HẮN SIÊU DÍNH NGƯỜI

Editor: Mực

Chương 9:

Chỗ ngoặc cửa lớn Lục trạch.

Kỷ Văn nhìn thấy chiếc xe màu đen còn dừng tại chỗ, khóe miệng gợi lên nụ cười gian xảo, thời điểm chuẩn bị vào trong xe y vỗ vỗ gương mặt khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn, còn cố ý nhìn phản quang trên cửa sổ thấy không thành vấn đề rồi, mới mở cửa ghế phụ lái, ngồi vào trong xe.  

Không đợi người trong xe mở miệng, bản thân Kỷ Văn Hiên đã thao thao bất tuyệt đem hết thảy mọi chuyện sau khi vào Lục trạch kể ra, cuối cùng còn nòi thêm cảm nghỉ của mình vào:" Ba mẹ chị dâu là người không tệ, chỉ là đứa con ruột kia lời trong ý ngoài đều chèn ép chị dâu, còn cái tên Triệu Quân cùng chị dâu lớn lên với đứa con ruột kia quan hệ rất thân thiết, nhìn vào cứ thấy có chút không đúng."


Y lắc đầu:" Trước kia em nghe nói chị dâu với Triệu Quân quan hệ chỉ thiếu chút nữa mặc chung một cái quần, nhưng thái độ của Triệu Quân rõ ràng có chút không đúng, chậc chậc, chắc không phải nhìn thấy chị dâu là con nuôi tương lai không có cơ hội kế thừa Lục gia nên liền một chân đá văng đi?"

Kỷ Văn Hiên nói một lúc mới phát hiện không ai để ý đến y, ngược lại không khí trong xe làm y không rét mà run, y xoa xoa cánh tay, không khỏi quay đầu nhìn về phía Tề Tiêu.

Tề Tiêu sắc mặt trầm xuống ngồi phía sau, con ngươi ám trầm, toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm.

Kỷ Văn Hiên run lên, không dám nhìn nữa, y xoay người nét mặt rối rắm nhớ lời những lời mình nói ra, là chỗ nào không tốt làm ah họ nổi nóng vậy nhỉ?

"Tra rõ Triệu Quân." Thanh âm lãnh lệ mang theo hương vị nguy hiểm vang vọng trong xe.


"Vâng, tiên sinh." Cao Nham nhận nhiệm vụ.

Kỷ Văn Hiên nhìn cái không khí này, yên lặng vì Triệu Quân bi ai một giây.

_____________________

Lục gia.

"Con đồng ý."

Thanh âm lãnh đạm la mọi người sủng sốt.

Lục Thanh ngẩng đầu, đáy mắt như không tin tràn đày vui sướng, ban đầu đã làm tốt bị từ chối, không nghĩ tới đối phương nhanh như vậy liền đồng ý, quá thuận lời là gã có chút ngoài ý muốn.

Ngay cả Triệu Quân ngồi một bên đều không kìm được vui mừng hiện rõ trên nét mặt.

Mẹ Lục và ba Lục sắc mặt phức tạp nhìn Bạch Thần mặt vô biểu tình, trong lòng đều thương tiếc.

Lục Thanh vui vẻ đứng lên, bởi vì được Bạch Thần chấp nhận trong mắt tràn ra nước mắt:" Cảm ơn anh trai, cảm ơn anh có thể..."Chấp nhận em.

"Bất quá..." Bạch Thần từ sofa đứng lên, lấy một miếng khăn giấy ướt cẩn thận lau lòng bàn ta cùng khe hở ngón tay, bô dáng rất nghiêm túc:"...Cậu ta có phải là người Lục gia hay không còn phải chờ xem xét lại."


(Ngầu quá con oiiiii, chiến nó điiiii ??)

Lục Thanh chưa nói xong liền bị nghẹn trong cổ họng không nói nên lời, biểu tình vui sướng trên mặt tức khắc trở nên vặn vẹo.

Gã nhìn đôi mắt trong sáng của Bạch Thần phảng phất có thể nhìn thấu lòng người, trong lòng nhịn không được một tia sọ hãi.

Nó đã biết?

Như thế nào nó biết được?

......

Lục Thanh lo sợ bất an, gã theo bản năng quay đầu nhìn Triệu Quân.

Triệu Quân lúc này còn chưa có tiếp quản tập đoàn Triệu thị, tuy rằng có chút tâm cơ, gan dạ sáng suốt và dã tâm, nhưng so với sau này thì hắn vẫn còn quá non nớt.

Đủ loại hoảng loạn lóe trên sắc mặt hắn ta, ngay sau đó trấn định lại, trách cứ nhìn về phía Bạch Thần:"Tiểu Nguyên, tiểu Thanh là em trai của cậu, cũng đã cùng chú và dì xét nghiệm ADN rồi, không thể vì cậu không thích tiểu Thanh, không thể chấp nhận chính mình không phải con ruột của chú dì mà cứ như vậy một phía phủ nhận thân phận của em ấy, cậu đã chiếm thân phận của tiểu Thanh hai mươi năm, hưởng thụ sinh hoạt đáng lẽ ra phải là của tiểu Thanh, hiện tại cậu nên trả lại cho em ấy."
(Người hay nói đạo lí thường sống như l*n, riêng thằng này là s*c v*t.)

Lục Thanh lúc này cũng phản ứng lại, gã đáng thương hề hề nhìn Bạch Thần, ủy khuất gọi:" Anh trai..."

Trong lòng Bạch Thần muốn nhanh chóng trở về phòng dùng điện thoại gọi cho Tề Tiêu, cũng không muốn nhìn Lục Thanh giả đáng thương, cậu nhìn gương mặt đáng thương của Lục Thanh, lần đầu tiên sinh ra cảm giác không vui.

Cậu trực tiếp đánh gãy Lục Thanh lời nói, không chút khách khí nói:" Xét nghiệm ADN? Ai có thể chứng minh thứ này là thật?Chỉ bằng vào gương mặt phẩu thuật thẩm mỹ của cậu ta?"

Bạch Thần mặt vô cảm liếc mắt một cái, cậu đem khăn giấy ướt ném vào thùng rác, quay đầu nói với mẹ Lục và ba Lục:" Ba ba, mẹ, con mệt mỏi, về phòng nghỉ trước."

Dứt lời mặt kệ mọi người,  đi thẳng lên lầu, lưu lại bốn người tâm tư khác nhau.
Trong phòng, Bạch Thần thay đổi lạnh nhạt vừa nãy, đem chính mình cuốn trong chăn, đôi mắt lóe sáng nhìn chằm chằm điện thoại màu trắng trên tay.

Bảo bối Nguyên Nguyên: Tề Tiêu, tôi nhớ anh.

'ting'

Trong chiếc xe màu đen yên tĩnh đột nhiên vang lên âm thanh tin nhắn Wechat. Kỷ Văn Hiên tò mò quay đầu, liền thấy anh họ băng sơn vạn năm vẻ mặt xuân tình nhộn nhạo nhìn di động, ngón tay ở màng hình điện thoại tung bay.

Kỷ Văn Hiên run lên, sức mạnh tình yêu thiệt cmn đáng sợ!!!

Lão công bảo bối: Gọi tôi Tiêu, còn có tôi cũng nhớ em.

Nhìn đến hổi âm, trên mặt Bạch Thần tự nhiên mà lộ ra nụ cười ngọt ngào, cậu giơ cao động, giống như em bé ở trên giường lăn một vòng, sau đó duỗi ngón tay trắng nõn nà có chút ngây ngô đánh chữ.

Bảo bối Nguyên Nguyên: Muốn ôm một cái, còn muốn cắn miệng(hôn :>)
(Ôi, hai cái người đáng yêu này ?)

Đem những lời này gửi đi, Bạch Thần mạc danh có chút xấu hổ.

Cậu đưa tay xoa gượng mặt hơi nóng, trong mắt tràn đầy nghi hoặc:[ Hệ thống, tôi bị làm sao vậy?]

Hệ thống:[ Tiểu chủ nhân, ngài đang thẹn thùng.]

Bạch Thần chớp chớp mắt khó hiểu nói:[ Thẹn thùng?]

'Ting'

Tiếng Wechat vang lên, Bạch Thần bất chấp nghi hoặc, vội vàng nhìn đến màng hình di động.

Lão công bảo bối: Được, buổi tối tới đoán bảo bối.

Lão công bảo bối:[ Hình ảnh.jpg]

Bạch Thần vui vẻ click mở hình ảnh Tề Tiêu gửi qua sau đó phóng lớn, trên mặt là một trương ngũ quan tuấn mỹ sắc xảo giống như điêu khắc sư xuất sắc nhất trên đời điêu khắc ra, là Tề Tiêu đứng ngoài xe chụp, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người và mặt hắn, hơi thở hắn nhu hòa, mắt đen thâm thúy tràn đầy tình ý sủng nịch.
Bạch Thần không nhịn được nhớ tới thân mật của cậu với Tề Tiêu ở trong xe, thò lại gần, chu môi nhẹ nhàng ở trên ảnh chụp chạm chạm, cuối cùng vẫn không thỏa mãn nhíu mày.

Không có hương vị,  cũng không có hơi thở quen thuộc làm cậu an tâm.

Ngoài Kỷ trạch, Kỷ Văn Hiên dẫn Tề Tiêu đi vào trong nhà, đi hai bước đột nhiên phát hiện người phía sau không theo kịp, y dừng bước nhìn lại, liền bắt gặp Tề Tiêu cầm điện thoại tự chụp.

Khóe miệng Kỷ Văn Hiên giật giật, cằm rơi đầy đất.

(Đang edit khúc hỏny này tự nhiên gv hóa kêu giải bài tập :

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi