HẬN XUÂN TÌNH

22.

Vậy nhưng cây nấm này vô cùng lợi hại, ta chỉ mới ngửi thấy mùi thôi đã lập tức phun hết ra, thậm chí còn kịch liệt hơn cả hai lần trước, cực kỳ thống khổ, cảm thấy như toàn bộ dạ dày của ta phun ngược ra ngoài, đầu óc choáng váng.

Kết quả là ta vừa mới phun hết ra, Hiên Hiên đột nhiên ôm lấy ta lui về phía sau thật xa, mấy người khác cũng theo chiến thuật như thế dời lui sau một đoạn, chỉ có Hùng Ni Ni vẫn bất vi sở động.

Ta còn đang thắc mắc không hiểu vì sao thì thấy trong bãi nôn của mình có mấy cục máu đen, thậm chí trong một cục máu còn thấy một con sâu to bằng ngón tay cái còn đang ngo ngoe động đậy…

A…thật kinh tởm! Cái đồ chơi này vậy mà đã sống rất lâu trong thân thể ta rồi sao? A….để cho ta chết đi cho rồi!

Hùng Ni Ni vươn cây nấm ra, nó vặn vẹo mấy cái rồi vội vàng trèo lên trên bắt đầu ăn, sau đó liền nằm thẳng.

Nấm mũ đỏ thật là uy vũ!

Hùng Ni Ni theo cách xử trí như vậy, giúp tất cả những người khác giải cổ.

Đến lượt Thập Tứ, biểu tình của hắn rất đờ đẫn, thái độ vô cùng hợp tác, ngoan ngoãn giống như một kẻ ngốc. Ta thực sự nghi ngờ rằng Hùng Ni Ni đã hạ thêm một loại cổ khác, cho hắn ăn thêm một loại dược khác, nhưng không có bằng chứng chứng minh.

Kết quả hắn vừa mới phun ra cổ trùng, người đưa tin đã vội vàng chạy tới đây.

“Truy binh tới rồi!”

Nơi xa tựa hồ truyền đến tiếng vó ngựa chạy rầm rập.

“ Tán.”

Hiên Hiên lập tức ra lệnh, toàn bộ thành viên Diệt Hỏa giáo mỗi người theo một con đường riêng của mình, chỉ trong nháy mắt biến mất vào trong khu rừng rậm rạp.

Mấy tử sĩ cũng chào ta một tiếng, rồi cũng chạy đi.

Thập Tứ không đi, hắn vẫn ngây ngốc ngơ ngác như cũ, bị Hùng Ni Ni kéo đi, cùng với ta, Hiên Hiên và mỹ nhân có vẻ như là nương của Hiên Hiên cùng nhau chạy chung một đường.

Thân thể của ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, di chuyển vẫn còn có vẻ nặng nề, Hiên Hiên liền ôm eo đỡ lấy ta mà đi, làm cho ta trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.

Đoạn đường này chúng ta đi vội vàng không thua gì mấy vận động viên đi bộ đến đoạn nước rút, nhưng ta vẫn có thể rảnh rỗi cùng với Hiên Hiên nắm tay trêu chọc nhau, ngươi cào lòng bàn tay của ta, ta cào lòng bàn tay của ngươi. Cảm giác còn rất xấu hổ, sợ người ta ở gần ngửi được trên người chúng ta vị chua yêu đương.

Chúng ta vòng bên này tránh bên kia, cơ bản đã có thể cắt đuôi được truy binh, đi được mấy chục dặm đường rồi tiến vào trong một cái sơn động tránh mưa.

Trong sơn động, hiển nhiên tất cả mọi người đều là cao thủ về dã ngoại sinh tồn, có người am hiểu săn bắn, chỉ cần phi hoa trích diệp đã có thể bắn chim bắt cá; có người am hiểu nấu nướng, mang theo trong người đầy muối và gia vị; có người am hiểu xử lý rắn độc mãnh thú, ở tại cửa hang rắc thuốc bột đuổi rắn và côn trùng; có người tai thính mắt tinh lại ở cửa ra vào để quan sát theo dõi động tĩnh.

Thực không dám giấu giếm, ngươi am hiểu nấu nướng chính là ta, đồ dùng tùy thân mang theo luôn có muối tiêu, bột gừng bột hành, bột thì là các loại càng là không thiếu.

Một nồi súp nấm (ta không dám để cho Hùng Ni Ni hái nấm), mấy con cá nướng, một con gà nướng, mọi người đều vây quanh đống lửa mà ngồi, trút bỏ nỗi căng thẳng và đề phòng hiện hữu.

Ta lén lút chọc chọc Hiên Hiên: “Vị mỹ nhân kia là…”

Hiên Hiên nói: “Là nương của ta.”

“Trẻ thật đó! Còn rất xinh đẹp nữa!”

Sau đó, nương Hiên Hiên liền hờ hững liếc nhìn ta: “Nha đầu, ngươi biết ta có thể nghe thấy nên mới thì thầm mấy câu nịnh nọt như thế phải không?”

Ta ngượng ngùng cười cười: “A? A di, ta…ta không có…”

A di liền bĩu môi nói với Hiên Hiên: “Nếu ngươi có thể học được một chút bổn sự của lão nương, thì ta không chỉ có thể được nàng dâu kính trà mà còn được bồng tôn tử rồi kìa! Ngươi nhìn xem, cô nương người ta còn gọi ta là a di đó, ngươi xem xem có nên để ta được lên chức hay không?

Hiên Hiên liền vội vàng, kéo ta vào trong góc, trước mắt mấy người đều có nội lực siêu phàm này chỉ dám truyền âm thì thầm vào tai ta: “Thập Thất, có vẻ như ở kiếp trước ngươi gặp nhiều chuyện không hay, nhưng mà ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không giống như Triệu Uyên. Ngươi có thể yên tâm mà giao cho ta, ta sẽ để cho ngươi dựa vào, đối xử tốt với ngươi.”

Ta cười lắc đầu.

Hiên Hiên sững sờ.

“Ta không phải là Thập Thất. Thập Thất cũng không phải là kiếp trước của ta, ta chỉ là đứng bên cạnh xem cố sự của người khác mà thôi. Ta quen nàng lúc đứng ở trên cầu Nại Hà, nàng kể cho ta câu chuyện cuộc đời của nàng, trời xui đất khiến thế nào mà ta lại mượn xác hoàn hồn, trở thành nàng bây giờ thôi.”

Hiên Hiên đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, lại nghe ta nói tiếp: “Cho dù Thập Thất có trở về, nàng cũng rất khó có thể trốn thoát khỏi số mệnh trong kiếp trước của mình, cho dù là nàng chọn nam nhân nào – Triệu Uyên cũng được, Thập Tứ cũng được. Vấn đề là nàng vẫn không thể thay đổi được quan niệm của mình, nàng không ý thức được rằng, không thể đem vận mệnh của mình ký thác trên bất cứ một nam nhân nào hết.

“Nếu như nàng chọn Triệu Uyên, cho dù cuối cùng nàng không chết thảm, không sinh non, không làm thiếp mà trở thành nữ nhân duy nhất của Triệu Uyên, nàng cũng không thực sự thành công, bởi vì hạnh phúc của nàng chẳng qua chỉ là một ân huệ mà Triệu Uyên ban cho nàng mà thôi. Còn nếu như nàng chọn Thập Tứ hoặc là một người nào khác, nàng cũng không thực sự thành công, bởi vì thực chất nàng chỉ là đang trút giận, là dưới danh nghĩa vật sở hữu của Triệu Uyên mà đem mình tặng cho ngươi khác, chỉ nhằm để trả thù Triệu Uyên, cho nên đến cuối cùng vẫn không né tránh khỏi bi kịch của cuộc đời.”

“Mà ta thì lại khác. Ta là một cá nhân độc lập, có ý thức riêng của bản thân mình, không phải là tài sản của bất cứ một người nào hết.”

“Lúc trước ta bị cổ trùng áp chế, không thể không quanh co thỏa hiệp, càng không ngừng diễn kịch, luôn phải giả vờ làm những thứ mà ta ghét nhất, nhưng một khi nguy cơ được giải trừ, ta sẽ chỉ là ta mà thôi. Ta sẽ không dựa vào người khác, cũng không phải do người này đáng tin cậy hay không, mà là ta hy vọng vận mệnh của ta vĩnh viễn sẽ do ta nắm lấy.”

“Ngươi tuyệt đối đừng vì đã từng làm chuyện đó với ta mà phải chịu trách nhiệm với ta, bởi vì việc đó là do ta chủ động lựa chọn, ta không phải chỉ là một người trói gà không chặt chỉ có thể phụ thuộc vào nam nhân để nuôi sống mình, chỉ dựa vào đôi tay của ta vẫn có thể tự lo cho bản thân của mình, nên đối với dục vọng của mình ta hoàn toàn có thể tự chịu trách nhiệm.”

“Được ở bên cạnh ngươi ta thấy rất vui vẻ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở thích thôi, phần tình cảm này liệu có thể tiến thêm được một bước nữa hay không thì còn phải xem duyên phận và vận mệnh. Ngươi tuyệt đối đừng cố gắng gánh vác làm gì, hai người có thể sóng vai nhau bước đi lâu dài được hay không cũng cần phải hai bên cùng lựa chọn, hai bên cùng đồng ý. Một đời của nữ nhân rất dài, của nam nhân cũng thế, ta hy vọng hai chúng ta phải cùng cẩn thận lựa chọn.”

Hiên Hiên nhíu mày nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng mới nở nụ cười: “Ngươi thật sự rất đặc biệt.”

Ta xoa đầu của hắn, lại bước lên đặt một nụ hôn lên đôi mắt đen nhánh sáng trong không nhiễm một hạt bụi nào của hắn: “Ngươi cũng rất đặc biệt, bảo bối của ta.”

Hiên Hiên nhanh chóng đỏ mặt, cắn chặt môi dưới, vừa muốn xông lên, đột nhiên bên ngoài liền có tiếng người vọng vào.

Chẳng lẽ truy binh đã đuổi tới?

Lúc này Hùng Ni Ni lại chỉ về hướng ta: “Là truy binh theo nàng tới đây.”

Hiên Hiên lập tức liền nổi trận lôi đình: “Hùng Ni Ni, ngươi có ý gì?”

Ta liền kéo một góc tay áo của hắn: “Ngươi nghe nàng nói xong cái đã.”

Ta cảm thấy tiểu cô nương này mặc dù hơi tuỳ hứng một chút, nhưng cũng không hề não tàn, lúc này có vẻ như không phải nàng đang cố ý nhằm vào ta. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi