đám người ô hợp của du hồ bang đang vui vẻ ăn chơi hưởng lạc bất ngờ liền có một đoàn hắc y nhân bịt mặt không biết từ đâu xuất hiện đột nhiên tập kích, cả đám nhanh chóng chạy tứ táng tìm khí giới để ứng chiến, bất quá vừa vận lên đấu khí đám người này liền nhận ra bản thân không biết từ lúc nào đã bị trúng độc rất sâu.
Những ai có thực lực võ sĩ thì còn đỡ, vẫn có thể khu động được năm thành đấu khí nhưng hoạt động cũng rất hạn chế, còn những ai chỉ có thực lực võ giả thì ôi thôi, toàn thân đấu khí không hề khu động được chút nào, bây giờ họ cũng chẳng khác gì đám phàm nhân thông thường, võ kỹ không thể sữ dụng bảo khí cũng rất khó khu động.
Đám người Hàn Thiên vừa giáng lâm thì liền như sói vào bầy dê, bọn họ đã thông đồng từ trước trận chiến này sẽ không đại khai sát giới chỉ đánh bại rồi khống chế rồi thôi, mục tiêu tối thượng của họ chính là hai tên đại đương gia có thực lực cao tuyệt kia, chỉ cần họ xử lý được hai tên đó, đám người còn lại của du hồ bang sẽ như rắn mất đầu tự động giải tán mà thôi.
Bọn người của du hồ bang thì thảm khỏi phải nói, người bị mất hết đấu khí người thì yếu nhược chẳng khác gì võ giả, bị một đám có thực lực tối thiểu cũng là võ sĩ vây đánh không chút phản kháng liền đã bị chế trụ, kẻ bị điểm huyệt bất động kẻ bị đánh ngất xỉu, kẻ thì bị ma pháp trói buộc, Túc Chi là người nhàn rỗi nhất cứ đứng một chỗ khu động khôi lỗi đem từng tên từng tên địch bị khống chế đến để cột lại thành đống.
Trận chiến vừa bắt đầu thì đã lệch hẵn sang một bên, đám người của du hồ bang thì bất lực phản khán trong khi đám Hàn Thiên thì liên tục tấn công dồn dập, Hàn Thiên khống chế kiếm khí yếu đến cực điểm một lần tung chiêu thì liền có một kẻ địch bị điểm huyệt ngã xuống, chỉ trong mười nhịp thở mình hắn đã đánh gục gần năm mươi tên có thực lực võ sĩ.
Người có thành tích ấn tượng thứ hai chính là Nhược Mộng, chẳng biết nàng đã dùng loại ma pháp gì mà trên bầu trời ở tổng bộ du hồ bang lúc này liền xuất hiện một cái đĩa tròn cực lớn đường kính hai trượng có dư, cái đĩa tròn này được ngưng tụ từ thủy khí với hoa văn tứ thú nhìn rất giống hổ được khắc họa ở trên, mỗi lần Nhược Mộng chỉ pháp trượng vào một đám đông nào đó thì liền có một huyễn thú từ chiếc đĩa đó bay xuống trực tiếp đánh thẳng vào những kẻ xui xẻo phía dưới, những kẻ bị lam sắc khí lưu từ huyễn thú chạm trúng liền đứng bất động như trời trồng, trên người tỏa ra hàn khí cực lạnh, đến cả đầu ngón tay cũng chẳng động đậy nổi.
Tứ huyễn thú trên chiếc đĩa tròn đó vừa xuất thủ toàn bộ thì hơn bốn mươi tên nhân thủ của du hồ bang đã bị khống chế, đám còn lại gần sáu mươi tên được chia đều cho bảy người còn lại, mỗi người xử lý khoảng tám chín tên mà chênh lệch thực lực lại quá lớn nên công việc của ai ai cũng vô cùng nhàn hạ.
Chỉ trong vòng chưa đến một phút từ lúc đám Hàn Thiên xuất hiện toàn bộ nhân thủ chủ chốt của du hồ bang đều đã bị bắt gọn, đến hiện tại hai tên đương gia thực lực đại võ sư cùng võ sư cao tầng mới biết chuyện mà xuất đầu lộ diện.
Theo lời của Thi Đồng thì đại đương gia Mã Khắc Nhĩ của du hồ bang là một tên háo sắc tối nào cũng phải gần gũi nữ nhân, lúc này đại bản doanh xảy ra chuyện hắn hẵn vẫn là đang bận làm chuyện mờ ám nào đó, bây giờ xuất hiện vội vã, đến y phục cũng còn vô cùng xộc xệch.
Mã Khắc Nhĩ nhìn như một tráng hán tứ tuần dáng người cực kỳ cao lớn khôi vĩ, trên ngực hắn quấn chéo một mảnh da hổ, dưới chân thì mặc một chiếc quần cộc rộng thùng thình bằng vải thô, thân thể Mã Khắc Nhĩ cuồn cuộn những khối cơ bắp đồ xộ, lông ngực dài rậm như bò mộng, tóc ngắn mày xếch, mặt đỏ như gất, dưới cằm còn có thêm một bộ râu quai nón dày đặc, nhìn dáng vấp và tướng mạo này Mã Khắc Nhĩ hắn trông chẳng khác gì một tên sơn tặc thực thụ.
Nhị đương gia Lý A Phú thì nhìn tựa tú tài ba mươi tuổi, dáng vấp dong dỏng cao, mặt mũi trắng bệch như xác chết trôi sông, đôi mắt ti hí lúc nào cũng giống như đang âm mưu một điều gì đó, hắn mặc một bộ trường xam màu nâu nhạt, đầu đội mũ thư sinh trên tay cầm theo một cây quạt xếp bằng kim chúc, nếu Mã Khắc Nhĩ giống kẻ thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề thì Lý A Phú lại giống kẻ thích dùng đầu óc nhiều hơn.
Hai tên đương gia vừa xuất hiện liền đã thấy toàn bộ người của bọn hắn đều bị bắt trói nằm rạp dưới đất, trong trại vừa hay lại xuất hiện thêm mười mấy người bịt mặt đang dàn hàng ngang nhìn chằm chằm vào bọn hắn, Mã Khắc Nhĩ suy nghĩ nát óc cũng chẳng thể lý giải nổi đám người này là do ai phái đến.
Bọn hắn hoạt động từ xưa đến nay đều đã dâng phí bôi trơn cho quận chủ phủ chiêu môn thành rất đàng hoàng, khu phía tây bắc này tình hình hỗn loạn, quận chủ phủ không rảnh quảng đến nên mới đặc cách cho những ban hội nhỏ như du hồ bang của hắn một số sự nhượng bộ để nơi đây đi vào nề nếp một chút, bọn hắn cũng rất biết chừng mực chưa từng động chạm đến lợi ích của quận chủ phủ, hơn nửa còn âm thầm làm giúp họ rất nhiều chuyện không sạch sẽ, lý nào bây giờ họ lại cho người đến tróc nã du hồ bang?
Đám người Hàn Thiên nhìn qua thực lực đều không tệ, trong nội bộ khu vực phía tây bắc này cũng chẳng có tổ chức nào xích mích với du hồ bang bọn hắn mà lại có được những hảo thủ tinh nhuệ đến cỡ này, hiện tại sinh mạng của hơn trăm người trong bang đã bị địch nhân khống chế, hai người bọn hắn dù thực lực mạnh đến mấy đi chăng nữa cũng không thể làm căng quá được, nghĩ đến đây cho dù là một người tánh nóng như Mã Khắc Nhĩ cũng phải cố giữ chừng mực mà lên tiếng nói.
-các vị ban đêm xông vào đại doanh của du hồ bang khống chế người của chúng ta rốt cuộc là có dự định gì?, chúng ta trước nay chưa từng động chạm đến thế lực nào tương tự như các vị? các vị làm như thế này là công nhiên muốn gây chiến với du hồ bang chúng ta chăng?
Hàn Thiên cười ha hả nói.
-bổn đại gia gần đây có hạ cố đến chiêu môn thành này cùng với một vài bạn hữu, vốn cũng chỉ định ở đây vài ngày rồi đi nhưng mà chẳng hiểu sao người của quý bang lại đến bắt cóc đi nữ nhi của bằng hữu ta, tuy ta đã cướp lại được người nhưng mà bọn ta là loại có thù tất báo, hôm nay bọn ta đến đây là muốn hưng sư vấn tội quý bang đấy.
-chúng ta thực sự muốn biết lý do mà du hồ bang các vị làm nên hành động này, nếu các vị không cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng thì… hắc hắc qua đêm nay du hồ bang sẽ chỉ còn là dĩ vãng.
Nghe xong lời của Hàn Thiên nét mặt hung tợn của Mã Khắc Nhĩ hết xanh rồi lại vàng, tròng mắt đảo liên lia lịa, hồi lâu hắn sừng sỏ đáp.
-du hồ bang chúng ta xưa nay không hay làm chuyện bắt cóc hài tử, lần này có thể là do một số người trong bang tự ý làm bậy không giữ quy cũ, ta tại đây xin tạ lỗi với các vị, không biết là các vị hiện có giữ người của du hồ bang chúng ta hay không? Nếu có thì mong các vị trao trả lại cho chúng ta, đích thân ta sẽ dạy dỗ lại bọn chúng, ngoài ra chúng ta cũng sẽ bồi thường lại cho các vị một khoảng tiền coi như là để tạ tội, chúng ta kết thúc chuyện này trong hòa bình các vị thấy thế nào?
Hàn Thiên cười to nói.
-nãy giờ ta nói như vậy mà Mã bang chủ nghe vẫn chưa hiểu sao?, thứ chúng ta cần chính là câu trả lời xác đáng, ta biết du hồ bang các người chỉ là một thế lực nhỏ ở chiêu môn thành, không thể ngẫu nhiên động đến đám người lạ mặt phương xa chúng ta được, nhất định phải có ai đó sai khiến các người, mặc dù chúng ta cũng đã đại khái đoán được là thế lực nào nhúng tay vào, nhưng nếu hôm nay Mã bang chủ ngài không cho ta một câu trả lời xác đáng thì chúng ta sẽ không để yên cho du hồ bang đâu?
Mặt Mã Khắc Nhĩ thoáng hiện lên nét hung tàn, hắn lập nên du hồ bang cho đến hôm nay có bao giờ gặp phải tình huống khiến bản thân phải khúm núm thế này, đám người kia tuy thực lực rất khá nhưng cả đám người cao nhất cũng chỉ có thực lực võ sư cao tầng, một mình hắn cũng có thể tự tin dẹp tan mất một nửa quân số của bọn họ, chỉ là lúc này nhân thủ của hắn đang bị kẻ địch khống chế nên mới cố nhẫn nhịn, lúc này bọn người kia gây sức ép thái quá, Mã Khắc Nhĩ hắn quả thực sắp không nhịn được mà bộc phát đến nơi.
Thấy Mã Khắc Nhĩ sắp mất bình tĩnh nhị đương gia, Lý A Phú có đầu óc nhanh nhạy liền lên tiếng trước, gã âm trầm nói.
-nếu các vị quả thực đã đoán được là ai sai khiến chúng ta thì thiết nghĩ các vị cũng không nên làm lớn việc này lên chứ nhỉ?, thế lực như thế các vị không chống đỡ nổi đâu, lần này du hồ bang chúng ta đã tận lực nhưng vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ vậy thì chỉ có thể trách là do bổn sự của các vị lớn, nhưng nếu bây giờ các vị truy đến cùng thì không những là chúng ta gặp họa, thậm chí cả các vị cũng khó thoát khỏi tai ương vậy nên mỗi bên lùi một bước đó mới là cách giải quyết tốt nhất.
Hàn Thiên lại tiếp tục cười to, hắn ra lệnh Túc Chi đánh ngất hết những kẻ còn tĩnh táo, Nhược Mộng cũng biết ý dựng thêm một làn phòng tuyến lam sắc để ngăn cách âm thanh trò chuyện của bọn họ và hai tên đương gia, mục đích là để đám lâu la kia không nghe được cuộc trò chuyện phía sau.
xong xuôi tất cả Hàn Thiên mới nói.
-chúng ta vốn đã ở trong thế đối đầu với những kẻ đó rồi, thêm một cái tát vào mặt chúng nữa cũng chẳng sao cả, bất quá ngoài chuyện đó ra thì chúng ta vẫn còn một chuyện nữa, ban sáng có một tên đạo tặc bị truy đuổi vào trốn trong đại bản doanh này của quý bang, hắn ta đã trộm mất một vật rất quan trọng của bằng hữu ta, nếu bây giờ mã bang chủ chịu giao ra kẻ đó và để cho bằng hữu của ta dùng tinh thần thám trắc xóa đi phần ký ức này của các vị thì chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này, Mã bang chủ ngài thấy thế nào?
Lần này thì Mã Khắc Nhĩ đã không còn giữ bình tĩnh được nữa, tên đạo tặc đó tuy không phải là người của hắn nhưng gã là người của một thế lực lớn cũng chẳng kém gì đám gia hỏa đã thuê bọn hắn bắt cóc nữ hài kia, bây giờ giao nộp hắn ra chẳng khác nào đắc tội cùng lúc hai vị đại thần, du hồ bang bọn hắn xo với những thế lực đó chẳng khác gì một con kiến hôi, tùy tiện cũng có thể bị diệt, điều kiện này của Hàn Thiên chẳng khác nào bảo du hồ bang của hắn trực tiếp giải tán đi, du hồ bang tuy chỉ là một bang nhỏ nhưng đó cũng là tâm huyết nửa đời của Mã Khắc Nhĩ hắn lý nào lại có thể kết thúc ở chổ này?
Lý A Phú lúc này cũng biết tình hình trầm trọng ra sao, việc này đã nằm ngoài quyền quyết định của hắn, cho đến nay tam đệ của gã còn chưa có trở về, đồ đệ của Mã Khắc Nhĩ Thi Đồng cũng bặc tăm, chuyện này chỉ có thể giải thích là do đám người Hàn Thiên đã ra tay, bọn họ đem người đến đây mục đích cũng rất rõ ràng, lúc này du hồ bang nếu không giao người thì bọn họ liền sẽ động thủ, với tính cách của Mã Khắc Nhĩ, hắn nhất định sẽ không nhún nhường, vì trong hoàn cảnh này bọn hắn đã hết đường lui, chỉ có đánh bại đám Hàn Thiên thì hắn mới có con đường sống, Lý A Phú biết tiếp sau Mã Khắc Nhĩ sẽ nói gì, hắn đã thầm vận lên đấu khí, chỉ cần Mã Khắc Nhĩ động thủ hắn cũng sẽ tùy thời tấn công.
Quả nhiên như Lý A Phú dự đoán, Mã Khắc Nhĩ gương mặt tối đen như mực miệng cười gằn đầy dữ tợn nói.
-đừng nghĩ là lão tử e ngại đám các người, nếu thật sự động thủ các ngươi chưa chắc nắm được phần thắng đâu, khôn hồn thì bình lặng mà rút lui chúng ta sẽ coi như chưa có chuyện gì, nếu không đến lúc lão tử đại khai sát giới hai bên sẽ chẳng có ai được lợi.
Hàn Thiên cười to, đây chính là kết quả mà hắn muốn, hắn vốn đã định sẽ dẹp tan lũ ô hợp này kiếm chút tiền phi nghĩa, bọn hắn cũng là có chuẩn bị mà đến,bây giờ Mã Khắc Nhĩ định động thủ chính là vô cùng hợp ý Hàn Thiên hắn, Mã Khắc Nhĩ mà nhượng bộ thì mới khiến Hàn Thiên hắn không biết tính sao,
với giọng đầy tính uy áp Hàn Thiên chậm rãi nói.
-chúng ta không phải đến đây để thương lượng với các ngươi, bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất giao nộp tên đạo tặc mà ngươi đang cất giấu và tự nguyện để người của chúng ta xóa đi ký ức, hai là chúng ta sẽ đánh cho ngươi một trận nhớ đời cùng xóa ký ức của ngươi và bắt luôn tên đạo tặc kia, ngươi lựa chọn đi.
Mã Khắc Nhĩ từ bé đến lớn chưa từng gặp qua kẻ khiến hắn ghét cay ghét đắng đến thế này, dù hắn rất hận đám Hàn Thiên nhưng không biết vì sao hắn vẫn cười, chắc có lẽ khi cảm xúc tiêu cực của con người ta lớn đến một mức nào đó những nét biểu cảm dễ bộc phát nhất chính là nét cười, nụ cười trên mặt của Mã Khắc Nhĩ lúc này chính là nụ cười đầy rẫy sự điên cuồng và chết chóc, hắn nói thật chậm rãi.
-lão tử chưa từng gặp qua ai cuồng vọng như ngươi, sự lựa chọn của ta chính là lựa chọn thứ ba, giết hết đám các ngươi rồi bêu đầu đi thị chúng, ta thật muốn xem các ngươi lợi hại đến đâu?
Nói đoạn Mã Khắc Nhĩ liền đề thân lao đến tấn công Hàn Thiên như vũ bão, tán khí hương đối với võ giả có thực lực võ sư trở lên chính là không có chút tác dụng, lúc này Mã Khắc Nhĩ muốn xuất kỳ bất ý áp chế Hàn Thiên để uy hiếp đám Túc Chi thả người của hắn ra, vậy nên vừa bắt đầu hắn đã ra tay vô cùng mau lẹ toàn thân đấu khí đã vận lên hết tám thành, Mã Khắc Nhĩ biết tuy Hàn Thiên không có khí tức gì quá cao siêu nhưng hắn chính là kẻ nguy hiểm nhất, nếu không đám ngươi còn lại đã chẳng nghe lệnh hắn chỉ huy rồi.
Suy tính của Mã Khắc Nhĩ quả nhiên rất đúng,chỉ tiếc là hắn vẫn xem thường đám Hàn Thiên, nếu đánh đơn lẽ Hàn Thiên quả thực không phải đối thủ của hắn, nhưng lúc này bên cạnh Hàn Thiên hắn chính là Nhược Mộng với thực lực ma đạo sư đỉnh phong, Mã Khắc Nhĩ vừa động thân Nhược Mộng đã nhanh chóng niệm lên một tràng chú ngữ, trên không lần lượt xuất hiện từng ngọn băng sơn cao gần một trượng liên tục lao xuống công kích Mã Khắc Nhĩ.
Uy lực của từng ngọn băng sơn đều mạnh ngang với một đòn công kích toàn lực của võ sư đỉnh phong, tổng cộng ba ngọn băng sơn đánh xuống dù không trực tiếp đánh trúng Mã Khắc Nhĩ nhưng điều đó cũng khiến cho bước di chuyển của hắn chậm đi nhiều, lúc Mã Khắc Nhĩ vừa chậm lại thì hai đạo kiếm khí bất thình lình xuất hiện đã chuẩn sát xuyên vào giữa ngực hắn.
Mã Khắc Nhĩ chỉ kịp cảm thấy một sự đau đớn cực độ ở giửa ngực đánh mắt nhìn xuống thì trên ngực hắn đã có hai lỗ máu sâu gần nửa ngón tay rồi, hai đạo kiếm khí tựa như vô hình mà xuất hiện, tốc độ nhanh như tên bắn, sức xuyên thấu lại lớn mạnh vô cùng, Mã Khắc Nhĩ hắn có thân thể mạnh mẽ của đại võ sư dù cho có bị trúng một kích toàn lực của võ sư trung tầng trong trạng thái không chút phòng thủ cũng chưa chắc đã bị thụ thương.
Chỉ có đòn công kích của võ sư cao tầng mới có thể gây thương tổn cho đại võ sư như Mã Khắc Nhĩ hắn nhưng thương tổn cũng là không đáng kể, mà hai luồn kiếm khí vừa rồi của Hàn Thiên đã dễ dàng xuyên thấu thân thể hắn và khiến hắn bị thương không nhẹ, sức công kích đó đã tương đương với một kích toàn lực của võ sư đỉnh phong rồi, nếu Hàn Thiên hắn có thể xuất kỳ bất ý tung thêm nhiều đòn như thế nữa trận chiến này chỉ sợ cửa thắng của hắn lại hẹp hơn một chút.
Mã Khắc Nhĩ đấu khí toàn thân khu động trên người đã nhanh chóng xuất hiện một bộ khải giáp màu vàng đất, bộ khải giáp ngưng tụ từ đấu khí vừa xuất hiện biểu hiện của hắn đã tự tin hơn hẵn, Mã Khắc Nhĩ lại hùng hổ lao đến tấn công Hàn Thiên, lần này tốc độ của hắn đã chậm hơn trước không ít, Hàn Thiên tung ngay hai kiếm vào giữa ngực Mã Khắc Nhĩ, kiếm khí nhanh chóng va chạm với khải giáp trên người hắn nhưng lần này đã không còn hiệu quả như lần trước nữa, kiếm khí vừa xuyên qua khải giáp liền mất hết năng lượng không còn gây được chút tổn thương nào cho Mã Khắc Nhĩ, hắn theo đó cũng hùng hổ lao đến chổ Hàn Thiên và chủ tử Nhược Mộng, phía bên này dự là sẽ xảy ra một trận ác chiến thực sự.
ở bên kia Lý A Phú cùng những người khác cũng đã bắt đầu giao thủ, chủ lực của đám người đó tất nhiên là Liễu Duệ với thực lực võ sư sơ tầng, có hắn cầm chân Lý A Phú, những người còn lại liền có thể thi thố tài năng liên tục gây sức ép đến tên võ sư cao tầng này, một mình Lý A Phú trước vòng vây của bảy cường giả cùng một con yêu thú, sức chiến đấu của hắn cũng đã bị hạn chế đủ đường, mười thành đến bảy là không xuất ra được chỉ có thể bị động phòng thủ, tình hình chẳng khả quan hơn bên Mã Khắc Nhĩ là bao.