Lụa và xa tanh đỏ bay phất phới trên cành cây, đèn lồng đỏ thẫm treo trên hiên cửa, toả ra ánh sáng chúc mừng, trên cửa trên vách tường dán chữ hỉ, tất cả mọi thứ đều biểu hiện rằng gia chủ nơi đây đang có hỉ.
Ánh trắng đêm nay dường như cũng cảm nhận được sự vui vẻ này, sáng trói ở phía chân trời, không keo kiệt chiếu xuống sân viện, chiếu lên đám duyệt giai thảo, đám hoa cả này cũng vậy như có linh tính cảm nhận được không khí vui vẻ, khẽ đưa thân mình lay động theo gió hưởng ứng.
Giờ Tý đã qua, mọi thứ yên tĩnh, Giang Nguyễn đội mũ phượng che khăn voan đứng song song cùng Kỳ Diệp một thân hỉ phục đỏ ở trong viện, nghi thức đơn giản, không có cha nương, không có thân thích, không bạn bè, bái trời bái đất, bái cha mẹ xa, phu thê đối bái.
Li Nhi đứng ở một bên lặng lẽ lau nước mắt, trong lòng cô nàng hôn lễ của tiểu thư phải thật long trọng, khách khứa đông vui, ăn uống linh đình, lúc bái đường nhận nhiều lời chúc phúc, nhưng mà tiểu thư nhà nàng thành hôn hai lần, lần đầu tiên không có tiệc cưới, mà các nàng đi thẳng đến quan phủ nhận thi cốt, tiểu thư vì vậy mà thủ tiết ba năm, nhận đủ khổ sở.
Mà lần này, cuối cùng tiểu thư cũng tìm được nam tử nàng ái mộ, nhưng lễ thành hôn lần này tuy cẩn thận nhưng quá gấp gáp, ngày tốt chọn để thành hôn lại là ban đêm, ngay cả mũ phượng khăn voan đều không kịp làm, bộ đang dùng là bộ lúc trước tiểu thư gả cho Lâm gia, Li Nhi nghĩ lung tung một lúc, liền cảm thấy ủy khuất thay cho Giang Nguyễn, tiểu thư nhà nàng đúng là mệnh khổ.
So với tâm tư rối loạn của Li Nhi, lúc này Giang Nguyễn đang rất hồ khởi vui mừng, hắn đang đứng bên cạnh nàng, cùng nàng nắm một dải lụa đỏ, qua đêm nay, nàng và hắn sẽ trở thành phu thê kiếp này, ngày sau cam khổ có nhau, vinh nhục cùng chịu, bên nhau cả đời.
"Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng." Giọng nói dài nhưng non nớt của Dung Hoàn vang vọng trong sân, ánh trăng kia tựa như ngượng ngùng, che nửa thân mình vào trong đám mây, chỉ dư ra một góc nhỏ, e lệ ngượng ngùng.
Giang Nguyễn nắm lụa đỏ đi theo phía sau Kỳ Diệp, đi theo bước chân chậm rãi của hắn, từng bước một đi vào hỉ phòng của họ.
Hỉ phòng là khuê phòng của Giang Nguyễn, so với bố trí ngoài sân viên thì trong phòng đơn giản hơn, nhưng lại có không khí hơn, trên bàn đặt long nhãn, hạt sen, đậu phộng, rượu giao bồi, màn trướng, chăn gối đã đổi thành màu đỏ, nhìn nơi nơi đều là niềm vui.
Li Nhi cùng Dung Hoàn sau khi thay phiên nhau nói lời chúc phúc thì rời đi, trong phòng chỉ còn Giang Nguyễn và Kỳ Diệp ngồi song song trên giường, trong phòng dần an tĩnh lại, bên ngoài Li Nhi, Dùng Hoàn ai về phòng ấy, cả sân cũng yên tĩnh xuống.
Trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của đối phương, trái tim Giang Nguyễn nhảy lên bùm bùm, lòng bàn tay rỉ ra một tầng mồ hôi.
"Sau này, ta sẽ bù cho ngươi một hôn lễ long trọng hơn." Kỳ Diệp đột nhiên nói, giọng nói trầm thấp yên tĩnh như hoa quỳnh nở rộ giữa đêm, làm cho lòng người say mê.
Giang Nguyễn nắm chặt dải lụa trong tay, trong lòng rung động, dưới lớp khăn voan khoé miệng nàng mang ý cười nhẹ: "Ngươi biết ta không để ý mà." Nàng thực sự không để ý mấy cái nghi thức xã giao này, có lời này của hắn, là nàng thấy đủ rồi.
Kỳ Diệp rũ mắt, nàng không để bụng, nhưng hắn lại để ý, đây là hắn thiếu nàng.
Ngồi lúc lâu, Giang Nguyễn không thấy Kỳ Diệp có động tác gì, cổ nàng cứng đơ đau nhức, trang sức trên đầu nàng nặng quá, ép xuống cổ.
Kỳ Diệp cảm nhận được động tác nhỏ của người bên cạnh, bừng tỉnh hoàn hồn, đứng dậy đứng trước người Giang Nguyễn, Giang Nguyễn nhìn đôi giày đen trước mặt, hô hấp dồn dập hơn, mặt cũng ửng đỏ, hai tay đặt trên đầu gối nắm vào nhau.
Kỳ Diệp đưa tay về phía trước sờ, đựng vào khăn voan của nàng, đầu ngón tay trắng ngọc dưới ánh nến đỏ gần như trong suốt, khăn voan đỏ bị nhấc lên, theo tấm khăn voan dần dần vén lên, khuân mặt Giang Nguyễn cũng dần lộ ra, dung mạo như ngọc của nam tử rơi vào trong mắt nàng.
Tóc dài hắn không tùy tiện dùng vải cột sau đầu như mọi ngày nữa mà đội quan, thiếu chút tùy ý ngày thường nhưng lại càng tăng thêm vẻ phong thần tuấn lãng, hơn nữa thêm màu đỏ thẫm của hỉ phục, làm người khác không sao rời mắt được.
Giang Nguyễn thấy rất ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến việc hắn không nhìn thấy, liền ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, từ lúc họ quen biết nhau đến giờ đây là lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào hắn.
Không biết có phải cảm nhận được tầm mắt của Giang Nguyễn hay không mà Kỳ Diệp hơi cúi đầu xuống, con ngươi đen sắc nhìn về phía nàng, Giang Nguyễn dù sao da mặt vẫn mỏng, không dám nhìn tiếp, cúi đầu xuống, ngay sau đó cằm lại bị người kia nắm lấy nâng lên, Giang Nguyễn bị bắt phải ngẩng đầu đối mặt với nam tử kia một lần nữa.
Da thịt chạm vào nhau, gương mặt nhỏ của Giang Nguyễn đỏ bừng nhìn càng thêm kiều diễm, trong mắt có ánh nước long lanh.
Lòng bàn tay Kỳ Diệp nhẹ nhàng vuốt chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng, cảm xúc thô ráp khiến nàng không nhịn được mà rùng mình, tay Kỳ Diệp chậm rãi đưa lên trên, cẩn thận từng tý một vuốt ve da mặt mềm mại của nàng, vuốt qua chiếc mũi cao, Giang Nguyễn ngẩng đầu, nhắm mắt lại, lông mi vì sự đụng chạm của hắn mà nhẹ nhàng run rẩy.
Kỳ Diệp tinh tế nhẹ nhàng cảm nhận đường nét gương mặt này, làn da mịn màng, đôi môi mềm mại, cái trán đầy đặn, là tướng mạo mà nhiều người yêu thích.
Cổ họng Giang Nguyễn có chút khô, nhịn không được nỉ non: "Tiên sinh..."
Kỳ Diệp đưa tay gỡ trang sức nặng nè trên đầu nàng xuống, giọng nói khàn khàn: "Ta họ Kỳ, tên một chữ Diệp, nàng có thể gọi ta Kỳ Diệp."
Giang Nguyễn mở to mắt, hô hấp ngày một nhanh hơn, hai chữ 'Kỳ -Diệp' cứ quanh quẩn vài vòng nơi đầu môi nhưng không sao gọi ra được.
"Cũng có thể..." Kỳ Diệp sờ soạng cầm lấy rượu giao bôi trên bàn đưa cho nàng: "... gọi ta là tướng công."
Tướng công? Giang Nguyễn rũ mắt, nơi khoé mắt không giấu được tính ý cùng ngượng ngùng.
Chất lỏng lành lạnh giảm bớt khô khốc trong miệng nàng, ngày thường Giang Nguyễn không uống rượu, trong trí nhớ nàng rượu là loại đồ uống không dễ uống, mà lúc này uống xuống lại mang theo hương thơm ngọt ngào lưu nơi cổ họng, có lẽ vì là rượu hợp hoan nên nó ngọt hơn bình thường?
Hợp hoan, hợp hoan, càng nghĩ trái tim Giang Nguyễn càng không khống chế được mà đập liên hồi.