HÀN THIÊN KÝ



Mãi mới cứu được Tiểu Dao nên Hàn Thiên lúc này liền không khỏi quan tâm đến an nguy của cô bé, hắn đến bắt mạch cho nàng cùng đưa linh lực vào thể nội kiểm tra cơ thể nàng qua một lần, may mắn Tiểu Dao chỉ bị phong bế thụy huyệt dẫn đến hôn mê mà thôi, Hàn Thiên nhẹ nhàng dùng linh lực của bản thân khai thông huyệt đạo lại cho nàng, Tiểu Dao theo đó cũng đã tĩnh lại.

Trông thấy Hàn Thiên cô bé không khỏi mừng rỡ vô cùng, sau đó lại ôm hắn khóc nức nở, Hàn Thiên an ủi Tiểu Dao một chút sau đó hỏi han cô bé về chuyện của Trình trưởng quỹ, về vấn đề này Tiểu Dao cũng không quá rõ ràng, chỉ nhớ là trong lúc xem biểu diễn nàng liền muốn đi vệ sinh một chút, trong lúc mẫu thân đưa nàng rời khỏi sân khấu thì liền có một kẻ lạ mặt xuất hiện cầm chân mẫu thân nàng, sau đó thì nàng bị thiếu niên này bắt đi luôn.

Nghe xong lời của Tiểu Dao Hàn Thiên cũng bớt lo lắng phần nào, cô bé bị bắt trong lúc Trình trưởng quỹ lơ là không chú ý vậy thì bản thân ông ta có lẽ cũng chẳng có chuyện gì đáng ngại, bây giờ Hàn Thiên đã cứu được Tiểu Dao mọi chuyện có vẻ cũng đã dần an ổn, vấn đề còn lại là phải về tra hỏi tên thiếu niên tên Thi Đồng kia xem bọn hắn vì nguyên do gì mà lại ra tay với gia đình Trình trưởng quỹ.

Hàn Thiên định lấy dây thừng bảo khí trói Thi Đồng lại thì Nhược Mộng chợt cười khẽ nói.

-ngươi không cần phải làm vậy nhìn rất khó coi, ta có cách khiến hắn ngoan ngoãn đi theo chúng ta.

Nói đoạn nàng lại khẽ niệm chú ngữ chiếc chuông được ngưng tụ từ thủy khí liền thoáng tiêu biến rồi hóa thành một luồn sáng xanh đầu nhập vào cơ thể Thi Đồng, ngay lập tức gã liền đứng im như người gỗ mặc dù bản thân chẳng bị thứ gì trói buộc cả, Nhược Mộng cùng A Liên bước đi gã cũng bước theo sau chỉ là hành động có chút mất tự nhiên mà miệng hắn thì cũng chẳng nói được câu nào.

Hàn thiên thấy cảnh này thì trong bụng cũng chợt cao hứng, tên thiếu niên này khiến hắn chạy theo gần một nửa chiêu môn thành, lúc này Nhược Mộng khiến gã có bộ dạng ngoan ngoãn như thế quả thực rất vừa lòng Hàn Thiên hắn.

Bốn người cùng một tên tù nhân đi thẳng về thành bắc, dọc đường đi Hàn Thiên liền bất chợt nhớ đến tình cảnh khi nãy Nhược Mộng cùng A Liên từ trong rừng đi ra bất giác hỏi.

-khi nãy hai người các cô làm gì ở trong rừng thế?
A Liên tỏ vẽ nghi ngại nhìn Hàn Thiên nói.

-chúng ta mới biết nhau chưa lâu ngươi quan tâm đến hành tung của bọn ta như thế làm gì?, bất quá nhìn ngươi cũng có chút thực lực, chúng ta vừa hay cũng đang có việc cần đến sự giúp sức của ngươi, tiểu thư đã giúp ngươi cứu người rồi thì thiết nghĩ ngươi cũng nên trả ân cho chúng ta chứ nhỉ?
Hàn Thiên cười cười nói.

-chuyện đó là tất nhiên hai vị cô nương có chuyện gì cần nhờ vã thì cứ nói, chỉ cần là chuyện trong khả năng Hàn mỗ nhất định không từ nan.

Lúc này Nhược Mộng lại lên tiếng.


-hình như ta vẫn chưa biết tên của ngươi nhỉ?, ngươi họ Hàn sao?, ở đại thiên giới không có nhiều người họ này đâu.

Hàn Thiên lại bình tĩnh trả lời.

-ta họ quả thật họ Hàn tên là Thiên, cái tên này là do cha ta đặt, ngoài cái tên này ra ông ta chẳng để lại cho ta thêm ấn tượng nào khác, thế còn Nhược Mộng cô nương, cô đến từ đâu thế?.

Sau lớp mạng che gương mặt của Nhược Mộng dường như thoáng có nét khó xử, còn A Liên thì đã vội chen lời nói.

-thân thế của chúng ta rất đặc biệt ngươi không cần quá quan tâm, bây giờ chúng ta thân cô thế cô rất cần sự trợ giúp của ngươi để hoàn thành một việc, hiện tại thực lực của ngươi còn chưa khôi phục chúng ta có thể về dịch trạm trước, đợi ngươi khỏe lại chúng ta sẽ lên đường.

Hàn Thiên thoáng nét suy tư, Nhược Mộng và A Liên giống như là một đôi chủ tử trốn nhà ra đi vậy, bất quá họ có thể có lý do riêng không tiện nói, Hàn Thiên hắn cũng chẳng nên hỏi nhiều, bây giờ họ gặp vấn đề nan giải đến mức phải xin một người lạ mới gặp như hắn viện trợ thì tình hình của họ đủ biết là đã ngặc nghèo đến mức nào, nếu quả thực việc đó không trái đạo lý Hàn Thiên hắn có thể cố sức giúp họ hoàn thành, nghĩ ngợi một lúc hắn lại hỏi.

-ta có thể ra sức giúp các cô nhưng từ nãy đến giờ cô vẫn chưa nói cho ta biết là ta cần phải làm gì, vậy thì sao ta dám bảo chứng được?
Nhược Mộng dường như đang không biết nói sao cho phải, có lẽ đối với nàng nhờ vả người khác là một chuyện rất không quen làm, A Liên thì khác vì lợi ích của Nhược Mộng bỏ chút tự cao xuống mà nhờ vả người khác cô cũng sẵn sàng làm, hơi để ý đến Thi Đồng phía sau lưng một chút rốt cuộc A Liên cũng nói.

-Chúng ta là cần ngươi giúp cướp lại một món đồ!.

Hàn Thiên cười khẽ nói.

-hóa ra chuyện chỉ có vậy, đó là món đồ gì? Còn kẻ cướp nó là người như thế nào?.

A Liên thoáng suy tư rồi thành thật nói.

-tiểu thư Nhược Mộng có mang theo bên mình một viên ngọc bội, đó là vật rất quan trọng với tiểu thư và cũng là minh chứng cho thân phận của cô ấy, chúng ta đang trong tình thế trốn tránh sự truy bắt của phụ thân Nhược Mộng, nếu viên ngọc bội đó được đem về thì sẽ có người tới đây bắt chúng ta, vì lẽ đó chúng ta nhất quyết phải cướp lại viên ngọc bội ấy cũng như bịt miệng tất cả những kẻ đã biết chuyện,

-ban sáng kẻ cướp ngọc bội của tiểu thư đã lẫn vào du hồ bang ở khu vực phía tây bắc chiêu môn thành, ta và tiểu thư đã tiềm phục ở ngoài tổng bộ của chúng từ sáng đến giờ mà tên tặc tử ấy vẫn không ló mặt ra, bất đắc dĩ mới phải trở về đây, nếu có thêm Hàn Thiên ngươi giúp chúng ta thì xông vào nơi đó tìm người cũng là chuyện có thể làm được.

-ta đã điều tra qua du hồ bang chỉ là một bang nhỏ trong chiêu môn thành toàn quân có không tới hai trăm người chủ yếu cũng chỉ là những kẻ tiểu tốt, quan trọng là ba tên đương gia có thực lực cao thâm khiến ta và tiểu thư không dám làm bừa, tên đại đương gia có thực lực đại võ sư sơ tầng, còn nhị và tam đương gia cũng có thực lực võ sư cao tầng, chuyện cướp lại ngọc bội nếu chỉ có ta và tiểu thư hai người thì gần như là không thể làm được, chúng ta đang định trỡ về bỏ tiền thuê viện binh nhưng mà may sao lại gặp được Hàn Thiên ngươi, chúng ta dù sao cũng có quen biết sơ, qua sự tin tưởng của chúng ta đối với ngươi cũng lớn hơn một chút, lần này nếu ngươi quả thực ra sức giúp chúng ta ngoài trả lại ân giúp đỡ khi nãy, thì chúng ta cũng sẽ đưa thêm cho ngươi một khoảng thù lao coi như là chi phí để ngươi giữ bí mật vậy, chuyện này không biết ngươi có thể nhận lời hay không?
Hàn Thiên thoáng suy tư sau đó khẽ cười quái dị nói.

-A Liên cô nương không ngần ngại nói điều này cho ta biết thậm chí không ngần ngại cho thiếu niên kia cùng Tiểu Dao nghe có phải là vì các cô biết bí thuật nào đấy có thể làm người ta mất đi ký ức có đúng vậy không?, nếu bây giờ ta nói không đồng ý có phải các cô sẽ lập tức trỡ mặt ra tay khống chế rồi xóa ký ức của chúng ta chăng ?
Trên mặt A Liên thoáng có nét chột dạ, còn Nhược Mộng lại bất chợt cười trong như tiếng khánh ngân nói.

-Hàn công tử quả thực tinh tường cực độ, bất quá với khả năng của công tử ta và A Liên cũng chưa chắc đã làm gì được công tử, ta để A Liên nói ra điều này là vì chúng ta thật tâm muốn công tử giúp chúng ta giành lại miếng ngọc bội ấy, nó rất quan trọng đối với ta vậy nên bằng mọi giá ta phải lấy lại nó.

Hàn Thiên lại bất chợt cười vang nói.

-ai bảo là không giúp các cô đâu?, đợi ta về dịch trạm giao lại A Liên cho Trình trưởng quỹ rồi sẽ nhờ thêm người tới giúp, bất quá các cô đi như vầy không sao chứ? ở chổ đó hiện đang không có ai canh giữ, lỡ trong lúc này tên tặc tử kia lẽn ra ngoài thì làm thế nào tìm lại hắn đây?
A Liên khẽ cười khúc khích nói.

-tiểu thư đã bố trí ngũ âm truy tung trận ở quanh tổng bộ của du hồ bang rồi, chỉ cần bất cứ tên nào mang ngọc bội của tiểu thư rời khỏi nơi đó thì cô ấy đều sẽ biết, Hàn công tử không cần quá lo lắng.

Hàn Thiên lại bất chợt nhận thấy điểm quái lạ từ thiếu niên Thi Đồng nọ, nên chỉ tay ra sau lưng nói.

-ta thấy tên thiếu niên kia dường như có chuyện muốn nói từ nãy giờ, không biết Nhược Mộng cô nương có thể giải thuật giúp hắn nói chuyện được một chút hay không? Biết đâu hắn sẽ tiết lộ được chuyện gì đó mà các cô muốn nghe?
Nhược Mộng khẽ huơ cây ma pháp trượng trên tay, một luồn ánh sáng lam sắc liền từ trên đỉnh đầu của thiếu niên nọ rút xuống thân dưới của hắn, sau đó thiếu niên nọ liền có thể nói chuyện lại được.

Vừa mới mở lời hắn đã nói ra việc làm đám Hàn Thiên cũng phải bất ngờ, chỉ nghe gã gấp rút tường thuật.


-các người muốn xông vào du hồ ban để tìm lại đồ không biết có thể cho ta đi cùng được không?, ta chính là đệ tử của đại đương gia du hồ bang nội tình trong tổng bộ ta biết được rất nhiều có thể giúp đỡ các vị không ít.

A Liên thì bán tín bán nghi riêng Hàn Thiên thì không ngần ngại nói thẳng.

-không phải vừa rồi ngươi mới bắt cóc người cho du hồ bang sao?, bây giờ tự nhiên lại muốn đổi ý theo chúng ta làm phản là thế nào?
Thiếu niên nọ vội trả lời như thể hắn sợ sẽ lại không được nói nữa vậy.

-ta vốn cũng chẳng muốn làm những việc sai trái như thế này nữa, từ lâu đã có ý muốn hoàn lương nhưng mà đại đương gia ông ấy không tha cho ta, trực tiếp bắt mẫu thân uy hiếp ta làm việc cho ông ấy, ta không còn cách nào đành phải tuân theo lời ông ta nói, lần này ta thất bại bị bắt mẫu thân ta đã thành người vô dụng đối với đại đương gia rồi, chỉ sợ lão sẽ ra tay hạ độc thủ với mẹ ta, cầu xin các người hãy cho ta theo với ta nhất định phải cứu mẫu thân.

Nhược Mộng trước tình cảnh này lại chợt trầm mặc không nói gì, còn A Liên lại thoáng dùng ánh mắt đánh giá Thi Đồng, có lẽ nàng ta không coi trọng thực lực võ sĩ trung tầng của Thi Đồng là mấy, còn Hàn Thiên thì lại cười thú vị nói.

-muốn đầu quân cho chúng ta cũng được, nhưng mà ngươi lấy gì khiến chúng ta tin tưởng đây?, lỡ may câu chuyện vừa rồi là do ngươi thêu dệt ra để chúng ta tin vào ngươi, sau đó ngươi lại tìm cách trốn thoát về báo tin cho đại đương gia kia thì sao?
Thi Đồng biểu hiện như hận không thể moi hết tim gan ra cho Hàn Thiên coi vậy, hắn vội vã nói.

-ta có thể lập độc thệ là sẽ không phản bội các ngươi, hoặc là ngươi cho ta uống độc dược hay hạ cấm cố gì đó, nếu ta làm phản thì các ngươi khắc giết ta cũng không muộn.

Hàn Thiên cười cười như đã tin tưởng Thi Đồng, hắn nói với Nhược Mộng.

-Nhược Mộng cô nương chúng ta cũng đang là lúc cần nhân lực, tên Thi Đồng này tuy thực lực không cao nhưng mà khinh công lại rất kinh thế hãi tục ngay cả ta cũng không chắc có thể đọ tốc độ với hắn, hắn lại thông thạo nội tình trong du hồ bang, để hắn giúp chúng ta thì công việc hẵn sẽ dễ dàng hơn một chút a.

không biết Nhược Mộng đang có biểu hiện như thế nào mà chỉ nghe nàng vui vẻ nói.

-được thôi nếu hắn muốn giúp thì cho hắn giúp vậy, dù sao hắn cũng không giống như đang gạt chúng ta, nếu quả thực mẹ hắn vì chuyện này mà bị liên lụy ta cũng sẽ thấy có lỗi.

Nói đoạn nàng định giải thuật cho Thi Đồng thì Hàn Thiên ngăn lại nói.

-để hắn giúp thì cũng được thôi, bất quá không biết Nhược Mộng cô nương có cấm cố hay ma pháp gì có thể không chế được hắn hay không? Dù sao chúng ta củng chẳng thể tin tưởng hắn hoàn toàn được.

Nhược Mộng tự tin nói.


-Hàn công tử yên tâm ta có thuật tam thiên tán tâm phù, chỉ cần người bị thi pháp không có tinh thần lực mạnh hơn ta, một khi bị hạ phù này thì nội trong ba ngày nếu không được giải tâm thức kẻ đó liền sẽ trở nên trì độn bị biến thành kẻ ngốc, thiết nghĩ cấm chế cỡ này đã đủ để răn đe vị đồng đạo đây.

Nói đoạn nàng liền vẽ lên trên không một hàng phù chú kỳ dị rồi dán lên giữa trán của Thi Đồng sau đó giải thuật khống chế cho hắn, Thi Đồng trên mặt cũng chẳng có nét gì hoảng sợ chủ yếu mục tiêu của hắn là cứu được mẫu thân, bị người ta hạ cấm chế chỉ biến thành kẻ ngốc đã là nhẹ rồi còn dám mong gì hơn, mặc dù vậy Nhược Mộng cũng hảo tâm an ủi hắn một chút nàng điềm đạm nói.

-ngươi cứ yên tâm chỉ cần ngươi không quấy rối phá hỏng chuyện của ta thì sau khi ta lấy lại ngọc bội tùy thân liền sẽ giải phù cho ngươi.

Thay vì lo lắng chuyện cấm cố Thi Đồng có vẻ như càng quan tâm đến chuyện của mẫu thân hắn hơn, hắn tỏ vẻ quan ngại nói.

-khi nãy người mà Hàn nhân huynh đánh lui chính là tam đương gia của du hồ bang, lúc này ta chỉ sợ là hắn đã trở về báo cáo với đại đương gia rồi, tuy có thể lão sẽ không lập tức hạ sát thủ với mẫu thân ta ngay nhưng trong lòng ta vẫn rất lo lắng, hiện tại ta đã bị các ngươi khống chế nên sẽ không phản bội các ngươi vậy nên ta cầu xin các ngươi cho ta trở về gần tổng bộ của du hồ bang để thám thính tình hình của mẫu thân, nếu bà ấy vẫn vô sự ta sẽ chờ các ngươi ở bên kia cánh rừng để cùng nhau hành sự bằng như bà ấy không may xảy ra chuyện ta dù liều mạng cũng sẽ cứu bà ấy ra, đây là nguyện vọng của ta mong các ngươi thành toàn, nếu không lúc này các ngươi cứ trực tiếp giết ta đi.

Hàn Thiên cùng A Liên thoáng đăm chiêu, sau một lúc Hàn Thiên liền hỏi Nhược Mộng.

-ngũ âm truy tung trận của cô nương có thể theo dõi được động tĩnh của du hồ bang phải không? Nếu vậy chỉ cần Thi Đồng hắn không đi vào trong bang thì cô vẫn có thể theo dõi hắn?
Nhược Mộng khẽ gật đầu, Hàn Thiên cũng an tâm nói với Thi Đồng.

-chúng ta có thể cho ngươi đi thám thính tình hình của mẫu thân, nhưng nếu không phải vì bà ấy nguy hiểm đến tính mạng mà ngươi lại liều lĩnh đi vào trong tổng bộ của du hồ bang thì cấm chế trên người ngươi sẽ ngay lập tức được chúng ta kích hoạt biến ngươi thành kẻ ngốc, ta chỉ muốn nói là tất cả hành động của người ở du hồ bang đều đã bị chúng ta theo dõi, ngươi liệu mà hành động.

Thi Đồng nghe Hàn Thiên cho phép hắn đi thám thính tình hình của mẫu thân thì liền vui vẻ ra mặt vội hứa hẹn đủ điều rồi tức tốc lên đường ngay lập tức, A Liên thấy Thi Đồng vội vả ra đi thì liền quan ngại hỏi Hàn Thiên.

-Hàn công tử cậu để hắn đi như vậy không xảy ra chuyện gì chứ?
Hàn Thiên cười cười nói.

-ta có cảm giác hắn không nói dối, chuyện cướp lại ngọc bội ta nhất định sẽ giúp các cô hoàn thành, chúng ta hiện tại liền tức tốc trở về chuẩn bị thôi.

Dứt lời Hàn Thiên liền cõng Tiểu Dao ngự kiếm phi hành trở về dịch trạm Nhược Mộng thấy Hàn Thiên có bí pháp phi hành liền cũng lấy trong túi càn khôn ra một chiếc thuyền lá nhỏ rồi cùng A Liên nhảy lên đó song hành với Hàn Thiên bay về dịch trạm.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi