HÀN VIỄN

Du Hàn đứng bên ngoài cánh cửa chứ không vào xem, mặt bên trong phòng tắm là một chiếc gương, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy một mảng da thịt, "Cậu mặc quần áo vào đi, tôi vào xem thử."

Lạc Lâm Viễn ngoan ngoãn ò một tiếng, khắp toàn thân đều bị nước lạnh xối vào đến rét run, chỉ trong chốc lát môi đã tím tái.

Du Hàn cầm khăn tắm dày của mình đến, đợi lúc Lạc Lâm Viễn ra ngoài thì đưa cho cậu, nói: "Lau tạm trước đã."

Lạc Lâm Viễn bối rối nhìn chằm chằm khăn tắm của anh, "Cậu dùng rồi mà."

Du Hàn suýt chút nữa cáu đến bật cười, nhưng anh nhanh chóng để ý đến bờ môi tái nhợt của Lạc Lâm Viễn, "Lạnh đến vậy à?"

Lạc Lâm Viễn không còn chút sức lực nào liếc mắt nhìn anh, sức khỏe cậu yếu ớt, không thể chịu lạnh. Gia đình nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa nuôi cậu lớn, ngay cả mùa hè cũng phải để ý không cho cậu ham mát mẻ mà hứng gió quá nhiều.

Nước lạnh xối xuống đầu và mặt còn chưa lau khô, mái tóc ướt nhẹp lại bị gió thổi vào, có thể thấy rõ sắc mặt cậu không ổn.

Du Hàn quan sát cậu kĩ, cũng mặc kệ cậu có đồng ý không đã mở tung khăn ra, coi nó như áo khoác quấn quanh người cho cậu, "Cứ choàng tạm vào trước, ngay cả quần áo của tôi cậu cũng mặc rồi, còn để ý cái khăn tắm tôi dùng qua sao?"

Lạc Lâm Viễn còn đang ngây ngốc thì được anh mạnh mẽ quấn khăn tắm lên, nghe thấy câu nói của Du Hàn, vừa rồi cậu còn thấy rất lạnh giờ lại cảm thấy hơi nóng, máu sắp bốc hơi trên đầu luôn.

Thực ra Du Hàn nói cũng đúng, quần áo cũng mặc rồi, còn bận tâm cái khăn tắm làm gì? Nhưng mà đây là khăn tắm mà! Có trời mới biết bình thường Du Hàn dùng khăn tắm quấn những cái gì!

Nghĩ đến đây, Lạc Lâm Viễn cảm giác vi khuẩn trên khăn tắm sắp bò lên người mình, theo bản năng cậu muốn gỡ xuống vứt trên đất nhưng lại nhịn được.

Dù sao cũng đang ở nhà người khác, Du Hàn cũng tốt bụng, cậu không thể như vậy.

Cậu gấp gọn khăn tắm đặt lên ghế sô pha, khoanh tay xoa mạnh hai cánh tay lạnh như băng.

Lát sau, Du Hàn ra khỏi phòng tắm, nói: "Nước nóng rồi, mau vào tắm đi."

Lạc Lâm Viễn không thèm nhìn anh đã vội vã chạy ù vào. Nhiệt độ của nước nóng khá cao, tắm rất thoải mái. Mặc dù điều kiện phòng tắm chẳng ra sao, nhưng cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào thì nước nóng đều có thể khiến người ta thư giãn rất dễ chịu.

Vất vả lắm mới tắm xong, Lạc Lâm Viễn mới phát hiện ra cậu chưa lấy khăn tắm, không cần nghĩ cũng có thể khẳng định nhà Du Hàn không có cái mới, mà hiện tại cậu lại không muốn dùng của anh.

Lạc Lâm Viễn vẫn luôn tự do làm loạn cuối cùng lại hối hận vì sự cao hứng nhất thời của bản thân, sao cậu cứ phải đến nhà Du Hàn tắm rửa làm gì? Tắm ở nhà không tốt sao? Sau khi tắm xong còn được bác Ngô báo nhà bếp nấu cho một ly sữa bò ngọt ngào giúp cậu phát triển chiều cao.

Ban đầu Lạc Lâm Viễn muốn đợi người tự khô nhưng quả thật quá lạnh, không thể làm gì khác đành dùng khăn giấy lau người, dùng hết tờ này tới tờ khác rồi vứt vào trong bồn cầu.

Mãi đến khi mặc quần áo tử tế xong xuôi, cậu mới nhấn nút xả nước.

Lạc Lâm Viễn: "..."

Du Hàn chuẩn bị nguyên liệu nấu súp, còn phải làm bài tập và tắm rửa, chỉ ngủ được ba tiếng, đến năm giờ lại phải đến bệnh viện thăm bà trước khi đi học.

Vốn dĩ luôn thực hiện theo kế hoạch sẵn, hôm nay anh lại vác một cục phiền toái về nhà.

Lạc Lâm Viễn vào tắm gần nửa tiếng rồi...

Con trai cần tắm rửa lâu vậy sao?

Vừa mới nghĩ như thế, cửa phòng tắm được mở ra, gương mặt Lạc Lâm Viễn đỏ hồng, ánh mắt né tránh, dáng vẻ chần chừ muốn nói nhưng lại xấu hổ, chuyện này thật sự khiến cậu không thốt nổi thành lời được.

Du Hàn lại thở dài, anh không đếm nổi số lần mình thở dài trong đêm nay nữa rồi.

Anh rửa tay, lau lên tạp dề rồi hỏi: "Sao thế?"

Lạc Lâm Viễn cắn răng, mạnh miệng nói: "Bồn cầu tắc rồi."

Vẻ mặt cậu quyết liệt như thể vừa làm việc nghĩa, giọng thì lại lí nha lí nhí, Du Hàn nhất thời chưa nghe rõ: "Hả?"

Lạc Lâm Viễn nôn nóng tới đỏ mặt, "Bồn cầu tắc rồi! Tôi không đi vệ sinh, tôi chỉ vứt vài tờ giấy vào thôi nó đã tắc."

Du Hàn đi vào, Lạc Lâm Viễn nghiêng người tránh ra.

Lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện xấu hổ lúng túng thế này, đã không thân thiết gì đòi đến nhà người tắm rửa đã đành, lại còn khiến bồn cầu tắc.

Du Hàn nhìn bồn cầu, "Cậu vứt bao nhiêu tờ vào rồi?"

Lạc Lâm Viễn không chắc chắn lắm, nói: "Năm, sáu tờ gì đó."

Du Hàn: "Dùng làm gì?"

Lạc Lâm Viễn: "Tắm xong trên người dính nước."

Du Hàn hoàn toàn hết cách, anh day day huyệt thái dương, "Được rồi, cậu về đi."

Lạc Lâm Viễn thấy anh như vậy thì không vui trong lòng, "Chẳng phải cậu ép tôi tới sao?"

Du Hàn: "Tôi ép cậu đến bao giờ?"

Lạc Lâm Viễn nói đến là hợp tình hợp lý, "Tôi vốn dĩ muốn đi rồi nhưng cậu lại kéo tôi lại hỏi chuyện của Nhậm Tự, không cho tôi đi."

Du Hàn câm nín mãi mới nhớ ra mục đích anh đưa người này về nhà mình, công chúa nhỏ nhà họ Lạc cứ bắt anh chơi đùa cùng, quên mất cả chuyện quan trọng.

Du Hàn đóng cửa phòng tắm lại, hỏi: "Rốt cuộc vì sao cậu cứ nhắc đến Nhậm Tự thế?"

Lúc này Lạc Lâm Viễn không còn do dự nữa: "Tôi thấy cậu và cậu ta hôn nhau trên sân thượng."

Sắc mặt Du Hàn thay đổi, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc, "Cậu nói cho người khác rồi à?"

Lạc Lâm Viễn bị ụp cái nồi to đùng như vậy, suýt chút nữa bức bối không thở nổi, "Tôi không làm thế! Có gì hay ho mà phải kể! Đâu phải chuyện gì ghê gớm!"

Du Hàn vẫn là lần đầu tiên đánh giá nghiêm túc Lạc Lâm Viễn, như thể đang suy nghĩ tính chân thực trong lời cậu nói.

Lạc Lâm Viễn quạu lên, "Cậu có tin không? Tôi bảo chưa nói là chưa nói!"

Cậu hất tay muốn đi, kết quả do chưa quen thuộc nơi này nên vừa quay người lại, chân cậu đá phải vại gạo. Vại gạo này do bà ngoại Du Hàn mang từ quê lên, vừa chắc vừa nặng, cú đá này của Lạc Lâm Viễn khiến cậu đau tới nỗi cúi gập người xuống.

Du Hàn nhìn Lạc Lâm Viễn cứ lau cha lau chau, có chút bất đắc dĩ, cảm thấy mình không tài nào mặc kệ cậu được. Anh duỗi tay đỡ lấy eo cậu, muốn giúp cậu đứng vững lại, không ngờ tay vừa mới chạm vào, cậu đã đứng thẳng dậy, gáy suýt chút nữa đập vào mũi anh.

Lạc Lâm Viễn quay đầu làm kẻ tố cáo trước, "Cậu làm gì thế?"

Du Hàn: "Chẳng phải cậu đau sao? Tôi dìu cậu ra ngoài."

Lạc Lâm Viễn: "Cậu dìu thì cứ dìu, sao cứ phải động vào eo tôi làm gì?"

Du Hàn nghe thấy câu này thì suy nghĩ. Anh bực bội cười, tên trai thẳng này luôn cảm thấy chỉ cần người khác cong thì đều nhìn trúng bản thân.

Du Hàn khoanh tay, không còn ý định giúp đỡ nữa: "Tôi cảm thấy cậu hiểu lầm một chuyện."

Lạc Lâm Viễn chịu đựng cơn đau ở chân: "Gì?"

Du Hàn: "Cho dù thật sự thích đàn ông thì tôi cũng sẽ không thích cậu."

Lạc Lâm Viễn trừng mắt, miệng trề ra không biết phản bác như thế nào. Cậu bị choáng váng, đầu óc hỗn loạn, cuối cùng mới bật ra được một câu: "Ai bảo cậu thích, buồn cười!"

Du Hàn duỗi tay ra một lần nữa, "Lần này có thể dìu cậu chưa, công chúa nhỏ?"

Lạc Lâm Viễn co một chân nhảy ra nhà bếp: "Không được phép gọi tôi như thế!"

Cậu nhảy lò cò bật đến ghế sô pha, ngồi xuống kiểm tra chân mình. Ngón chân cái bị va quệt, móng chân đã đỏ lên, ú nu sưng tấy.

Du Hàn đưa thuốc cho Lạc Lâm Viễn, "Tự bôi đi."

Lạc Lâm Viễn không đếm xỉa, "Tôi không thèm!"

Du Hàn: "Cậu còn muốn tôi giúp cậu không đây?"

Lạc Lâm Viễn: "Tôi đang bị thương ở nhà cậu!"

Du Hàn chỉ cảm thấy gân xanh trên trán giật giật, suýt chút nữa muốn quẳng Lạc Lâm Viễn ra khỏi nhà mình. Thế nhưng đêm nay anh thật sự đã lãng phí quá nhiều thời gian, tên kia lại còn biết chuyện đó.

Anh lôi một cái ghế nhỏ dưới bàn trà, ngồi xuống trước mặt Lạc Lâm Viễn, nắm lấy bàn chân bị thương của cậu đặt lên đầu gối mình, rót rượu thuốc vào lòng bàn tay xoa nóng.

Du Hàn nhìn chân Lạc Lâm Viễn, nói thế nào đây... Bàn chân nõn nà không giống chân con trai, vừa nhìn đã biết không phải đi nhiều, mu bàn chân trắng trẻo, đầu ngón chân mềm mại tròn trịa, thoạt nhìn đẹp đẽ y như chủ nhân của nó, có thể thấy cậu được nuông chiều đến mức nào.

Du Hàn mất tự nhiên rời ánh mắt đi, giơ tay ấn lên chân cậu.

Lạc Lâm Viễn kêu: "A! Nhẹ thôi!" Giọng cậu mang theo vẻ trách cứ nhưng lại có chút yếu đuối, nghe cứ như đang làm nũng.

Lúc này không cần Du Hàn nghĩ lung tung, ngay chính bản thân Lạc Lâm Viễn cũng nhanh chóng muốn thắt cổ tự vẫn vì câu phàn nàn vừa xong của minh.

Kêu vớ vẩn cái gì vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi