HẬN XUÂN TÌNH

1.

"Một đám phế vật!"

Tề vương Triệu Uyên vung tay áo, chén sứ xương rơi trên mặt đất, chia năm xẻ bảy.

"Không phải còn có một vị thuốc không nắm chắc được sao? Vậy thì để người tới thử! Nguyệt Nga nếu như gặp phải chuyện gì bất trắc, toàn bộ các ngươi cứ chuẩn bị để chôn cùng với nàng!”

Nháy mắt tiếp theo, hắn quay sang, ánh mắt tối sầm lại: “Thập Thất!”

Ta đột nhiên bị điểm danh, quang vinh bước ra khỏi hàng, đoan đoan chính chính quỳ gối trong phòng, sắc mặt không thay đổi trả lời: “Vương gia là muốn thủ hạ đi đến thiên lao tìm đến một tử tù để thử thuốc cho Nguyệt Nga tiểu thư phải không ạ?”

Triệu Uyên sửng sốt.

Hắn vốn là định để ta thử thuốc.

Trong mấy năm gần đây, phàm là có cái gì khổ sống, mệt sống, bẩn sống, ghê tởm sống, hắn đều có thói quen ném hết cho ta không cần suy nghĩ. Tựa hồ hắn đã quên, ta tốt xấu gì cũng là một tử sĩ lấy một địch trăm do hắn dùng một số tiền lớn bồi dưỡng ra. Cho dù là thứ do hắn bồi dưỡng nên, cũng nên giao cho ta những việc tinh công mật thám gì đó, chứ không nên không có việc gì cũng lôi ta ra chùi đít như vậy.

Nhưng cho dù hắn ta có tỉnh táo, thì Thừa tướng chi nữ, thanh mai trúc mã của Triệu Uyên, tình yêu chân thành của cuộc đời hắn Đỗ Nguyệt Nga tiểu thư cũng sẽ không đồng ý.

Kể từ lần trước khi Triệu Uyên bị ám sát, ta thay hắn cản lại một đao nên bị trọng thương hôn mê, bị hắn ôm trở về còn tự mình bôi thuốc cho ta, ta đã trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của nàng.

“Uyên ca ca, muội đau quá, thở cũng đau, nói chuyện cũng đau nữa. Muội không muốn chết, muội muốn tiếp tục bồi ở bên người Uyên ca ca…”

Đỗ Nguyệt Nga nằm ở trong ngực Tề vương Triệu Uyên, nắm chặt ống tay áo của hắn, nước mắt rào rào rơi xuống, nhưng không hề làm nhòe đi lớp trang điểm trên mặt, lại có một vài sợi tóc không ít không nhiều lòa xòa rũ xuống, tạo nên một vẻ yếu ớt động lòng làm người ta phải thương tiếc, quả nhiên làm cho nam nhân vẻ mặt thâm tình kia phải đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai nàng, nói với giọng trìu mến: “Muội đừng có nói nhảm, muội sẽ không có việc gì đâu.”

“Tại sao không để cho Thập Thất trực tiếp thử thuốc? Uyên ca ca, muội không kiên trì nổi…”

Triệu Uyên do dự, nhíu mày nhìn ta.

“Vương gia,” Ta thẳng tắp quỳ trên mặt đất, không có ngẩng đầu lên, nhưng lại chậm rãi giương mắt lên: “Thuộc hạ là sĩ tử của Vương gia, là để thời điểm nguy nan chắn trước mặt Vương gia thay ngài cản đao kiếm.”

Trong sách nói, nữ chính có đôi mắt rất đẹp, mỗi lần quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng nâng mắt lên, đôi mắt ngập nước nhìn nam chính, đều làm cho nội tâm của hắn xao động.

Thời điểm ta xuyên đến nơi này, nữ chính vì bảo hộ nam chính đã phải nhận rất nhiều tổn thương, đao kiếm xuyên ngực, vô cùng thê thảm. Nam chính mặc dù là người lang tâm cẩu phế, nhưng nếu ta đề cập đến cái này, hắn tóm lại vẫn có thể…có thể sẽ cảm động một chút, đúng không?

Đúng vậy, không sai, Tề vương Triệu Uyên, chính là nam chính trong tiểu thuyết 《 Xuân tình không thỏa 》. Mà ta, thật không may, lại xuyên thành nữ chính bị ngược thê thảm trong tiểu thuyết kia, tử sĩ thứ mười bảy của Vương gia bá đạo.

Dựa theo nguyên tác, ta không chỉ phải thử thuốc cho Đỗ Nguyệt Nga, phải trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày chịu đựng nỗi khổ ruột gan cào xé, còn có một lần ngoài ý muốn bước đi trên con đường một đi không trở lại, phải đi làm ấm giường cho Triệu Uyên, bị Đỗ Nguyệt Nga điên cuồng làm khó dễ, Triệu Uyên thay đổi thất thường cùng với mẫu thân hắn Văn quý phi liều mạng chèn ép đến nỗi phải sinh non, mắt mù chịu đựng đủ loại bi thảm, cuối cùng trở thành thế thân của Đỗ Nguyệt Nga phải chịu vạn tiễn xuyên tâm.

Lúc vừa mới xuyên đến, ta đã tự cho mình mấy cái bạt tai – Cho ngươi chừa cái tật mấy tiểu thuyết rác rưởi thế này mà cũng xem này!

Thế nhưng chạy trốn lại không thể chạy được, là tử sĩ bị cổ khống chế, tính mạng hoàn toàn nằm trong tay vương gia, ta chỉ đành phải phát huy công lực lừa gạt, miễn miễn cưỡng cưỡng duy trì cuộc sống.

Mà lúc này, ta còn có thể may mắn tránh thêm được một kiếp nữa không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi