Hôm nay phủ Lộ Quốc Công náo nhiệt hơn ngày thường, ở xa Giang Nguyễn đã nhìn thấy trước cửa phủ Lộ Quốc Công người đến người đi tấp nập, xa ngựa như nước, ngoài cửa đông như lễ hội.
Hiển nhiên Giang Nguyễn sẽ không đi đến cửa trước xem náo nhiệt, mà vòng đến cửa hông nơi hạ nhân thường ngày hay ra vào.
Giang Nguyễn tưởng rằng phải đợi một lúc thì mới có người ra mở cửa cho mình, nhưng mà nàng vừa đưa tay ra gõ hai cái còn chưa kịp buông xuống thì cửa đã được người bên trong mở ra, một thân hình nhỏ nhắn nhào vào trong lòng nàng, ôm cổ nàng, ngọt ngào kêu: “A tỷ, tỷ về rồi.”
Giang Nguyễn ngẩn người, giật mình ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp kia, xoa đầu nàng, nghi hoặc hỏi: “Tĩnh Liễu, sao muội lại ra đây?”
Giang Tĩnh Liễu từ trong lòng nàng ngẩng đầu lên, lắc lắc tay nàng, trên khuôn mặt tròn nhỏ nhỏ hiện lên sự vui sướng: “Mấy ngày trước Thái Tử phái người tới truyền lệnh là hôm nay A tỷ sẽ về phủ trang điểm cho Đại tỷ, vì thế sáng nay muội đã chờ sẵn ở chỗ này để đón tỷ, muốn là người đầu tiên nhìn thấy A tỷ, A tỷ, Tĩnh Liễu nhớ tỷ lắm.” Giang Tĩnh Liễu lại chui vào lòng Giang Nguyễn lần nữa, cô bé ôm nàng cọ tới cọ lui làm nũng.
Giang Nguyễn cười vòng tay ôm lấy cái eo mềm mại: “A tỷ cũng nhớ Tĩnh Liễu.” Ở trong phủ Lộ Quốc Công, người mà nàng nhớ cũng chỉ có Vương thị và người muội muội cùng mẫu thân sinh này.
Giang Tĩnh Liễu đưa Giang Nguyễn đến viện của Giang Tĩnh Nhàn, dọc theo đường đi sẽ gặp cảnh nha hoàn người hầu vội vội vàng vàng làm việc, họ nhìn thấy Giang Tĩnh Liễu cũng chỉ chào hỏi qua loa một tiếng ‘Ngũ tiểu thư’, sau đó lại vội vàng chạy đi làm việc của mình, đối với Giang Nguyễn thì làm như không thấy...
Cũng không thể trách họ, ở Lộ Quốc Công phủ Giang Nguyễn gần như không có cảm giác tồn tài, hơn nữa nàng cũng đã rời phủ ba năm rồi, nha hoàn người hầu trong phủ không biết đã thay bao nhiêu người, còn mấy ai nhận ra nàng.
Giang Tĩnh Liễu cầm lấy cánh tay Giang Nguyễn, nhỏ giọng thì thầm: “A tỷ, nương bảo muội dặn tỷ, sau khi trang điểm cho Đại tỷ xong thì mau chóng rời đi, chuyện tỷ tự ý thành thân đã truyền đến phủ rồi, cha biết được thì rất tức giận, tổ phụ cũng kín đáo phê bình tỷ nữa, tốt nhất là không để cho hai người họ nhìn thấy tỷ.”
Giang Nguyễn gật đầu, trong lòng không khỏi than thầm một tiếng, nếu bọn họ không nhớ đến nàng, nàng tất nhiên sẽ lặng lẽ rời đi, chỉ sợ sự việc hôm nay không đơn giản như vậy.
Trong phủ Lộ Quốc Công giăng đèn kết hoa, nơi nơi đều mang không khí vui mừng, trên đường đi càng đi sâu vào thì càng tưng bừng, lụa đỏ mỏng kết thành đường treo cả hành lang, bàn ghế đá trong hoa viên cũng được trải khăn trải bàn đỏ thẫm, ngay cả y phục, trang điểm của nha hoàn cũng là điềm lành, hôn sự hoàng gia quả nhiên không giống người thường.
Trong phủ Lộ Quốc Công hôm nay tiểu viện của Giang Tĩnh Nhàn là nơi náo nhiệt lộng lẫy nhất, trong viện ma ma nha hoàn đứng đầy sân, thanh âm hỗn loạn, loạn như cái chợ.
(Truyện được đăng tại truyenwiki1.com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)
Đến trước cửa viện đã thấy nương Giang Tĩnh Nhàn đi qua đi lại nôn nóng nhìn xung quanh, nhìn thấy Giang Nguyễn, vội vàng bước lên, cao giọng quát lớn: “Sao bây giờ ngươi mới đến?”
Giang Nguyễn thấy hơi khó hiểu, nhịn dáng vẻ bây giờ của Đại phu nhân hình như là đã đứng đây chờ nàng rất lâu rồi thì phải?
Giang Nguyễn còn chưa trả lời thì Đại phu nhân đã nhìn sang hai vị ma ma bên cạnh bà ta bày ra dáng vẻ xin lỗi: “Đây chính là Lộ Quốc Công phủ Nhị cô nương Giang Nguyễn, đã để hai vị ma ma đợi lâu.”
Giang Tĩnh Liễu nhỏ giọng giải thích với Giang Nguyễn: “Thái Tử cho người tới báo, còn đặc biệt phái riêng hai vị ma ma tới đợi tỷ, nói trang điểm hôm nay của Đại tỷ nhất định phải do A tỷ làm.”
Giang Nguyễn nhíu mày lại, vốn nàng định đến cho qua loa mà thôi, Giang Tĩnh Nhàn sợ sẽ không chịu để cho nàng trang điểm, không nghĩ tới, Thái Tử điện hạ đã sớm sắp xếp rồi.
Đối với chuyện này Đại phu nhân rất không hài lòng, nhưng trên mặt thì không biểu hiện ra cái gì, chỉ thúc giục Giang Nguyễn mau chóng vào trong phòng trang điểm cho Giang Tĩnh Nhàn, nếu không sẽ trễ giờ lành.
Giang Nguyễn đi vào trong phòng, chỉ thấy Giang Tĩnh Nhàn đã mặc xong hỉ phục, ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm đợi nàng, vì màu đỏ thẫm trên hỉ phục làm nàng ta quyến rũ lên mấy phần.
Giang Tĩnh Nhàn liếc mắt nhìn Giang Nguyễn đang tới gần, sắc mặt không vui, nhưng ở trước mặt hai vị ma ma trong cung, nàng ta cũng không dám nói gì, chỉ không mặn không nhạt nói: “Đã lâu không gặp Nhị muội rồi, hôm nay thật là làm phiền Nhị muội quá.”
Trên mặt Giang Nguyễn mang nụ cười tiêu chuẩn, dịu dàng ngoan ngoãn có lễ: “Đại tỷ khách khí rồi, đại hôn của Đại tỷ và Thái Tử điện hạ là chuyện đại hỉ của Giang gia, muội muội có thể góp một phần sức lực vào chuyện vui này, muội muội vui mừng còn không hết sao dám nhận hai chữ ‘làm phiền’ này.”
Giang Nguyễn đi lên phía trước, cầm lấy mấy loại son phấn trên bàn xem xét, đồ trong cung tất nhiên là đồ tốt, vì thế nàng hơi khom lưng nhìn thẳng vào mắt Giang Tĩnh Nhàn nói: “Đại tỷ, ta bắt đầu đây.”
Hai tay đặt trên đầu gối của Giang Tĩnh Nhàn nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nếu không phải là mệnh lệnh của Thái Tử, có chết nàng ta cũng không để cho Giang Nguyễn trang điểm cho mình, bàn tay Giang Nguyễn chạm vào mặt nàng ta, khiến cho nàng ta cảm thấy rất khó chịu.
Trong lòng Giang Tĩnh Nhàn không vui, nên nói chuyện cũng không kiêng nể gì: “Nghe nói Nhị muội lại thành hôn rồi.”
Giang Nguyễn đánh một lớp phấn trắng lên trên mặt Giang Tĩnh Nhàn, sau đó cầm lấy phấn mặt trộn cùng chút bột chì đánh lên má Giang Tĩnh Nhàn, nghe nàng ta bỏi, thuận miệng nói: “Tin tức của Đại tỷ thật là nhanh nhạy.”
Giang Tĩnh Nhàn hừ nhẹ một tiếng, giọng nói khinh thường: “Nghe nói là cái tên thư sinh mù ngồi trước cửa hàng ngươi đoán chữ cho người ta?”
Nghe được hai chữ ‘mắt mù’, tay Giang Nguyễn dừng lại một chút sau đó lại tiếp tục, không trả lời nàng ta, chỉ là trong đáy mắt có vài phần u ám.
Giang Tĩnh Nhàn không dễ dàng buông tha cho nàng như vậy, nàng ta đường đường là Thái Tử phi, thế mà lại phải để một goá phụ trang điểm cho, nghĩ đến đó, trong lòng nàng ta như có gì đó đang đổ xuống, ngọn lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết.
“Sợ rằng đời trước Nhị muội đã làm ra chuyện gì trái với lương tâm, cho nên đời này mới bị báo ứng, chuyện gì cũng không hài lòng, nhân duyên càng không được như mong đợi, Đại tỷ như ta cũng thấy khổ sở thay ngươi.” Giang Tĩnh Nhàn lắc đầu thở dài, làm như nàng ta thật sự tiếc thương cho Giang Nguyễn.
Giang Nguyễn vẫn tiếp tục động tác trong tay, làm như không nghe thấy, không nói lời nào.
Giang Tĩnh Nhàn nhìn nàng không nói lời nào, cười lạnh một tiếng: “Ngày ấy ta thấy thư sinh kia ngoài cái túi da nhìn cũng được ra thì chẳng được tích sự gì, thời buổi hỗn loạn kẻ lừa đảo nhiều, Nhị muội đừng nhìn mặt mà quyết định nhân cách con người, cẩn thận bị mắc lừa, bị người lừa cả tài cả tình.” Những lời Kỳ Diệp nói ngày hôm ấy, cho đến hôm nay, Giang Tĩnh Nhàn vẫn còn canh cánh trong lòng.
Giang Tĩnh Nhàn giơ tay sờ búi tóc, nhìn gương mặt nữ tử đang trang điểm cho mình, khoé miệng nhếch lên ý cười trào phúng.
Mấy lời châm chọc mỉa mai Giang Tĩnh Nhàn nói mấy năm nay Giang Nguyễn đã nghe chán rồi, ở phủ Lộ Quốc Công không biết có bao nhiêu người châm chọc mỉa mai nàng, trong ba năm nàng thủ tiết, cũng nghe không thiếu mấy câu chói tai, cho nên nàng đã quen rồi, trong lòng không gợi lên được chút gợn sóng nào, nhưng mà lần này Giang Tĩnh Nhàn nói không câu nào là rời khỏi Kỳ Diệp, trong lời nói châm chọc phỉ báng không rõ ràng, nhưng Giang Nguyễn nghe thấy lại cực kỳ chói tai.
Giang Nguyễn buông phấn trong tay, cầm lấy hộp phấn mày, vẽ mày cho nàng ta, ngữ khí nhàn nhạt: “Đa tạ Đại tỷ đã lo lắng cho ta, nhưng mà cuộc sống này là của chính mình, cho dù Đại tỷ có lo lắng thay ta thì cũng không thay đổi được gì, nhưng tâm ý của Đại tỷ muội muội rất cảm động, muội muội không có phúc khí như Đại tỷ, có thể gả cho đương kim Thái Tử, đây chính là chuyện mà bao nhiêu nữ tử tha thiết ao ước, đời trước chắc hẳn Đại tỷ đã làm rất nhiều việc thiện, mới có thể tu ra kiếp này có phúc vậy.”
Ở phủ Lộ Quốc Công Giang Nguyễn là người hay bị bắt nạt nhất, nhưng cũng là người có tính cách ương ngạnh nhất, cho dù nhận lấy nhiều ủy khuất, cái miệng nhỏ nhắn không bao giờ chịu thua, đây cũng là điểm Giang Tĩnh Nhàn ghét nhất, hôm nay đột nhiên giống như một người khác, nàng ta nói gì cũng không phản bác, còn khen nàng ta, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây? Xem ra Giang Nguyễn này không phải là không biết tốt xấu, biết nàng ta giờ đã là Thái Tử phi, không dám đối nghịch với nàng ta như trước nữa, mấy năm nay đầu óc cũng thông minh lên rồi.
Giang Nguyễn tỏ vẻ yếu đuối như vậy, khiến tâm tình khó chịu của nàng ta cũng vơi đi chút.
Giang Nguyễn khom lưng chỉnh đầu Giang Tĩnh Nhàn ngay ngắn nhìn thẳng vào gương đồng, nhìn lại nét mày xem đã cân hay chưa, gương mặt thanh tú mang ý cười, ngữ khí dịu dàng: “Nhưng mà muội muội cũng muốn nhắc nhở Đại tỷ, hoa đẹp thì cũng sẽ tàn, tuổi trẻ qua mau, phong thủy chuyển động thay phiên, không có ai là thuận buồm xuôi gió cả đời, nửa đời trước Đại tỷ luôn xuôi gió xuôi nước, chưa phải trải qua việc trắc trở gì, muội muội sợ sau khi Đại tỷ gả cho Thái Tử điện hạ, vận thế...”
Giang Nguyễn cố ý kéo dài thanh âm, ý cười vẫn treo trên mặt, động tác nhanh nhẹn vẽ lại mày cho nàng ta, hình thức vẽ này đang thịnh thành gần đây, ở dưới bàn tay Giang Nguyễn, vẽ trên mặt Giang Tĩnh Nhàn làm nàng ta càng thêm kiều diễm động lòng người.
Giang Tĩnh Nhàn không nghĩ Giang Nguyễn dám ở trước mặt mình mà nói ra những lời nguyền rủa đó, đôi tay run lên, hận không thể đứng dậy đánh cho Giang Nguyễn hai bạt tai, lại e ngại hai vị ma ma kia, không dám hành động lỗ mãng, trên mặt còn phải duy trì nụ cười hào phóng khéo léo, hạ giọng nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Nhị muội sống ở nơi ngư long lẫn lộn lâu rồi, mồm mép cũng nhanh nhẹn hơn.”
Giang Nguyễn cầm lấy bút, rũ mắt nhìn Giang Tĩnh Nhàn, ngữ khí tiếc nuối: “Theo lý hôm nay là ngày đại hôn của Đại tỷ, lại còn gả cho Thái Tử điện hạ tôn quý, hoa điền hẳn phải là loại độc nhất vô nhị, nhưng Thái Tử lại có lời, hoa điền hôm nay nhất định phải dùng loại mà ngày ấy muội muội đã dùng rồi, muội muội cũng rất bất đắc dĩ, mong Đại tỷ đừng trách.” Nói xong Giang Nguyễn còn khom người hành lễ.
Lần này Giang Tĩnh Nhàn thật sự không nhịn nổi nữa, duỗi tay đẩy Giang Nguyễn một cái, Giang Nguyễn không bắt bẻ, lùi về phía sau hai bước, eo đụng phải góc bàn, khuôn mặt nhỏ tái đi.
“Làm sao vậy, Thái Tử phi, phát sinh chuyện gì?” Một vị ma ma tiến lên, nhíu mày hỏi.
Giang Nguyễn chịu đau đứng thẳng lưng: “Không có chuyện gì, là do ta không cẩn thận nên chạm vào bàn.”
“Vậy thì động tác nhanh lên chút, chậm trễ thì không ai có thể chịu trách nhiệm được đâu.”
Giang Nguyễn nhịn đau đi lên, lại cầm lấy bút, bắt đầu vẽ hoa điền cho Giang Tĩnh Nhàn, tất nhiên hoa điền nàng vẽ không thật sự giống với cái mà Kỳ Diệp đã vẽ cho nàng hôm đó, mà thoáng thay đổi một chút, Thái Tử nhìn qua cũng không thể phát hiện được, hoa điền mà Kỳ Diệp vẽ cho nàng, sao nàng có thể để nó xuất hiện trên mặt nữ nhân khác được.
“Giang Nguyễn, cho dù mồm mép ngươi có nhanh nhẹn như nào thì hôm nay người Thái Tử cưới cũng là ta, ngươi vẫn còn nhớ sự việc tại yến hội năm đó sao? Năm đó Thái Tử nhìn ngươi thì sao, hôm nay ngươi cũng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn ta gả cho Thái Tử điện hạ, đều là tiểu thư Giang gia, nhưng mẫu thân ta là tiểu thư khuê các, ta sinh ra đã là đích trưởng nữ, mẫu thân ngươi chỉ là ca cơ bán rẻ tiếng cười...” Giang Tĩnh Nhàn nhìn hoa điền nàng tùy ý vẽ, châm chọc nói: “Mà ngươi, lại chẳng phải phải trưởng nữ, đây chính là mệnh.” Sự việc phát sinh trong yến hội năm đó vẫn luôn canh cánh trong lòng nàng ta, như khúc xương mắc nơi cổ họng, nhổ sao cũng không ra được.
Giang Nguyễn lạnh lùng nhìn nàng ta, nhẹ nhàng thở ra một hơi, đầu tiên là chửi bới tướng công nhà nàng, giờ lại nói đến mẫu thân nàng, thật sự xem nàng là hổ giấy sao, Giang Nguyễn nhếch miệng ngữ khí nhẹ nhàng tựa như thì thầm thân mật giữa tỵ muội nơi khuê phòng: “Tất nhiên muội muội không có phúc được gả cho Thái Tử điện hạ, nhưng trong mắt hôn phu của muội muội hiện giờ chỉ có duy nhất một người là muội muội, mà bên người Thái Tử điện hạ thì lại khác, yến hội năm đó, tất cả mọi người đều cho rằng Thái Tử điện hạ sẽ tặng cành mai kia cho tỷ tỷ, nhưng thật đáng tiếc...” Giang Nguyễn khẽ cười một tiếng, ý trong đó không cần nói cũng biết.
Ánh mắt lạnh lẽo của Giang Tĩnh Nhàn bỗng chốc liếc về phía nàng, trong mắt sắc bén dữ tợn, hận không thể há miệng cắn nát nàng.
Giang Nguyễn đặt bút xuống, vừa lòng nhìn gương mặt kiều diễm như hoa đào của Giang Tĩnh Nhàn, vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt, uốn gối hành lễ: “Tỷ muội chúng ta không biết khi nào gặp lại, muội muội chúc Đại tỷ hoa thường khai, thủy trường lưu, nguyệt dục bầu, cùng thái tử điện hạ lâu lâu dài dài, ân ái bạc đầu.”
Nghe lời này tưởng như là lời chúc phúc nhưng thực chất lại là mỉa mai, Giang Tĩnh Nhàn giận đến phát run, nhưng cũng chẳng thể làm gì nàng.
Giang Nguyễn đứng dậy, lùi về sau mấy bước, cao giọng nói: “Thái Tử phi đã trang điểm xong.”
Nhìn Giang Tĩnh Nhàn đội khăn voan đỏ, được người nâng từ trong phòng đi ra, trong viện pháo hoa không dứt, nha hoàn người hầu quỳ đầy đất, lúc này Giang Nguyễn mới có chút sợ, trong lòng thấy hơi ảo não, nàng là một người thiếu kiên nhẫn, không nên nhanh mồm lẹ miệng, mấy lời nàng nói thật sự đã khiến Giang Tĩnh Nhàn giận sôi máu, sau này nàng ta muốn đối phó nàng chỉ đơn giản như nghiền một con kiến, nghĩ tới đó, Giang Nguyễn lại thở dài, tính tình này của nàng, càng ngày càng trở nên bồng bột.
(Truyện được đăng tại truyenwiki1.com @xzaaaaai và fb Trái Bơ)
Cảm ơn bae @ngNhiung đã sửa chính tả cho mình?