách khí. Nguỵ Hoằng Văn gửi lại một loạt lễ vật mừng tân niên. Thiệu Vân An cũng tặng lại nhiều đồ đặc sản, đồ ăn vặt, sau đó tiễn khách ra ngoài cổng lớn. Nguỵ Hoằng Văn muốn hồi kinh thành ngay lập tức, nóng vội đến mức thậm chí không định ở lại huyện Vĩnh Tu qua đêm.

Khách nhân đi rồi, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh quay lại tìm nhóm người Sầm lão. Hai người vừa xuất hiện, Sầm lão và Tưởng Khang Ninh đồng thời hỏi. "Sự tình thế nào rồi?"

Thiệu Vân An trả lời. "Tạm thời giải quyết. Chuyện kế tiếp không phải phận sự của ta và Tỉnh ca."

Sầm lão. "Nói rõ một chút coi."

Thiệu Vân An kể lại biện pháp hắn và Vương Thạch Tỉnh đã thương lượng. Sầm lão, Khang Thuỵ và Tưởng Khang Ninh cảm thấy ý tưởng rất hay. Thiệu Vân An nói. "Cái này cũng là nhờ Khang Thần đại ca nói rõ tình huống Hằng viễn hầu phủ ta mới nghĩ ra. Khang Thần đại ca nói cho ta, hai vị trưởng tử hiện tại ở Hằng viễn hầu phủ địa vị không vững chắc. Chức thế từ Hằng viễn hầu phủ một ngày chưa thuộc về đích trưởng tử, thì địa vị của hai huynh đệ họ sẽ vẫn còn bị uy hiếp. Hơn nữa, dù vị đại ca của Nguỵ Hoằng Văn lên làm thế tử, vẫn có khả năng bị người khác kéo xuống, trừ phi hắn trở thành Hằng xa hầu. Bọn họ mới càng cần chỗ dựa lớn hơn chúng ta. Chân trần sợ gì người đeo giày, chúng ta đối với bọn họ chính là chân trần. Đương nhiên, tiền đề là hoàng thượng và quân hậu vẫn còn có lực chấn nhiếp, nếu không ta cũng không có biện pháp."

Tưởng Khang Ninh nói. "Nguỵ Hoằng Văn và Nguỵ Hoằng Nho không phải kẻ ngốc. Hai người bọn họ cũng có bản lĩnh, nếu không Nguỵ Hoằng Văn đã không thể nắm giữ phần lớn sinh ý hầu phủ trong tay, Nguỵ Hoằng Nho cũng không trấn áp được đám huynh đệ của kế mẫu gây rối. Bất quá, đối với danh gia vọng tộc mà nói, lợi ích gia tộc vĩnh viễn là cái thứ nhất, cho nên hai người họ mới không nghĩ đến cách này."

Thiệu Vân An quét mắt xem thường. "Nhìn chung trong lịch sử, hoàng quyền vĩnh viễn là ưu tiên thứ nhất. Thịnh cực tất suy, hoàng thượng nếu động sát ý, mười cái Hằng viễn hầu phủ cũng sẽ bị diệt, trừ phi bọn họ tạo phản."

"Vân An!"

Tưởng Khang Ninh và Khang Thuỵ vội vàng quát bảo Thiệu Vân An ngưng lại lời nói đại nghịch bất đạo. Sầm lão lại hỏi. "Vậy An nhi cảm thấy đương kim hoàng thượng là người thế nào?"

Thiệu Vân An liếc Tưởng Khang Ninh và Khang Thuỵ, giận dỗi. "Không nói, nói rồi đại ca và đại sư huynh lại quát ta."

Tưởng Khang Ninh bị nghẹn. "Ta là sợ ngươi ở bên ngoài lỡ quen nói chuyện không lựa lời như vậy, sẽ tự đưa tới hoạ sát thân."

"Ta đâu có ngốc ở bên ngoài ăn nói lung tung, không phải tự tìm đường chết sao!"

Tưởng Khang Ninh bị chọc tức mà bật cười. "Vậy ngươi nói đi, đại ca không quát ngươi."

Khang Thuỵ. "Sư huynh rửa tai lắng nghe, nhưng mà ngươi phải ghi nhớ, ra bên ngoài phải thận trọng từ lời nói đến việc làm."

Thiệu Vân An nhếch miệng cười cười, nói. "Theo sự hiểu biết của ta, đương kim thánh thượng là người tốt. Đầu tiên, hoàng thượng tình sâu nghĩa trọng đối với quân hậu quả thật là khó có được, chứng tỏ khi cần tình cảm hoàng thượng vẫn có tình cảm. Tiếp theo, hoàng thượng ban bố pháp lệnh tân khoa cử, là coi trọng việc tuyển chọn quan viên, hy vọng được tuyển đều là quan viên tốt, là thanh quan, chứng tỏ hoàng thượng có tâm chỉnh đốn lại luật lệ. Luật lệ rõ ràng, triều đình mới tốt đẹp. Thứ hai, hoàng thượng không ép ta giao ra công thức chế trà và ủ rượu, còn nguyện ý trả tiền lãi, vậy càng nói rõ hoàng thượng là minh quân hiếm thấy.

Có một minh quân như vậy trị vì, có người tài ba như Sầm lão, sư huynh và đại ca phò tá hoàng thượng, chẳng sợ quốc gia bây giờ còn khó khăn, tương lai chắc chắn khôi phục, hơn nữa còn trở nên cường đại hơn. Lại nói, triều đại nào khi mới khai quốc lại không trăm phế chờ hưng, nhưng mỗi triều đại đều xuất hiện thịnh thế, mà đằng sau mỗi thịnh thế đều có một minh quân. Ta tin rằng, chúng ta nhất định sẽ cường thịnh lên."

Sầm lão cười, cười vui vẻ, trong lòng thông suốt rõ ràng. "Tốt, tốt! Có cát ngôn của An nhi, lão phu tin tưởng Đại Yến sẽ xuất hiện thịnh thế!"

Nếu là người khác nói, Sầm lão đương nhiên không tin, thế nhưng "kỳ nhân" Thiệu Vân An đã chắc chắn, vậy ông nguyện ý tin tưởng.

Khang Thuỵ cũng kích động. "Nếu đúng như Vân An nói, ta cũng cảm thấy phấn khởi."

Tưởng Khang Ninh tự hào nói. "Trong đó không thể thiếu Vân An và Thạch Tỉnh các ngươi."

Thiệu Vân An kéo tay Vương Thạch Tỉnh nói. "Ta chỉ cần kiếm tiền là xong."

"Ngươi đúng là lười biếng."

Ba người hận rèn sắt không thành thép. Người tài hoa như thế, không vào triều, thật là lãng phí!

Vương Thạch Tỉnh nắm chặt tay tức phụ, hắn sẽ không để tức phụ đi làm quan. Nếu lỡ bị quan gia, công tử nào đó ở kinh thành coi trọng thì phải làm sao!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi