HẮN SIÊU DÍNH NGƯỜI

Editor: Mực

Chương 17:

Hai người vui đùa một hồi, cuối cùng quả nho kia bị hai phân thành hai nửa.

Bạch Thần ném điện thoại đi, cúi người về phía trước, đem cả đĩa nho ôm vào trong ngực, duỗi ngón trỏ nghiêm trang chỉ chỉ ở trên mỗi quả nhỏ, lấy ra quả nho to nhất.

Tề Tiêu ôm vòng eo Bạch Thần, đem đầu gác lên hõm vai Bạch Thần.

Ngón tay như ngọc tác động trên quả nho màu tím đen, chỉ chốc lát sau vỏ ngoài của nho đã được lột sạch.

"Tiêu, anh ăn đi." Bạch Thần quay đầu hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tề Tiêu, đem thịt quả no đủ đưa đến bên môi Tề Tiêu.

Tề Tiêu trước tiên chưa tiếp nhận, hắn nắn nắn bàn tay Bạch Thần có chút thịt đô đô, ngữ khí trêu đùa:" Vừa mới rồi bảo bối còn đoạt nho với anh đâu, hiện tại như thế nào tốt như vậy hả?"


"Đây là khen thưởng."

"Khen thưởng?" Tề Tiêu nhướng mày.

"Ừm." Bạch Thần nghiêm túc gật đầu:" Bởi vì Tiêu giúp ba ba."

Hệ thống nói, hiện tại quan hệ của cậu và Tề Tiêu tuy không cần chú ý đền ơn đáp nghĩa, nhưng khen thưởng thì vẫn phải có.

Bạch Thần không biết thưởng cái gì, nhưng cậu rất thích Tề Tiêu đút nho, vậy cậu cũng đút Tề Tiêu ăn nho.

Tề Tiêu kinh ngạc:" Bảo bối đã biết?"

"Ừm" Bạch Thần gật gật đầu.

Hiện giờ năng lượng hệ thống cũng khôi phục không nhiều lắm, muốn thu thập chứng cứ phạm tội của tập đoàn Triệu thị cũng không dễ dàng, hơn một tháng tới, hệ thống cũng chỉ linh tinh vụn vặt cũng tích cóp không nhiều chỉ có một nửa, mà này một nửa như vậy cũng không đủ để đánh đổ được tập đoàn Triệu thị một cách nhanh chóng.

Nhưng không ngờ động tác của cục quản lí lần này cực kì nhanh.


Quả nhiên, Bạch Thần kêu hệ thống đi tra xét một phen, mới tìm ra người sau mà thúc đẩy.

Chính là Tề Tiêu đem chứng cứ quan trọng của tập đoàn Triệu thị bổ sung, cũng là Tề Tiêu vận dụng quan hệ của hắn làm cục quản lí nhanh chóng hành động.

Tập đoàn Triệu thị mới vì vậy mà ngã ngựa nhanh như thế.

Tề Tiêu sờ sờ đầu Bạch Thần, cũng không hỏi Bạch Thần như thế nào biết được, hắn há miệng cắn lấy quả nha bên miệng.

Xúc cảm ấm áp trê đầu ngón tay làm lỗ tay Bạch Thần đỏ hồng, nhưng cậu lại cố chấp không rụt tay về.

Tề Tiêu mỉm cười nuốt quả nho ngọt thanh vào trong miệng, tay dài duỗi ra, rút một miếng khăn giấy ở trên bàn con, nắm tay Bạch Thần, thong thả ung dung giúp Bạch Thần lau vệt nước trên ngón tay.

Bạch Thần ngoan ngoan ngồi trong lòng ngực Tề Tiêu, tùy ý động tác Tề Tiêu.


Tề Tiêu không hỏi nguyên nhân Bạch Thần cũng liền không nói, hệ thống là thuộc về thế giới ngoại lai, một khi bại lộ, cậu và hệ thống sẽ bị đuổi khỏi thế giới này, cậu không muốn phải xa Tề Tiêu, nên không thể nói.

Hơn nữa cậu cũng không muốn lừa gạt Tề Tiêu.

Đợi Tề Tiêu đem mười ngón tay của Bạch Thần toàn bộ lau sạch, lúc này mới cúi ngời đem môi đặt lên tai Bạch Thần.

"Bảo bối, một quả nho đem khen thưởng là không đủ."

Hơi thở ấm áp bá đạo dũng mảnh rót vào tai, Bạch Thần rụt rụt cổ:" Vậy Tiêu muốn cái gì?"

"Bảo bối đem chính mình làm quà khen thưởng cho anh thì như thế nào?" Tề Tiêu thấp giọng nói.

Bạch Thần chớp chớp mắt, có chút khó hiểu:" Nhưng em vốn là của Tiêu mà."

"Bảo bối, em đúng thật là một cái bảo bối mà." Tề Tiêu cười nhẹ một tiếng, bế Bạch Thần còn nghi hoặc lên, đi lên lầu.
________(:>_/)_______

Tập đoàn Triệu thị sập rất nhanh, bởi vì một ít động tác trái phát luật, cha Triệu bị phán xét thời hạn hai mươi năm tù, tài sản Triệu gia toàn bộ đem đi sung công.

Phán xét vừa đưa ra một ngày, mẹ Triệu không tiếp thu được té xỉu ngay trước cửa tòa án, Triệu Quân càng là ngơ ngác đứng như trời trồng, không phản ứng được gì.

Chỉ trong thời gian ngắn, hắn ta từ một cái thiên chi kiêu tử tràn ngập khát vọng biến thành kẻ nghèo hèn bị người người khinh bỉ.

Tiền tài, địa vị mà hắn ta từng có được ngay tại đây đều bị vô tình cướp đi, chỉ để lại đây dã tâm đầy trời vô pháp thực hiện được.

Hắn cười thảm, bế mẹ Triệu té xỉu lên trong ánh mắt mọi người chỉ chỏ chậm rãi ra đi.

(Tham thì thâm.)

_____________________

Bạch Thần quải balo ngồi vị trí cạnh cửa sổ trong tiệm bánh ngọt đối diện trường học, nghiêm túc cầm điện thoại chơi 'tiêu tiêu nhạc', thỉnh thoảng còn uống một ngụm nước trái cây, ăn một miếng điểm tâm ngọt, thích ý chờ đợi Cao Nham đến đón.
Tại 15 phút trước, Tề Tiêu gửi tin nhắn đến, nói cho cậu biết hôm nay có việc không thể tự mình đến đón cậu, kêu cậu đến tiệm bánh ngọt chờ Cao Nham đón.

Hệ thống:[ tiểu chủ nhân, Đường Thanh cùng đường tìm đến Lương Dương Hồng, hiện đang bị Lương Dương Hồng giấu trong khu biệt thự ở ngoại ô.]

Nguyên vọng của nguyên chủ Lục Tùng Nguyên là giữ được tập đoàn Lục thị và tính mạng người nhà, vạch trần âm mưu của Đường Thanh và Triệu Quân, đánh đổ tập đoàn Triệu thị, làm cho Đường Thanh cùng Triệu gia gặp báo ứng.

Hiện tại Bạch Thần đã hoàn thành gần hết, chỉ còn Đường Thanh đang chạy trốn.

Lương Dương Hồng rốt cuộc vẫn giống như trong tư liệu vẫn thích Đường Thanh. Ở trong tư liệu gã vì Đường Thanh không tiếc tham gia vào tai nạn xe của mẹ Lục và Lục Tùng Nguyên, lần này lại vì Đường Thanh không màng nguy hiểm đem gã(Đường Thanh) giấu đi.
Bạch Thần dùng muỗng múc một khối bánh kem bơ dâu tây, đưa vào trong miệng, vị bơ tinh tế vào miệng là tan ngay, hương vị thơm ngọt làm đầu lưỡi Bạch Thần thỏa mãn không nhịn được híp hai mắt.

Cậu thích nhất ở thế này ngoài Tề Tiêu ra còn có đồ ăn mỹ vị.

Mỗi lần ăn đồ ăn mỹ vị, cậu đều có cảm giác suиɠ sướиɠ ngất ngây.

Nhưng cậu vẫn thích Tề Tiêu nhất.

Bạch Thần cong mắt đem bánh kem nuốt xuống:[ Đem tin tức Đường Thanh sửa sang lại rồi gửi một phần cho Lương Huy Hoàng.]

Hệ thống:[ Vâng, tiểu chủ nhân ^^]

Hệ thống nhanh chóng sửa sang lại một phần tư liệu, dùng năng lượng kết nối mạng gửi đến hộp thư của Lương Huy Hoàn.

Làm xong hết thảy mọi thứ hệ thống hướng ánh mắt đến tiểu chủ nhân nhà mình, vui vẻ lộ ra một cái tươi cười.

Quả nhiên tiểu chủ nhân vẫn rất rất thích điểm tâm ngọt của giới phàm nhân.^^
Tiểu chủ nhân của nó chưa bao giờ thay đổi.

Hệ thống nhớ đến sinh hoạt khi cậu* mới sinh ra, nhìn nhìn lại hiện giờ Bạch Thần càng có nhân khí, hệ thống thoải mái thở dài một hơi.

*trong bản qt thì tất cả nv đều là 'hắn' nên đây hơi hoang mang không biết chỉ hệ thống hay Bạch Thần nên để vậy luôn.

Trận tai họa lần này nói không chừng đối tiểu chủ nhân mà nói cũng không phải là xấu.

Đặt biệt là nam nhân có thể ảnh hưởng cảm xúc của tiểu chủ nhân kia.

Bánh kem chỉ là một phần nhỏ, Bạch Thần ăn thật nhanh liền hết, cậu có chút tiếc nuối liếm môi, khắc chế không nghĩ đến gọi thêm một phần.

Cậu đã đáp ứng Tề Tiêu chỉ được ăn một phần nhỏ bánh kem, cậu muốn giữ bụng để về ăn cơm chiều cùng Tề Tiêu.

Nhớ đến Tề Tiêu, Bạch Thần tiếc nuối trong lòng vì không thể ăn bánh ngọt dần dần tiêu biến.
Cậu cúi đầu, đem lực chú ý lần nữa chuyển qua game 'tiêu tiêu nhạc' trong tay.

Một bóng ma bao phủ xuống, Bạch Thần thả điện thoại ngẩng đầu, cậu nhìn thoáng qua người đến, xong liền không chút để ý đem ánh mắt thu hồi.

Người tới không phải Cao Nham.

Triệu Quân thấy Bạch Thần xem hắn như người xa lạ, bàn tay giấu sau người nắm thật chặt, hắn ta khắc chế nội tâm thô bạo, nở nụ cười thân thiện với Bạch Thần:" Tiểu Nguyên, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"

Bạch Thần không để ý.

Cậu cùng Triệu Quân chả có gì để nói, hơn nữa cậu cũng không muốn để ý đến Triệu Quân.

Thấy Bạch Thần như cũ làm ngơ hắn ta, Triệu Quân thân mình vừa động, da mặt dày đến bên người Bạch Thần ngồi xuống:" Tiểu Nguyên, em nghe anh nói, anh là nhất thời hồ đồ nên mới có thể làm ra chuyện bại hoại như vậy, anh cũng không muốn làm tổn thương em, tiểu Nguyên, em ở trong lòng anh vẫn là đứa em trai anh thương nhất."
*về chuyện xưng hô anh - em ở đây thì TQ đang xuống nước 'dỗ dành' nên để cho nghe có 'thành ý' hơn với cả mình nhớ hình như TQ cũng lớn hơn LTN 1 tuổi hay gì đó.

Bạch Thần bất mãn đứng lên, mặt vô cảm nhìn Triệu Quân đang hướng cậu rơi lệ sám hối cầu xin tha thứ.

Hơi thở trên người Triệu Quân làm cậu cực kì chán ghét.

Dối trá, thô bạo và âm ngoan.

"Tránh ra." Bạch Thần lạnh lùng nói.

Triệu Quân sửng sốt, hắn ta giơ tay muốn nắm lấy tay Bạch Thần, lại bị Bạch Thần tránh đi, hắn ta cúi đầu, che khuất âm hiểm trong mắt:" Tiểu Nguyên, tha thứ cho anh được không?"

Bị Triệu Quân chắn ở bàn không ra được, Bạch Thần có chút không vui:" Tránh ra."

Thanh âm lãnh lệ giống như con dao sắc bén hung hăng cắm vào ngực Triệu Quân, hắn ta lo sợ ngẩn đầu, liền thấy trong mắt Bạch Thần lóe lên tia sắc lạnh, tựa như hắn ta mà không đi, Bạch Thần liền sẽ động thủ với hắn.
Triệu Quân lúc này mới ý thức được, trước mắt không còn là người hay đi theo đuôi hắn ta nữa rồi, cũng sẽ không còn vì hắn nói một câu yếu thế, liền vô điều kiện tha thứ lỗi lầm của hắn ta nữa.

Móng tay Triệu Quân đâm sâu vào lòng bàn tay, tơ máu nhạt nhòa chảy ra.

Bọn họ hiện tại đều khinh thường mình! Bởi vì mình không có tiền không có địa vị sau!

(Sau những thứ bản thân làm còn không nhận biết đúng sai, bị khinh thường là đúng, thứ trơ trẽn.)

Tay hắn ta ở địa phương Bạch Thần không nhìn thấy chậm rãi đưa vào túi áo khoác.

Hệ thống:[ Tiểu chủ nhân cẩn thận.]

Thân thể yếu ớt rốt cuộc cũng không phải thân thể của Bạch Thần, dù thần kinh Bạch Thần phản ứng nhanh đến đâu, thì thân thể của Lục Tùng Nguyên cũng không phản ứng kịp, huống chi là Triệu Quân từ nhỏ đi theo võ sư học võ, giá trị vũ lực cao hơn Lục Tùng Nguyên rất nhiều.
Hai mắt Bạch Thần càng ngày càng nặng cuối cùng vô lực nhắm lại, mềm nhũn ngã xuống ghế đang ngồi.

Triệu Quân nhanh tay lẹ mắt đem Bạch Thần khống chế trong tay.

Bọn họ bên này động tác không hề nhỏ, tuy tiệm bánh ngọt khách không nhiều, nhưng phục vụ nơi này cũng có tận mười mấy người.

Nhìn thấy có người bị bắt cóc, lập tức có khách nhân bao vây, muốn ỷ trong tiệm nhiều người buộc Triệu Quân thả người.

Triệu Quân nhìn mấy người hướng hắn đi tới, cười âm hiểm một cái, từ trong quần áo móc một khẩu súng, bắn lên đèn huỳnh quang trên trần nhà.

'Phanh'

Đèn huỳnh quang vỡ nát,nhiều mảnh thủy tinh thật nhỏ rơi xuống trên đất, phát ra tiếng vang loảng xoảng, ánh sáng sáng ngời trong tiệm nháy mắt trở nên u ám.

" Tránh ra!" Triệu Quân cầm súng quét một vòng đám người:" Tất cả tránh ra cho tao!"
Vừa rồi mấy người mưu toan cứu người hiện giờ thấy tính mạng bị uy hiếp, chậm rãi rút lui, Triệu Quân thấy thế nhân cơ hội mang Bạch Thần từ tiệm bánh ngọt ra ngoài, chiu vào một chiếc xe hơi màu đen bóng hàng hải ngoại dừng ngoài cửa tiệm.

Có khách mắt sắc nhìn thấy biển số xe của Triệu Quân, nhanh chóng gọi 110 báo cảnh sát.

Cao Nham vừa mới dừng xe, còn chưa kịp xuống kịp xe, đã thấy Bạch Thần bị Triệu Quân bị Triệu Quân khống chế nhét vào xe cách anh ta không xa.

Trong lòng anh ta rơi lộp bộp, lập tức dẫm chân ga theo sau, đồng thời nhanh nhẹn cầm điện thoại để một bên gọi số điện thoại tư nhân của Tề Tiêu.

Điện thoại reo một hồi, Cao Nham liền nói ngay:" Tiên sinh, tiểu thiếu gia bị bắt cóc rồi!"

"Là ai?" Thanh âm lạnh lẽo mang theo vô vàng nguy hiểm từ điện thoại truyền tới, vô duyên cớ làm Cao Nhanh đánh cái rùng mình.
"Là Triệu Quân." Cao Nham trí nhớ rất tốt, cho dù chỉ thấy Triệu Quân một lần, nhưng dựa vào trí nhớ và năng lực phân tích, vẫn trong nháy mắt nhận ra được là Triệu Quân.

"Đuổi the, không được bứt dây động rừng, giữ điện thoại, tùy thời báo tính huống."

"Vâng, tiên sinh."

Cao Nham theo một hồi, liền phát hiện anh ta hình như bị bại lộ hành tung, anh ta theo chiếc xe Triệu Quân không bao lâu, liền chuyên môn hướng những nơi xe cộ chen chút, ý đồ muốn cắt đuôi anh ta.

"Tiên sinh, cậu ta phát hiện ra tôi." Cao Nhanh đem tình huống báo cho Tề Tiêu.

"Không cần bận tâm, tiếp tục đuổi theo."

Cao Nhanh tập trung tinh thần đuổi kịp xe Triệu Quân, bên tai mơ hồ nghe Tề Tiêu bên kia điện thoại nhanh chóng phân nhiệm vụ...

Mực: haiiz nhớ nhầm rồi, hết chương này mới đến 2 chương cuối, sầu quá đi, edit mấy cảnh hành động thật sự làm đầu to lên luôn, giờ thì nghỉ ngơi chuẩn bị học chiều đây, trưa vui vẻ ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi