HẮN XỐC KHĂN HỈ TRÙM ĐẦU CỦA TA


Sau đó, Nhạc Hàm mặc áo ngủ của Kỳ Tuân, tất nhiên là rộng thùng thình.
Mặc quần áo xong, Nhạc Hàm dè dặt mở cửa phòng tắm, thò đầu ra.
Kỳ Tuân đứng bên cửa sổ quay đầu nhìn lại thì thấy Nhạc Hàm trong phòng tắm ló đầu ra.
Tim, mềm nhũn.
Kỳ Tuân ôn nhu nói: “Em vào phòng ngủ ngủ trước đi, anh trải giường xong rồi, anh tắm xong sẽ vào.”
Nhạc Hàm đỏ mặt gật đầu, lẹp xẹp đi dẹp chạy vào trong phòng ngủ.
Nhìn bóng lưng Nhạc Hàm mặc đồ ngủ của mình, ánh mắt Kỳ Tuân tối sậm đi, trái cổ khẽ lăn lộn.
*
Lúc nhìn thấy cái giường kia, Nhạc Hàm liền che mặt lại.
Đây chính là giường của Kỳ Tuân a a a!
Cậu nhào lên giường, chui vào trong chăn.
Giường tuy không quá chật nhưng dù sao cũng là giường đơn, vì thế cũng không rộng được.
Nhạc Hàm hơi nghiêng người, cả người trốn ở trong chăn, vì quá hưng phấn nên nào còn xíu buồn ngủ nào.
Cậu vừa ngượng ngùng lại kích động ngửi một chút, cảm thấy trong chăn tràn đầy hơi thở của Kỳ Tuân.
Đúng lúc này Kiều Duệ gọi điện tới— nói tới thì lúc đánh nhau điện thoại của Nhạc Hàm bị rơi xuống đất, mặt kính đã bị nứt!
Nhạc Hàm bắt máy liền nghe thấy Kiều Duệ lo lắng hỏi: “Hàm Hàm, về tới nhà chưa?”
Nhà…
Nhạc Hàm nuốt một ngụm nước bọt, chột dạ trả lời: “Rồi, về tới rồi!”
Kiều Duệ: “Tới bệnh viện kiểm tra chưa?”
“Ừ, không sao cả, ông yên tâm đi.” Nhạc Hàm hỏi: “Bên bọn ông cũng kết thúc rồi hả?”
“Xong rồi, bây giờ tôi đang trên đường về phòng ký túc xá này.”
Kiều Duệ không phải người nơi này, nhưng vì buổi biểu diễn ra mắt fans vào dịp lễ này nên cậu ta mới không về nhà.
Sau khi xác nhận Nhạc Hàm không có vấn đề gì, Kiều Duệ thở phào nhẹ nhỏm, sau đó lại bắt đầu mắng: “Đám kia là bạn cấp ba của ông hả? Hôm nay cũng tại ông cản lại đấy, lần sau bọn nó còn dám chạy tới gây sự, tôi nhất định sẽ đập chết bọn nó luôn!”
Kiều Duệ không chút do dự muốn bảo vệ cậu, Nhạc Hàm nghe mà cảm thấy thật ấm áp, cười cười nói: “Chắc là… không có đâu.”
Chắc là không đâu, Nhạc Hàm thầm nghĩ.
Nhưng cậu cũng không thể đảm bảo được, chỉ có thể trấn an Kiều Duệ.
Kiều Duệ dừng một hơi mới mất tự nhiên nói: “Có anh Kỳ ở, chắc bọn họ không có gan dám bắt nạt ông nữa đâu.”
Xem dáng dấp bị dọa sắp tè ra quần của bọn kia khi biết bối cảnh của anh Kỳ, có lẽ bọn chúng thật sự không có lá gan này.
Nói tới chuyện này, Nhạc Hàm có chút bất an: “Trước đây sao chưa từng nghe ông nói tới gia thế Kỳ Tuân lợi hại tới vậy vậy…”
“Cái này có gì hay mà nói chứ.” Kiều Duệ nói: “Bình thường anh Kỳ cũng không quá để ý tới chuyện trong nhà, sao, bị giật mình hả?”

Nhạc Hàm ngượng ngùng nói: “Có chút.”
Cứ cảm thấy khoảng cách của mình và người đàn ông này thoáng chốc đã bị kéo ra thật xa.
Mặc dù Kiều Duệ rất bất mãn với chuyện Kỳ Tuân bắt cóc Nhạc Hàm, nhưng lúc này vẫn trấn an: “Ông đừng nghĩ nhiều quá, cho dù anh Kỳ là con trai của Kỳ Diệu Danh thì cũng chỉ là một người bình thường thôi.

Với lại trước giờ ổng cũng không dựa dẫm vào nhà mình, cũng không thích… dù sao thì ông cũng không cần quá áp lực đâu.”
“Ừ!” Nhạc Hàm đáp ứng, nhưng nghĩ lại vẫn cắn răng nói: “Tui phải cố gắng học tập thêm nữa mới được!”
Cho dù không nói tới bối cảnh gia đình, trong mắt Nhạc Hàm thì Kỳ Tuân rất xuất sắc, đủ để làm Nhạc Hàm có cảm giác nguy cơ.
Cậu cảm thấy mình phải cố gắng thêm nữa, trở thành một người tài giỏi hơn.
Ngay lúc này, Nhạc Hàm cảm giác được nệm giường phía sau lưng mình lún xuống.
Cậu hiểu được là Kỳ Tuân lên giường nên vội vàng xoay người lại.

Người đàn ông kia liền vươn tay ôm cậu vào lòng, hôn trán cậu một cái.
Cơ thể Kỳ Tuân rất nóng, ôm vậy thì hơi thở ấm áp của anh liền đập vào mặt Nhạc Hàm.
Hai người nằm trong chăn, thân mật ôm lấy nhau, trái tim Nhạc Hàm nhộn nhạo, thoải mái híp mắt lại.
Kỳ Tuân khẽ thì thầm bên tai cậu: “Ai gọi thế?”
Nhạc Hàm dùng khẩu hình nói: “Kiều Duệ.”
Kỳ Tuân không quá quan tâm, bởi vì khoảng cách rất gần nên anh có thể nghe thấy tiếng Kiều Duệ trong điện thoại.
Anh chăm chú nhìn Nhạc Hàm, bàn tay ở dưới tấm chăn bắt đầu lần xuống sờ soạn, ngay lúc này lại nghe thấy Kiều Duệ ở bên kia đầu dây gian ác nói: “Hàm Hàm, bây giờ ông áp lực lớn như vậy, kỳ thực có một cách, làm một mẻ là khỏe cả đời luôn.”
Nhạc Hàm bị đôi tay hư hỏng tác quái dưới chăn của Kỳ Tuân làm cho đỏ mặt tới tận mang tai, hô hấp có chút rối loạn.
Cậu chụp lấy tay Kỳ Tuân, trừng mắt.
Kỳ Tuân cười khẽ xoay người lại đè lên người Nhạc Hàm.
Nhạc Hàm chung quy vẫn chỉ là một chàng xử nam, cho dù bình thường ảo tưởng nhiều cỡ nào thì cũng chưa từng bị một người đàn ông đè trên người, hơn nữa người này lại còn là bạn trai chính thức của cậu.
Cảm nhận được trọng lượng của người đàn ông trên người mình, bị đối phương hoàn toàn bao phủ, Nhạc Hàm ngẩn ngơ, lúc Kỳ Tuân khẽ vuốt ve rồi cúi đầu xuống chạm chóp mũi vào chóp mũi cậu, cậu đã không còn tâm tư để nghe điện thoại của Kiều Duệ nữa rồi, ánh mắt cũng ươn ướt.
Kỳ Tuân hé miệng, môi dính vào môi Nhạc Hàm, hơi thở hai người giao hòa.
Cơ thể Nhạc Hàm mềm nhũn, theo bản năng thở hổn hển, tay vòng qua bên hông Kỳ Tuân, vuốt ve lưng người đàn ông này.
Lúc này hai người nghe thấy Kiều Duệ cười bí hiểm nói: “—ông đá anh Kỳ thì không phải được rồi à?”
Nhạc Hàm: “…”
Kỳ Tuân: “…”
Ách.
Kỳ Tuân không thể tin được mình vừa nghe thấy cái gì, anh giật lấy điện thoại Nhạc Hàm tức giận nói: “Lặp lại lần nữa coi thằng nhóc kia? !”
Kiều Duệ nghe thấy giọng nói của Kỳ Tuân thì cũng sửng sốt, không dám tin nói: “Anh ở trong nhà Nhạc Hàm? !”

Kỳ Tuân cười nhạt: “Không phải tôi ở trong nhà Nhạc Hàm, là Nhạc Hàm ở nhà tôi, đang ở trên giường tôi đây này!”
Nhạc Hàm: “…” Bây giờ cậu ngất đi còn kịp không vậy?
Kiều Duệ bùng nổ: “Anh muốn làm gì hả? ! Anh mau thả Hàm Hàm ra!”
Kỳ Tuân bật cười: “Thả? Sao phải thả? Không thả!”
“Anh mau trả điện thoại lại cho Nhạc Hàm!” Kiều Duệ tức giận.
“Không.” Kỳ Tuân lạnh lùng vô tình nói: “Kiều Duệ, làm ơn suy nghĩ một chút đi, cẩu độc thân đừng có gọi điện thoại cho người có bạn trai vào giờ này, cám ơn.”
Nói xong, Kỳ Tuân không thèm để ý tới chuyện Kiều Duệ sẽ nổi điên cỡ nào khi nghe thấy lời mình, trực tiếp cúp máy, còn thuận tay bỏ số Kiều Duệ vào danh sách đen, ngay cả wechat cũng chặn nốt.
Một loạt thao tác làm thực là nhanh, chờ đến khi Kỳ Tuân để điện thoại xuống thì chỉ thấy Nhạc Hàm dùng hai tay bụm mặt.
Kỳ Tuân bật cười, kéo tay Nhạc Hàm: “Xấu hổ gì chứ?”
“Anh nói gì với Kiều Duệ vậy hả?” Nhạc Hàm kêu rên: “Nhất định là cậu ấy hiểu lầm rồi!”
“Hiểu lầm?” Kỳ Tuân nhướng mày, trêu ghẹo: “Nếu không phải trong nhà không có bao, bây giờ hiểu lầm đã không phải là hiểu lầm rồi, mà là sự thật.”
A a a a a a!
Nhạc Hàm đá người đàn ông này một cú, xấu hổ kêu lên: “Em mới không có làm gì đó với anh nhanh vậy đâu!”
Kỳ Tuân bật cười nắm lấy mắt cá chân Nhạc Hàm, trêu tức: “Vậy phải sao mới chịu hả? Có tiêu chuẩn nào không? Anh thật sự không ngại đâu… cho em duyệt cả người luôn này.”
Trong đầu người đàn ông này đều là phế liệu màu vàng gì vậy chứ!
Nhạc Hàm thật sự hít thở không thông, đồng thời cũng cảm thấy thật buồn cười, cậu giả vờ tức giận muốn đạp Kỳ Tuân thêm vài cú, chỉ là mắt cá chân bị đối phương giữ chặt, đạp được hai cái thì bật cười.
Kỳ Tuân vẫn còn trêu cậu, khom người tới cười khẽ: “Muốn check không? Vị trí nào trước đây?”
“Anh…” Âm thanh Nhạc Hàm mềm nhũn, nhịn không được bật cười: “Anh đáng ghét thật ấy!”
Giọng điệu này… hô hấp Kỳ Tuân trở nên nặng nề, anh thật sự không chịu nổi loại làm nũng này.
Oa này thật là…
Nhạc Hàm không hề ý thức được, đạp đạp chân một cái rồi đột nhiên kêu lên: “Aiz, tuột quần rồi!”
Kỳ Tuân: “? ? ?”
Nhạc Hàm nhướng người dậy muốn kéo quần, Kỳ Tuân giở chăn lên nhìn, chỉ thấy Nhạc Hàm thật sự đã lộ ra nửa cái mông.

Nhưng phần mông đó thậm chí còn không bị quần lót che đi, bởi vì ngay cả quần lót cũng bị tuột.
Nhạc Hàm xấu hổ nói: “Đồ của anh… size lớn quá.”
Kỳ Tuân: “…”
Nhạc Hàm kéo quần lên, vừa nâng mắt lên thì cứng ngắc cả người.
Vị trí kia của Kỳ Tuân đã không còn kích cỡ của trạng thái bình thường nữa rồi.

Nhạc Hàm đỏ bừng mặt, kinh ngạc nói: “Anh…”
Kỳ Tuân im lặng nhìn chằm chằm Nhạc Hàm, dây thần kinh giật giật.
Nhạc Hàm cảm nhận được bàn tay nắm mắt cá chân mình của Kỳ Tuân siết chặt hơn, trái tim cậu cũng giống như bị bóp chặt, cả người trở nên hốt hoảng.
Có, có phải cậu đã gây họa rồi không… aiz, làm sao bây giờ!
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
May mà sau một chốc giằng co, Kỳ Tuân hít sâu một hơi, rốt cuộc khó khăn dùng lý trí lần áp kích động, bình ổn lại.
Lúc Nhạc Hàm khẩn trương tới sắp nổ tung, Kỳ Tuân vuốt mặt, giọng khàn khàn nói: “…anh đi tắm lại.”
Lại phí phạm thêm một chút nước nóng, Kỳ Tuân một lần nữa quay trở lại giường, chỉ là lần này cho dù anh làm thế nào thì Nhạc Hàm cũng sống chết nhắm mắt, dáng vẻ như đã ngủ rồi.
Cuối cùng Kỳ Tuân chỉ có thể hết hi vọng, xám xịt ôm người vào lòng, tiếc nuối ngủ.
Hôm sau, Nhạc Hàm tỉnh dậy vì tiếng đồng hồ báo thức trong điện thoại của mình.
Cậu nhớ tới vì hôm qua muốn chuẩn bị nên cậu đã cài giờ khá sớm, mà tối qua thì đã quên chỉnh lại.
Nhấn tắt đồng hồ, phía sau truyền tới tiếng hừ khẽ rầu rĩ, lúc này Nhạc Hàm mới phát hiện cả người mình nằm gọn trong lòng một người.
Một thân thể cao lớn cường tráng dán chặt lấy cơ thể cậu, tiếng hít thở đều đều của người đàn ông vang lên bên tai.
Nhạc Hàm lập tức tỉnh táo hẳn, nào còn chút buồn ngủ nào.
Nhớ tới chuyện xảy ra hôm qua, Nhạc Hàm hơi rũ mi mắt, khẽ cười trộm.
Không muốn quấy nhiễu đánh thức Kỳ Tuân, Nhạc Hàm nằm trên giường một chút, nhưng bởi vì tinh thần thực sự quá tỉnh táo nên không thể nào ngủ tiếp nữa.

Lướt điện thoại cũng có chút buồn chán, cuối cùng ánh mắt Nhạc Hàm rơi vào mũ trò chơi đặt trên sô pha cách giường không xa.
Nhạc Hàm suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng quấy rầy Kỳ Tuân một chút, nghiêng đầu, áp bên tai Kỳ Tuân nhỏ giọng hỏi: “Kỳ Tuân, em muốn dùng mũ giáp của anh, được không?”
Kỳ Tuân hơi hé mí mắt, buồn ngủ ‘ừm’ một tiếng.
Nhạc Hàm liền rướn người với lấy mũ giáp, đội lên đầu.
Hệ thống của mũ trò chơi đều giống nhau, Nhạc Hàm quen thuộc tìm được app game Chiến Quốc trên màn hình tin tức, nhấn đăng nhập nick của mình, sau đó liền nhận được tin nhắn của Triệu Nhất Phi.
Triệu Nhất Phi nhắn là: “Onl thì mau mau tới đây [tọa độ].”
Nhạc Hàm khó hiểu không rõ là chuyện gì, đột nhiên có một giọng nữ bi thương vang vọng khắp bầu trời, dọa cậu hết hồn.
“Anh Kỳ, anh đừng ở cùng Đát Kỷ mà, cho em một cơ hội được không?”
“Chúng ta đã quen biết nhau sáu năm rồi, nấc, sao anh lại nhẫn tâm vậy chứ!”
“Thời gian anh và Đát Kỷ quen biết nhau có thể dài bao nhiêu chứ? Anh căn bản không biết nó là người thế nào, nấc, sao lại chọn gặp mặt nó nhanh như vậy chứ?”
“Em thích anh a… anh Kỳ, em thật sự rất rất thích anh!”
Âm thanh này muốn ai oán bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu, muốn buồn bao nhiêu thì buồn bấy nhiêu, không khó nghe ra chủ nhân của âm thanh này đã rất say.
Nhạc Hàm vừa nghe liền biết là công chúa Tần quốc mua loa nhỏ một lần mười ngàn tệ để phát, nhưng sao cô ta lại trực tiếp gọi là ‘anh Kỳ’ chứ? ! Người thông minh trong game không phải sẽ đoán được ‘anh Kỳ’ chính là Mộc Dĩ Thành Chu à?
Nhạc Hàm bị màn say rượu của Tần công chúa dọa tới kinh hồn bạt vía, vội vàng nhấn vào tọa độ Triệu Nhất Phi gửi, chuyển map.
—Cảnh sắc trước mắt vừa chuyển, Nhạc Hàm phát hiện mình đang ở trung tâm chợ.
Tọa độ là Triệu Nhất Phi gửi tối qua, trước khi chuyển map Nhạc Hàm đã đoán là nó có liên quan tới Tần công chúa, mà thật sự đúng là vậy, bầu trời nơi này vẫn còn vang vọng giọng nữ kia, vẫn chưa tiêu tan.
Không biết là chợ của nước nào, phỏng chừng là Tần quốc, mà nơi này lớn như vậy lại có không ít người tụ tập, Tần công chúa nấc một hơi, chóng mặt ngồi xếp bằng ở chính giữa, tay không ngừng rải kim tệ, mỗi khi rải lại rống lên thật to: “Thêm một cái loa nữa!”
Người vây náo nhiệt ở xung quanh không ngại lớn chuyện lập tức hoan hô, người không biết có lẽ còn tưởng là hiện trường biểu diễn ca nhạc.
Nhạc Hàm: “…”

Một cái loa khói xuất hiện trước mặt Tần công chúa, Tần công chúa không quan tâm tới bạn bè ngăn cản, giống như hát hí khúc bi thương cất giọng: “Anh Kỳ! !….anh hỏi em yêu anh sâu đậm thế nào, em yêu anh nhiều bao nhiêu…”
Quần chúng vây xem vỗ tay ‘bôm bốp’, huýt sáo, ủng hộ nhiệt tình: “Hay, hát hay lắm!”
“Cố lên, tiếp tục!”
“Thêm một bài Vong Tình Thủy đi!”
Khóe miệng Nhạc Hàm co quắp điên cuồng— thật sự tính mở hòa nhạc à? !
Triệu Nhất Phi đang ở hiện trường, thấy Nhạc Hàm tới thì lập tức đẩy đám người chen tới, hô lên: “Oa, sao bây giờ mới onl vậy? Mọi người đều biết ông với Mộc Dĩ Thành Chu gặp hôm qua! Tần công chúa ở đây khóc rống cả một đêm, tui cũng phục bả luôn, bả uống say tới vậy rồi mà sao vẫn còn sức quẩy thế không biết!”
Nhạc Hàm khiếp sợ: “Cả đêm? !”
“Ừ.” Triệu Nhất Phi liều mạng gật đầu, líu lưỡi nói: “Ông không xem tin trên diễn đàn à, mọi người bàn tới điên rồi kia kìa!”
Nhạc Hàm có chút không dám tưởng tượng tới tình cảnh trên diễn đàn.
Ngay lúc này, Tần công chúa híp mắt lại, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, tập trung về phía Nhạc Hàm ở trong đám người.
Cô ta đẩy Tiểu Đào, loạng choạng đi tới, rút kiếm quát to: “Mày chính là nick chính của Đát Kỷ đúng không? ! Dám cướp anh Kỳ của tao, nạp mạng đi!”
Triệu Nhất Phi cũng bị dọa giật bắn, anh làm hoàng đế mà không có chút cảm giác tồn tại nào, trước đó ở đây cả đêm mà không ai nhận ra, sao Nhạc Hàm vừa tới thì đã bị Tần công chúa nhắm trúng rồi?
Nghĩ một chút, Triệu Nhất Phi liền vỗ đầu— quên mất, Tần công chúa không phải thông qua mình mà phát hiện Nhạc Hàm, cô ta vốn đã từng gặp qua nick chính của Nhạc Hàm ở Vạn Quốc Hội rồi!
Đám người ồn ào một trận, lùi sang hai bên, nhìn thấy Nhạc Hàm thì quần chúng liền xôn xao: “Đát Kỷ?”
“Đúng là nick chính là Đát Kỷ!”
“Đát Kỷ, Mộc Thần đâu rồi?”
“Đúng rồi, ‘anh Kỳ’ chính Mộc Thần! Mộc Thần không onl à? Đại mỹ nữ đã khóc thảm vậy rồi!”
Bị đám người trêu đùa, Nhạc Hàm được Triệu Nhất Phi kéo đi né tránh, kết quả vẫn bị một đạo kiếm phong của Tần công chúa chém lăn một vòng dưới đất.
—nick này của cậu căn bản không có chút giá trị vũ lực nào!
Nhạc Hàm ổn định cơ thể thì sửng sốt ngẩng đầu, trên mặt dính đầy bùn, mà Tần công chúa vẫn tiếp tục điên cuồng lao về phía mình!
Triệu Nhất Phi cũng từ dưới đất bò dậy, vội vàng nói: “Có gì thì nói chuyện đàng hoàn, đừng đánh nhau!”
Nhạc Hàm né tránh, đang do dự có nên trực tiếp bỏ chạy hay không, còn chưa nghĩ thông thì chợt nghe một quần chúng ăn dưa ở phía sau hô to: “Kêu Mộc Thần lên nói chuyện đi!”
Nhạc Hàm liền vô thức nói: “Nhưng ảnh vẫn còn ngủ mà!”
Nhất thời, yên lặng như tờ.
Nhạc Hàm cũng cứng đờ, rụt cổ.
Tư thế chém giết của Tần công chúa cũng khựng lại.
Rất nhanh, có người gượng gạo nói: “Giờ này vẫn còn ngủ cũng bình thường mà, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là đang ngủ.”
Lời này được mọi người nhất trí đồng tình.
Tần công chúa lảo đảo, lại có sức tiếp tục chém Nhạc Hàm.
Một giây sau, chỉ thấy Nhạc Hàm giống như gặp chuyện gì đó ngoài hiện thực, đột nhiên nghiêng đầu dùng tay bịt tai lại, nhỏ giọng kêu: “Anh làm gì đó hả….”
Ngay sau đó, một âm thanh rõ ràng không phải do sóng điện não chuyển đổi, vừa nghe là biết đang mở micro của mũ trò chơi, thông qua hệ thống, từ bên ngoài trực tiếp truyền vào.

Âm thanh này mang theo chút ngái ngủ, chút oán giận, lại có chút trầm thấp, gợi cảm chết đi được.
“…bảo bối chơi gì đó? Sao lại không chịu ngủ với anh…”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi