HÀN THIÊN KÝ



Hàn Thiên cùng đám Hồng Yến Linh nhìn dòng người nối dài tít tắp trước mắt mà không khỏi thất thần, chẳng ngờ số người đến tham gia tuyển trạch lại có thể nhiều được đến như thế, từ huyền vũ thành bọn Hàn Thiên tốn hết gần hai canh giờ đi bộ mới đến được nơi đăng ký tuyển trạch của Lý khố đại học viện ở gần cổng huyền vũ của Hoàng thành.

chẳng ngờ hôm nay chỉ mới là ngày đăng ký thứ hai thôi mà số người đến tham dự tuyển trạch đã đông đến không tưởng, cổng vào lý khố đại học viện cũng chính là cổng vào của khu chính bắc tính từ chổ cạnh hoàng thành hướng ra tường biên của nội thành.

mặt giáp hoàng thành của khu chính bắc này dài đến hơn mười ba dặm số cổng vào cũng có đến bốn cổng, mỗi cổng lại có một cửa lớn ở giữa cùng hai cửa nhỏ hai bên, đám người đến dự tuyển sẽ xếp hàng ở trước những cánh cổng nhỏ này để báo danh, tổng cộng có bốn nơi ghi danh ứng với bốn cổng chính, ở mỗi cỗng chính đều sẽ có ba người phụ trách ghi danh của lý khố đại học viện được cắt cữ ngồi trước mỗi cửa phụ.

Dù mỗi cổng chính được xếp ba hàng người nhưng mà số lượng người ở mỗi hàng đều dài đến tít tắp, đám Hàn Thiên sắp hàng ở cổng thứ tư của khu chính bắc cạnh huyền vũ thành không xa, mặc dù vậy vừa đến nơi Hàn Thiên đã không thể ngờ được thực trạng ngay trước mắt mình, ba hàng người dài mỗi hàng phải có trên hai dặm, với số lượng người đến tham gia tuyển trạch đông như thế này lý khố đại học viện quả thực chính là nơi hấp thu nhân tài nhiều nhất cả đại ninh đế quốc.

Hàn Thiên cùng đồng bạn chọn đại một hàng ngoài bìa để xếp vào, tình hình này không đến chiều tối bọn họ khó mà có thể thuận lợi ghi danh cho được, trong lúc rãnh rỗi Hàn Thiên liền nhân cơ hội thăm dò thực lực của những người đến dự thí.

Đám người này quả thực đều là tinh anh của cả một thế hệ trên khắp đại ninh đế quốc, từng người từng người đều còn rất trẻ tuổi, nhưng thực lực cũng rất cao siêu, ở thiên an thành nếu trước mười tám tuổi mà đạt đến võ sĩ giai thì đã được coi là thiên tài mười năm khó gặp, vậy mà ở tại chổ này người dưới mười tám tuổi thậm chí còn đang tuổi thiếu niên mười bốn mười lăm như Hàn Thiên hắn cũng đều đã có thực lực võ sĩ trung cao tầng rồi.

Những nhân vật trước hai mốt tuổi có được thực lực võ sư cũng khá nhiều, trung bình cứ mười người cấp võ sĩ thì sẽ có một người cấp võ sư, bất quá võ sư trung tầng thì rất hiếm gặp còn võ sư cao tầng thì Hàn Thiên tìm mãi mà chẳng thấy mống nào, có lẽ cực hạn thường thấy trong những lần tuyển trạch này chính là võ sư đỉnh phong rồi.

Đám Hàn Thiên chờ mãi từ giữa trưa cho đến chạng vạng tối mới đến lượt họ đăng ký, người ghi danh là một nữ lão sư khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi gì đấy, nữ lão sư này dung mạo như hoa dáng người cực kỳ khêu gợi, nàng vận một bộ váy bó sát hệt như sường sám ở thế giới cũ của Hàn Thiên, mái tóc đen dài được búi lên cao, trước trán lõa xõa vài lọn tóc mái dài sang hai bên ,trên mặt đeo một cặp kính cận kiểu đặc thù của lão sư, cánh môi đầy đặn và quyến rũ hút hồn chính là điểm nổi bật nhất trên dung mạo của nữ lão sư này.

Nàng nhìn đám người Hàn Thiên với ánh mắt đánh giá trong thoáng chốc, thấy diện mạo họ cũng không giống người đã quá tuổi dự khảo thí nên cũng không ngần ngại cất tiếng hỏi.

-các ngươi đến dự khảo thí thì hãy đọc cho ta tên họ, nơi xuất thân, cùng chức nghiệp mà các ngươi đang theo đuổi, nhớ kỹ những thông tin này đều phải thật chuẩn xác nếu học viện phát hiện các ngươi gian dối thì liền sẽ hủy đi tư cách dự khảo thí của các ngươi, sau khi các ngươi cung cấp những thông tin này ta sẽ cấp thẻ dự thi cho các ngươi.

Lần lượt từng đồng bạn của Hàn Thiên liền tiến lên để đăng ký dự tuyển, bọn họ hầu hết đều là võ giả chức nghiệp thịnh hành nhất trên đại thiên giới này nên cũng chẳng có gì bất ngờ trong quá trình đăng ký, riêng Bối Nhi đăng ký chức nghiệp là ma pháp sư nên được phát cho một tấm thẻ dự thi màu tím khác với những tấm thẻ màu vàng của mọi người.

Tới lượt Hàn Thiên đến ghi danh hắn lại không biết là mình nên ghi trong phần chức nghiệp của bản thân là gì vậy nên trù trừ một chút hắn liền lên tiếng hỏi.


-lão sư ta có thể hỏi xem ở đây có nhận đào tạo luyện thể giả không vậy?
Nữ lão sư nọ liền bất ngờ nhìn Hàn Thiên, nàng thấy hắn tướng mạo hiên ngang dáng vấp cường tráng linh hoạt, trên thân ẩn hiện bá khí ngút trời liền thất thần trong phút chốc, Hàn Thiên tưởng nơi này không có đào tạo luyện thể giả liền hỏi thêm câu nữa.

-nếu vậy lão sư có thể cho ta coi qua danh sách các chức nghiệp mà lý khố đại học viện nhận đào tạo được hay không? Ta xem chổ nào thích hợp thì liền đăng ký vào vậy!
Nữ lão sư kia thoáng trấn định lại tinh thần, nàng nhìn Hàn Thiên thật sâu rồi khẽ cười quyến rũ nói.

-lý khố đại học viện chúng ta tất nhiên có đào tạo luyện thể giả, chỉ là luyện thể giả như thiếu hiệp rất hiếm khi xuất hiện vậy nên ta có chút bất ngờ thôi, về phần danh sách chức nghiệp mà thiếu hiệp yêu cầu thì học viện chúng ta đào tạo bốn chức nghiệp chính đó là luyện thể đạo, kỵ sĩ đoàn, ma pháp sư và võ cảnh, cho dù là thiếu hiệp tu luyện theo những con đường nào chỉ cần thuộc phạm trù bốn chức nghiệp trên thì học viện chúng ta đều có thể đào tạo cho cậu được hết.

Nét mặt Hàn Thiên thoáng suy tư, trong lời của nữ lão sư này không hề nhắc đến tu tiên đạo, tức là nói tu tiên đạo cũng chẳng phải là một chức nghiệp quá phổ biến trên đại lục này, hoặc giả do người tu tiên quá bí ẩn và có xu hướng khép kín nên tu tiên đạo vẫn chưa phổ biến đến đại chúng, chẳng lẽ trên đời này ngoài huyền cơ môn ra thì chẳng còn môn phái tu tiên nào khác?
Huyền cơ môn ở tận thần châu, bây giờ thực lực của Hàn Thiên hắn còn quá yếu kém không thể đưa Túc Chi đến đó tìm môn phái tu tiên cho nàng được, nghĩ đoạn Hàn Thiên liền dùng tiên thuật truyền âm nhập mật khẽ thương lượng với Túc Chi, hắn nói.

-Túc Chi muội muội nơi này không hề biết đến tu tiên đạo, một lát nữa khi đăng ký muội cứ nói mình là người tu luyện võ cảnh, nếu may mắn thông qua được vòng đầu tiên muội sẽ có khả năng gia nhập vào lý khố đại học viện này, nơi đây dù sao cũng có điều kiện tu luyện rất tốt muội cố gắng ở đây vài năm, sau này Hàn đại ca sẽ tìm cách đưa muội đi tìm môn phái khác thích hợp hơn, như thế được không?
Túc Chi cũng là tu tiên giả nên biết Hàn Thiên đang bí mật trao đổi với mình, khẽ nhìn hắn cười một cái coi như nàng đã đồng ý với quyết định của hắn, dù sao nàng cũng chỉ muốn đi theo Hàn Thiên để giúp đỡ hắn, dõi theo hắn, chuyện có tìm được nơi thích hợp hay không đối với nàng cũng đâu có gì quang trọng, bởi vì bên cạnh nàng đã có Hàn Thiên hắn, bất cứ điều gì liên quan đến tu luyện nàng đều có thể hỏi hắn, vậy nên chỉ cần có hắn ở bên cạnh dù xảy ra chuyện gì nàng cũng không sợ.

Hàn Thiên theo tính toáng từ trước ghi danh mình với chức nghiệp luyện thể giả, nữ lão sư sau đó liền cấp cho hắn một tấm thẻ dự thi màu đỏ với biểu tượng đặc thù của lý khố đại học viện được in chìm trên đấy, bề mặt thẻ có ghi bốn dòng chữ nhỏ, lần lượt chính là tên, xuất thân, chức nghiệp và số ghi danh của Hàn Thiên hắn ba vạn ba ngàn bốn trăm năm mươi tư.

Sau khi Hàn Thiên ghi danh xong đến lượt Túc Chi, nàng theo lời Hàn Thiên nói mình là một võ giả liền thuận lợi đăng ký thi thành công và nhận được một tấm thẻ dự thi màu vàng.

Sau khi hoàn thành đăng ký tham dự tuyển trạch, tảng đá nặng trong lòng mọi người liền thoáng biến mất, cuối cùng bọn họ cũng đã đi đến bước này, tuy phía trước còn rất nhiều khó khăn gian khổ nhưng chỉ để có được tư cách tham dự kỳ tuyển trạch này thôi thì cố gắng của họ cũng đã vượt qua rất nhiều người rồi, vậy nên dù thành công hay thất bại, đi được đến đây đối với họ đã là môt sự chứng nhận, một thành công lớn.

Sắc trời lúc này cũng đã chuyển tối đám người Bối Nhi cùng Hồng Yến Linh lần đầu đến đế đô liền muốn đi vòng quanh tham quan một chuyến, bất quá Hàn Thiên nói có việc gấp liền cáo từ cả bọn rồi rời đi trước.


Hàn Thiên lấy trong ngực áo ra một con hạc giấy rồi mở ra xem, nếu để ý kỹ sẽ thấy đây chính là giấy truyền tin rất thông dụng trong giới võ giả, thường thường để liên lạc với nhau võ giả sẽ sữ dụng ba cách lớn, một là dùng thiên lý phù được chế tác đặc biệt để truyền tin cực nhanh, hai là dùng võ ốc truyền ngôn, cái này thì thuận tiện ở chổ có thể nói chuyện trực tiếp với nhau nhưng mà khoảng cách liên lạc lại không được xa chỉ được nội trong mười vạn dặm, xa hơn thì hầu như chẳng còn cách nào khác ngoài dùng thiên lý phù.

Cuối cùng cách liên lạc đơn giản nhất và dùng trong khoảng cách ngắn chính là giấy truyền tin này, tu sĩ chỉ cần mua một sấp giấy truyền tin sau đó nhờ người mình muốn liên lạc để lại ấn ký của bản thân vào những tờ giấy, sau này chỉ cần lấy đúng ra tờ giấy đó viết thông tin lên rồi gấp thành hình con hạt gửi đi, chỉ cần khoảng cách giữa người gửi và người nhận không quá một trăm dặm tờ giấy truyền tin sẽ bay được đến chổ người nhận, tuy có rất nhiều hạn chế như tốc độ truyền tin thấp, thông tin dễ bị lộ nhưng nếu có thể mua được các loại giấy truyền tin tốt nhất thì những nhược điểm trên có thể được khắc phục phần nào.

Giống như tấm giấy truyền tin trên tay Hàn Thiên đây, trong lúc di chuyển con hạc giấy còn có khả năng tàng hình, nếu không chú tâm tìm kiếm chắc chắn là không dễ dàng mà bắt được nó.

Hàn Thiên theo chỉ dẫn trên tờ giấy đi qua mấy con ngỏ lớn trong huyền vũ thành cuối cùng tìm được đến một dịch cư an tĩnh ở phía bắc, dịch cư này nằm yên ổn trên một mảnh đất rộng lớn gần hai trăm trượng vuông, từ cổng vào đến khi thấy được các khu nhà chính phải đi qua một hàng rừng trúc dài tầm hai trượng, sau đó lại qua một đồng cỏ nhỏ trồng đầy hoa, đến một cái hồ lớn rộng chừng ba mươi trượng thì dịch cư chân chính đã hiện ra ngay trước mắt.

Dịch cư khác với dịch trạm hay khách điếm ở chổ những nơi như thế này thường chỉ nhận tối đa là một vài khách đến ở, nhưng chất lượng phục vụ lại cực tốt và quan trọng nhất chính là sự yên tĩnh tuyệt đối, dịch cư trước mắt Hàn Thiên được xây dựng giữa hồ nước nhỏ, đó là một tòa lầu các có ba tầng, dài rộng đều cỡ năm trượng, phía dưới có các cột chống bằng đá bên trong lầu các lại chừa ra một khoảng trống nhỏ để liên hoa dưới hồ mọc lên cho khách ngắm nhìn.

Hàn Thiên đi qua một cây cầu nổi trên mặt hồ để đến gần tòa dịch cư, người canh cổng là một nữ nhân khá xinh đẹp tầm hai mươi mấy tuổi, cô ta dường như đã được báo trước về sự hiện diện của Hàn Thiên, vừa thấy hắn đến liền đã vội chào hỏi rồi đi trước dẫn đường cho hắn.

Nữ nhân nọ dẫn hàng thiên lên lầu ba, sau khi đưa hắn tới trước cửa một căn phòng khá tinh tế thì liền xoay người bỏ đi, Hàn Thiên bình tĩnh gõ cửa, một giọng nói ngọt ngào vô cùng quen thuộc từ trong phòng chợt vọng ra.

-Hàn Thiên huynh tới rồi sao? Cứ vào trong đi cửa không khóa.

Hàn Thiên đẩy cửa bước vào, trước mắt hắn là một căn phòng khách vô cùng tinh tế trang nhã, cuối căn phòng là một ban công nhỏ với tầm nhìn ra bờ hồ cùng cánh đồng hoa và rừng trúc phía ngoài, thế nhưng tâm điểm của mọi sự chú ý không phải là những thứ ấy mà chính là một bóng lưng xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi quay lưng nhìn ra phía ngoài, váy lam mềm mại, tóc nâu óng ả mượt mà như dòng suối chảy dài đến tận eo, dáng ngồi thanh lịch đài các đến cực điểm, bóng lưng xuất chúng ấy không phải Nhược Mộng thì còn là ai ?
Hàn Thiên đến ngồi ở chổ trống còn lại trên ban công, Nhược Mộng đã chuẩn bị sẵn trà trên bàn lúc này vẫn đang còn rất nóng, A Liên ngồi giữa đang cho thêm than vào lò để đun nước, thấy Hàn Thiên đến Nhược Mộng liền vui vẻ nói.

-Hàn Thiên huynh hai ngày vừa qua di chuyển thuận lợi chứ?
Hàn Thiên vừa đón chén trà mà A Liên đưa mặt thoáng cười rạng rỡ nói.


-cũng thuận lợi lắm, may mắn không gặp bất trắc gì trên đường, vừa nãy đăng ký tham gia khảo hạch xong ta liền đến đây luôn, Nhược Mộng cô chọn được nơi dừng chân tốt thế này quả thực làm ta rất ngưỡng mộ đấy.

Nhược Mộng lại quay sang nhìn thẳng vào mặt Hàn Thiên, hôm nay nàng không đội mũ tre có mạng che mà đeo diện sa bằng lụa mỏng ngang tầm mắt.

Đây là lần đầu tiên Hàn Thiên được nhìn thấy đôi mắt của Nhược Mộng, đấy là ánh mắt ôn nhu nhất mà hắn từng thấy, nó to tròn long lanh như những viên minh châu rực rỡ nhất, nó hiền dịu trong sáng như nước hồ thu, đôi mắt ấy tinh khôi không nhiễm chút hương khói nhân gian, đôi mắt ấy không chút toan tính không chút suy tư, nó là một sự kết hợp giữa năm phần huyễn hoặc mông lung, ba phần hiền dịu trắc ẩn, hai phần ngây thơ diễm lệ, chỉ cần một ánh nhìn từ đôi mắt ấy cũng có thể âm thầm câu đi hồn phách của người khác.

Chẳng biết đây là lần thứ mấy Hàn Thiên hắn phải thất thần trước vẽ đẹp của Nhược Mộng, nàng giống như không bước ra từ thế giới này mà chính là tiên nữ từ thiên giới hạ lạc phàm trần, hoàng đế đại ninh đế quốc dù trong hậu cung có hàng vạn mĩ nữ nhưng nếu xo với Nhược Mộng thì tất cả những mĩ nữ ấy cộng lại cũng chẳng bằng ánh mắt này của nàng.

Thấy Hàn thiên cứ thế nhìn mình chằm chằm Nhược Mộng không khỏi cười điềm nhiên nói.

-phong cảnh ở dịch cư này quả thực rất đẹp, ta cùng A Liên phải tìm rất lâu mới thấy được chổ này đấy, Hàn Thiên huynh nếu mà thấy thích thì có thể thuê một phòng ở đây, ta nghe nói họ còn vài phòng trống đó.

Hàn Thiên thoáng định thần, hắn cười khẽ một tiếng rồi nói.

-không sao ! ta ở cạnh đồng bạn là được rồi, bây giờ đột nhiên bỏ họ đến đây ở trọ quả thực không nghĩa khí cho lắm.

Suy nghĩ một chút Hàn Thiên lại tiếp.

-hôm nọ ta đã thĩnh giáo Nhược Mộng cô về cách khảo thí của lý khố đại học viện, không biết hôm nay cô có thể nói rõ hơn cho ta biết về từng vòng khảo thí được hay không? Ta có một bằng hữu khá đặc thù nếu ta biết được rõ ràng thông tin về kỳ tuyển trạch đó ta có thể sẽ giúp được người người bằng hữu ấy vượt qua nó một cách dễ dàng êm thắm.

Ánh mắt Nhược Mộng thoáng suy nghĩ, lát sau nàng điềm đạm nói.

-người mà Hàn Thiên huynh nói đến hẵn là Túc Chi muội tử rồi, cô ấy hẵn là do huynh một tay huynh tài bồi nên có phải hay không?, cô ấy không giống huynh có thể ẩn tàng đi khí tức một cách vô cùng tự nhiên và khó đoán, từ lần đầu ta gặp cô ấy ta liền biết cô ấy không phải là võ giả mà chính là một tu tiên giả, còn Hàn Thiên huynh cũng không chỉ là một luyện thể giả thông thường.

Trên mặt Hàn Thiên thoáng bất ngờ cực độ hắn vội vã hỏi.

-Nhược Mộng cô làm sao mà biết được những chuyện này? Lẽ nào cô từng gặp qua người tu tiên rồi hay sao?

Nhược Mộng lại khẽ cười bí ẩn nói.

-Hàn Thiên huynh có vẻ như không quan tâm đến chuyện bí mật của bản thân bị người khác biết nhỉ?
Hàn Thiên lại cười ha hả nói.

-thực chất là do chẳng ai nhận ra chúng ta là tu tiên giả mà thôi chứ không phải là chúng ta cố ý che giấu, nhưng mà Nhược Mộng cô vẫn chưa trả lời câu hỏi trước của ta đâu đấy, rốt cuộc là cô đã gặp qua người tu tiên ở nơi khác rồi hay sao?.

Nhược Mộng lại cười khẽ nói.

-ở đại ninh đế quốc này thì người tu tiên có vẻ hiếm gặp và khá ít người biết đến, nhưng ở chỗ mà ta sinh sống lúc trước thì tu tiên giả đã chẳng còn xa lạ gì đối với chúng ta nữa cả, Hàn Thiên huynh từng nói không đoán được xuất thân của ta thì Nhược Mộng ta cũng tương tự hoàn toàn không đoán được xuất thân của huynh, khí thể song tu chính là tổ hợp mạnh mẽ nhất mà ta từng biết, nếu Hàn Thiên huynh không phải có xuất thân từ một nơi cực kỳ lớn thì chính là huynh đã đạt được đại kỳ ngộ nào đó, điểm này không biết Nhược Mộng nói có đúng không?.

Hàn Thiên lại bật cười nói.

-Nhược Mộng cô quả thực tinh tường, không quá nhiều chuyện có thể qua mắt được cô, nếu vậy cô hãy nói thử xem Túc Chi muội ấy có thể vượt qua được kỳ tuyển trạch này chứ?
Nhược Mộng chưa vội trả lời ngay mà bình tĩnh hỏi Lại Hàn Thiên.

-tu vi của cô ấy hiện tại đang ở mức nào?
Hàn Thiên thoáng nghĩ một chút rồi liền đáp.

-hẵn là cỡ thoát thai hậu kỳ.

Nhược Mộng nghe xong liền khẽ cười nói.

-nếu vậy Hàn Thiên huynh chỉ cần lo lắng cho cô ấy ở tại vòng khảo hạch thứ hai và thứ ba mà thôi !.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi