HẬN THÙ ĐẾN TỘT CÙNG

Chương 2: Ngồi tù thay

Sắc mặt Lưu Ngọc Tuyết như cái đồ lọc, lúc trắng lúc đen,

còn chưa phản ứng kịp.

Tối hôm qua, Trần Thanh Lan không ở trong căn phòng đó?

Vậy tối qua nó ở với ai?


"Tổng giám đốc Trương, ông không thể quyt nợ được. Ông

nhìn xem dấu vết trên người Thanh Lan đi, không phải ông gây


ra sao?"

Đây là lời giải thích duy nhất Ngọc Tuyết có thể nghĩ ra.


Chính là tổng giám đốc Trương đã ngủ với Thanh Lan,


nhưng lại muốn quyt nợ.


Sắc mặt tổng giám đốc Trương lạnh lẽo, phất tay, đứng lên

khỏi ghế sofa, "Ai gây ra thì hỏi cô ta đó, đưa thứ rách nát như

vậy mà còn muốn tôi đầu tư. Đúng là nằm mơ, mấy người đợi


công ty đóng cửa đi"

Nói xong, tổng giám đốc Trương tức giận rời đi.

Ngọc Tuyết cũng ý thức được, có nhầm lẫn gì đó rồi.


Nếu không thì tổng giám đốc Trương cũng sẽ không tức

giận như vậy, trước đó ông ta thích Trân Thanh Lan cũng không


phải là giả.


Trần Thanh Lan sửng sốt bối rối. Không phải giám đốc

Trương ư? Vậy người đàn ông đêm qua là ai? Trân Thanh Lan

vẫn căm hận người đàn ông cướp đi sự trong sạch của mình,

nhưng nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Lưu Ngọc Tuyết lúc này, cô

mỉm cười chế giêu. Nỗi tức giận cũng theo đó mà giảm đi một

chút. Lưu Ngọc Tuyết giận đến mặt đỏ bừng, muốn đi lên đánh


Trần Thanh Lan, nhưng Trần Hùng lại quát lớn.


Ông ta không yêu thương cô con gái này, chỉ là nghiêm


khắc chất vấn, "Nói, hôm qua mày đi đâu?"


Trần Thanh Lan nhìn ba mình, cố nén nỗi chua xót trong

lòng: "Sao, ông không được toại nguyện vì chưa bán được tôi,

thất vọng..."


Cô chưa kịp nói hết, Trân Hùng đã tát cô một cái.


Đầu Trần Thanh Lan lập tức nghiêng qua một bên, má phải


đau rát, khóe môi còn chảy tơ máu.


Cô quật cường không nói một tiếng nào, nhìn thẳng người


trước mặt.


Vì cãi vã với con gái, Trân Hùng tức giận đến ngực phập


phồng, "Mẹ mày dạy mày như vậy sao?”

"Ông có tư cách gì nhắc đến mẹ tôi! Nếu không phải ba

tháng trước ông mang Lưu Ngọc Tuyết cùng cái đồ con hoang

kia vào nhà thì sao mẹ tôi có thể nhảy lầu tự vẫn? Hài cốt bà ấy

chưa lạnh mà ông đã ép tôi lấy chồng, đây là điều người ba nên


làm sao?”


“Đồ mất dạy!" Trần Hùng như thú dữ bị chọc giận, đưa tay

tát mạnh vào mặt Trần Thanh Lan. Cô không đứng vững, vội


vàng ngã xuống.


Cả người đau đớn, nhưng không bảng một phần vạn trong


lòng.

Nước mắt đã nén thật lâu, lúc này mới rơi xuống.

Đây chính là ba cô, đây chính là máu mủ tình thâm.


"Ba, nếu như được lựa chọn, nhất định con sẽ không chọn


làm con gái của bai"


"Mày chính là con gái của Trần Hùng tao, đời này không thể

thay đổi được!" Trân Hùng tức giận đến cả người đều run rấy.

Ông ta cầm tách trà trên bàn định ném lên người Trần Thanh


Lan, mà lúc này, cửa lớn bị đẩy ra.


Em ruột của Trần Thanh Vi là Trần Thanh Hoàng hốt hoảng

chạy tới, giống như mất hồn, nắm chặt cánh tay của Lưu Ngọc

Tuyết, sợ hãi không biết làm sao: "Mẹ, không xong rồi, con đụng


chết người rồi. Con không muốn ngôi tù, con không muốn ngồi

tù đâu."


Sắc mặt Ngọc Tuyết tái nhợt, nhanh chóng che miệng con


trai lại.


Trần Hùng cũng giật nảy mình, thậm chí quên cả để cái


tách muốn ném về phía Trần Thanh Lan xuống.


Báo ứng của Lưu Ngọc Tuyết đến quá nhanh. Trần Thanh

Lan thật muốn cười nhạo bà ta, nhưng vết thương ở khóe mồi


lại đau, khiến cô kêu lên một tiếng nhỏ.


Tròng mắt Lưu Ngọc Tuyết đảo một vòng, thấy Trân Thanh

Lan ngã trên mặt sàn, trong lòng bà ta đột nhiên có tính toán


khác.


Bỗng nhiên, Lưu Ngọc Tuyết ngồi xổm xuống, võ vỗ mặt


Trân Thanh Lan.


"Bảo mày kết hôn thì mày muốn chạy trốn, làm hại công ty

mất đi vốn đầu tư. Mày nói, tao với ba mày còn nuôi mày để làm

gì hả?"


"Mẹ, mẹ, có tác dụng, có tác dụng để chị ta ngồi tù thay

con. Con lái xe của chị ta, để chị ta gánh tội thay con, nhất định

sẽ không bị phát hiện.


Trân Thanh Hoàng nhào tới quỳ gối dưới chân Trần Hùng,


"Ba, nhất định ba phải cứu con. Con còn trẻ như vậy, mà ba thì

cũng chỉ có một mình con là con trai, chắc chắn ba sẽ không


để con ngồi tù đúng không?"


Trần Hùng cúi đầu nhìn đứa con trai đang quỳ gối dưới

chân, keng, cái tách trong tay ông ta trượt xuống, rơi trên đất vỡ


toang.


Lưu Ngọc Tuyết thấy thế cũng tới trước hùa theo, "Ông

Hùng, ông giúp con chúng ta đi. Nếu đi vào tù thì cả đời nó sẽ

có vết nhơ, tương lai phía trước cũng sẽ bị hủy hoại, ông chỉ có


một đứa con trai này thôi đó."


Trần Hùng dao động, cúi đầu nhìn Trân Thanh Lan. Trần

Thanh Lan cũng nhìn ông, nước mắt đọng trong hốc mắt, chưa

rơi xuống: "Ba, em ấy là con của ba, vậy con không phải con gái


ba sao?"


Một lúc lâu, Trần Hùng nghiêng đầu sang chỗ khác không

nhìn Trân Thanh Lan, khẽ nói: "Tao không phải chỉ có một đứa


con gái, nhưng con trai chỉ có mình Thanh Hoàng thôi:


Dường như Trần Thanh Lan nghe được giọng nói làm cõi

lòng mình tan nát, dù có gom góp lại cũng không đủ thành một


trái tim hoàn chỉnh nữa.


Cô từ từ nhằm mắt lại, không muôn nhìn gương mặt làm cô


ghê tởm nhất thế gian này.


Rất nhanh, cảnh sát đã tìm tới cửa.

Đúng là xe của Trần Thanh Lan, cô không thể thanh minh.


Trần Thanh Hoàng chẳng những lái xe quá tốc độ, mà còn


chạy ngược chiều, gây ra tai nạn ô tô, làm một người chết.


Sau khi xảy ra chuyện lại chạy trốn. Thuộc về phạm tội bỏ


trốn, tội thêm một bậc.


Đổi phương không muốn bôi thường, chỉ muốn người gây

tai nạn phải trả giá đắt.


Người ngồi trên ghế thẩm phán, mặc kệ Trân Thanh Lan

giải thích thế nào, nói đến bờ môi như bị mài mỏng cũng không

ai tin cỗ.


Trần Thanh Lan bị kết án sáu năm tù giam và bị tước quyền

chính trị suốt đời.


Lúc vào tù Trần Hùng có nói với cô: “Chờ con ra tù thì con


vẫn là con gái của ba”

Trân Thanh Lan nở một nụ cười thê lương, không nói gì.


Chuyện đã như vậy rồi thì người cha này có hay không


cũng không còn quan trọng nữa.


Trân Thanh Lan mặc áo nữ tù màu xanh, phía trên in số


hiệu 3056.


Cô co rúc ở góc tường, ôm cánh tay run lấy bẩy, tất cả mọi


thứ ở nơi này đều khiến cô sợ hãi và lo lăng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi