HẰNG NGÀY SỦNG ÁI TIỂU GOÁ PHỤ HOÀNG HẬU


Chạng vạng, trong điện yên tĩnh, Kỳ Diệp dựa vào cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách, trang sách kia đọc cả nửa ngày chưa xong.
Giang Nguyễn ngồi đối diện với hắn, giúp hắn pha trà, sắc mặt bình tĩnh: "Tiên sinh, mau tới nếm thử trà này xem."
Nàng biết trong lòng hắn khó chịu, cũng áy này đối với nàng, lúc này hẳn là tâm trạng rất phức tạp, mà chuyện nàng có thể làm bây giờ đó là không để mình thể hiện sự buồn phiền trên mặt, khiến hắn càng thêm đau lòng.
Kỳ Diệp buông sách trong tay, bưng chén trà lên uống một ngụm, nhíu mày: "Cũng được, không bằng trà pha bằng tuyết thủy nàng pha cho vi phu lúc ở cửa hàng son phấn, nhưng mà chỉ cần do phu nhân pha, vi phu đều thích cả."
Giang Nguyễn lại rót cho hắn thêm một chén: "Trước đó vài ngày Li Nhi đã đi thu tuyết thủy, cho chôn dưới gốc cây mai trong viện, chờ thêm một thời gian nữa, sẽ lấy lên pha trà cho tướng công."
Kỳ Diệp thưởng thức chén trà trong tay, thất thần.
Giang Nguyễn nhìn hắn, ánh chiều tà dừng lại trên người hắn, càng làm tăng thêm vẻ cô đơn, Giang Nguyễn đứng lên, đi đến bên người hắn, nhổ xuống một sợi tóc bạc bên tóc mai hắn: "Chàng đừng vì mấy chuyện này mà lo lắng làm tổn hại tinh thần nữa, ông trời muốn trừng phạt, nỗi khổ cốt nhục chia ly này, phu thê hai ta cùng nhau chịu trách nhiệm, chẳng qua chỉ là không được nuôi dưỡng bên người mà thôi, còn rất nhiều cách mà, không phải sao? Cũng may không phải là không thể gặp nhau, chỉ cần Trường Nhạc có thể bình bình an an, hai người chúng ta còn có gì mà không thể chịu được nữa? Tướng công, chàng nói xem có đúng không?"
Kỳ Diệp nắm lấy tay nàng, Giang Nguyễn từ phía sau ôm lấy hắn, hai người lẳng lặng dựa vào nhau.
Muộn thêm một chút, Dung Hoàn trở lại Mính Tụy Cung, trong tay cậu ôm Trường Nhạc nằm ngoan ngoãn, nhìn thấy Giang Nguyễn thì lập tức đưa tiểu công chúa cho nàng: "Thẩm, Trường Nhạc nhớ người."
Bé con trong lòng nhìn thấy Giang Nguyễn, cười khanh khách ra tiếng, Giang Nguyễn rất vui, khó có lúc nữ nhi nhà nàng nhớ tới mẫu thân là nó.
Kỳ Diệp bị dáng điệu của hai người chọc cho mỉm cười, khóe miệng cười ôn nhu, hắn chỉ ghế tựa đối diện: "Hoán Nhi lại đây ngồi."
Dung Hoàn đi lên phía, đầu tiên là hành lễ với Kỳ Diệp, sau đó mới ngồi xuống.


Kỳ Diệp đích thân rót trà cho cậu: "Nếm thử trà thẩm ngươi pha đi."
Dung Hoàn nhận lấy chén trà uống một hơi hết sạch, rồi đưa chén không tới trước mặt Kỳ Diệp, Kỳ Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, lại rót cho cậu một chén nữa: "Đúng thật là, ở cùng với Hoa Diễm một thời gian dài, giờ nhìn cứ như trâu uống nước."
Kỳ Diệp ngồi dựa trên ghế, nhìn Dung Hoàn, chậm rãi nói: "Hôm qua Trẫm xem tinh tượng(1), bói một quẻ."
(1): Tinh tượng: Từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh.
Tay nắm chén trà của Dung Hoàn dừng lại một chút sững sờ, đêm qua là tiệc đầy tháng của Trường Nhạc, Tam thúc uống rượu, không phải trở về là ngủ luôn à? Còn có thời gian xem tinh tượng, bói toán đoán mệnh?
Kỳ Diệp nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, đôi tay nắm lại trước ngực, giọng nói không có gì khác thường: "Quẻ này nói rằng, ngươi cùng Trường Nhạc có chút duyên phận."
Dung Hoàn khẽ cau mày, không biết Tam thúc có ý gì, không khỏi nhìn lướt về phía Giang Nguyễn.

Giang Nguyễn cũng có chút khó hiểu, đoán không ra tâm tư của Kỳ Diệp.

Không đợi hai người suy nghĩ nhiều, Kỳ Diệp liền nói: "Hoán Nhi, Trẫm ban hôn cho ngươi cùng Trường Nhạc, ngươi có đồng ý không?"
Lời này nói ra, không chỉ Dung Hoàn kinh ngạc mà Giang Nguyễn cũng bị làm cho giật mình, Trường Nhạc vẫn còn đang quấn tã, mà Dung Hoàn chỉ qua mấy năm nữa thôi là có thể thành hôn, sao có thể định hôn ước được?
Tuy rằng so với những bạn cùng lứa vóc dáng Dung Hoàn cao lớn hơn rất nhiều, suy nghĩ cũng trưởng thành hơn nhiều, nhưng mà dù gì thì cậu cũng chỉ là đứa nhỏ mười tuổi, chuyện nam nữ, làm có biết chút nào, một lúc lâu sau cũng không biết trả lời Kỳ Diệp như thế nào.
Ánh mắt Kỳ Diệp từ khóm hoa ngoài cửa sổ nhìn qua, dừng lại trên mặt Dung Hoàn, bình tĩnh nhìn cậu, như đang nhìn cậu, lại như thông qua cậu mà nhìn một người khác.

Năm đó khi nghĩa phụ chưa cứu hắn ra khỏi cung, người đã nhận nuôi một cô nhi, cô nhi kia là phụ thân của Dung Hoàn, cũng là Đại ca hắn.
Nhị ca và hắn là sau này nghĩa phụ nhận nuôi, nghĩa phụ hằng năm đều ở trong cung, đối với hắn cùng Nhị ca Đại ca giống như là một nửa phụ thân.

Đại ca họ Dung, nhưng nghĩa phụ là thái giám, cả đời định là sẽ không có con nối dõi, nên huynh ấy đã sửa lại họ, lấy họ Lâm, muốn vì Lâm thị nối dõi tông đường.

Nhưng mà sau khi nghĩa phụ xuất cung thì lại không đồng ý với cách làm này của huynh ấy, sau đó lại không khuyên bảo được Đại ca, vì thế đến khi Dung Hoàn ra đời, nghĩa phụ liền lấy chữ Hoàn này làm tên cho Dung Hoàn(2), song mộc thành Lâm, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của Đại ca.
(2): Lâm - 林, Dung Hoàn - 榕桓, hai chữ 榕桓 này mỗi chữ đều có một bộ mộc, hai mộc là Lâm.
Kỳ Diệp và Trầm Cẩm quanh năm sống trong quân doanh, tình thế trong triều hỗn loạn, Thái tướng cùng Hoàng Thượng đấu trí đấu pháp, Trường Nhạc Quân trở thành vật hi sinh, lại thêm quan viên cắt xén lương thảo, làm rối loạn kỉ cương, làm mọi chuyện loạn cả lên, những năm đó đều là do Đại ca dùng tiền kinh thương của mình giúp Trường Nhạc Quân tiền thuế ruộng đất, giải quyết nối lo cho bọn họ.
Sau trận hỏa hoạn đó, hắn đau khổ muốn chết, hận không thể đi cùng Đại ca, đêm đến không thể ngủ, mỗi khi nhắm nhắt là lại thấy máu tươi, là ánh lửa, là mạng người, những nỗi đau đó như vết thương không lành, lúc nào cũng có thể vỡ ra, hắn đã mấy lần điên điện cuồng cuồng.
Chính vào lúc đó, sư phụ đã bói cho hắn một quẻ, trong mệnh của hắn sẽ có một nữ nhi, số mệnh tương khắc với hoàng cung, không nuôi dưỡng ở trong cung.

Ngoài cái này ra, còn có một câu nữa, đó là, đứa nhỏ này tắm máu mà sinh ra, là vì hắn mà tới, tới để trả nợ nần.
Khi đó hắn không hiểu ý của quẻ bói này, cho đến khi Trường Nhạc sinh ra, hắn mới hiểu được hết.

Ngày ấy khi Trường Nhạc sinh ra, cũng không sinh trong cung, mà là sinh ở phủ Thừa tướng, phủ Thừa tướng thi thể ngổn ngang, máu chảy thành sông, Dung Hoàn thần trí điên cuồng, đúng lúc đó Trường Nhạc được sinh ra.
Kỳ Diệp nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: "Nếu ngươi đồng ý, từ nay về sau, Trường Nhạc chính là thê tử nuôi từ nhỏ của ngươi, ngươi đưa về phủ nuôi dưỡng, nếu ngươi không đồng ý, ngươi cùng Trường Nhạc từ đây về sau, vĩnh bất tương kiến(3)."
(3): Vĩnh bất tương kiến: mãi mãi không thể gặp nhau.
Dung Hoàn bất thình lình đứng lên, trừng to mắt nhìn hắn: "Sao lại vĩnh bất tương kiến?"
Kỳ Diệp vuốt vành chén, rũ mắt: "Ngươi còn có một lựa chọn khác, không phải sao?"
Dung Hoàn không hiểu thê tử nuôi từ nhỏ là ý gì, nhưng cậu không muốn mãi mãi không được gặp Trường Nhạc, vì thế không chút do dự gật đầu: "Được."
Giang Nguyễn ôm chặt lấy tiểu công chúa, Kỳ Diệp như nhận ra tầm mắt của nàng, nghiêng đầu, ánh mắt hai ngươi giao nhau trong không trung.
Giờ khắc này, hai người không ai nói chuyện, nhưng Giang Nguyễn dường như lại hiểu được ý hắn.
Kỳ Diệp quay đầu, nhàn nhạt nói: "Bắt đầu từ ngày mai, Trường Nhạc sẽ theo ngươi về phủ sống, sẽ có bà vú và ma ma đi cùng, ăn mặc chi tiêu sẽ được cấp như trong cung, đợi đến lúc Trường Nhạc cập kê, sẽ thành hôn cùng ngươi." Hắn có tâm tư khác, trên thế gian này, ngoài Mẫu hậu và A Nguyễn ra, người mà hắn có thể hoàn thành tín nhiệm chỉ có Nhị ca và Dung Hoàn, nữ nhi của hắn không thể nuôi dưỡng ở trong cung, hắn chỉ có thể yên tâm giao phó lại cho Nhị ca và Dung Hoàn.

Nhưng mà với tính cách của Nhị ca, sao có thể chăm sóc một đứa nhỏ chứ, nhìn qua nhìn lại, còn chẳng chăm sóc tốt bằng Dung Hoàn, tuy rằng nữ nhi của hắn với Dung Hoàn có quan hệ huynh muội nhưng lại không có quan hệ huyết thống, nuôi dưỡng ở trong phủ thì có làm sao? Ai dám chê trách nữ nhi của hắn.
Hơn nữa, nhìn từ tình hình hiện tại thì Dung Hoàn không thể rời khỏi Trường Nhạc, cha mẹ cậu đều đã mất, tất cả tình cảm của cậu đều dồn lên trên người Trường Nhạc, mà Trường Nhạc cũng ỷ lại cậu, một khi đã như vậy thì không bằng cứ hứa hôn Trường Nhạc cho cậu.
Cứ như vậy, lại đẹp cả đôi đường.

*
Trầm Cẩm suy tư cả đêm, hôm sau liền đến phủ Thừa tướng bái phỏng.

Còn chưa vào cửa, vị Đại tướng quân của Trường Nhạc Quân đã bị cản lại ở ngoài cửa, gã sai vặt trả lại thiệp bái phỏng cho hắn: "Lão già nhà chúng tôi nói, chỉ cần là người của Trường Nhạc Quân tới thăm thì đều không cho vào cửa, đặc biệt là Trường Nhạc Quân Đại tướng quân, có thể đuổi đi bao xa thì...đi...bây xa."
Đuổi được bao xa thì đuổi bấy xa? Trầm Cẩm nhướng mày, từ đó chắc là từ cút nhỉ, cho rằng hắn không có học thức à?
Trầm Cẩm dựa vào tượng sư tử đá, vuốt ve đầu nó, khó hiểu nói: "Bản tướng quân đắc tội lão gia nhà ngươi à?"
Gã sai vặt khoanh tay trước ngực, lỗ mũi hướng lên trời, khinh thường nhìn hắn.
Ây ya, gã sai vặt này của phủ Thừa tướng mắt sắp lên đến đỉnh đầu luôn rồi, văn thần trước giờ luôn xem thường võ tướng, đến cả gã sai vặt trong nhà văn thần cũng nghĩ mình thượng đẳng hơn người khác rồi.
Trầm Cẩm nhướng mày, đánh lên đầu sư tử đá, đột nhiên nhảy lên một cái, trực tiếp phi thân qua bức tường vào trong phủ.
Gã sai vặt trợn mắt há hốc mồm, ngẩn ra một lúc lâu, mới chạy vào trong phủ vừa chạy vừa hô to: "Lão gia, không xong rồi, tên Đại tướng quân thổ phỉ kia xông vào trong phủ rồi..."
Trầm Cẩm đi vào trong phủ, tấm tắc hai tiếng, phủ Thừa tướng này đúng là nghèo mà, trong phủ cũng chẳng thấy bao nhiêu nha hoàn hạ nhân, phủ đệ thì nghèo nàn, khí chất cổ xưa, đường đường là Thừa tướng đương triều thế mà lại nghèo đến mức này.
Hôm trước sau nghi bị ngất xỉu, hôm này Dương Thừa tướng vẫn còn nằm trên giường, nghe thấy tiếng hô hoan, lập tức đứng dậy mặc trung y, lao ra ngoài thì nhìn thấy Trầm Cẩm đĩnh đạc đứng ở sảnh ngoài.

Dương phu nhân đuổi theo phía sau, khoác thêm áo ngoài cho ông ta, Dương Thừa tướng hít một hơi thật sâu, cố gắng để mình thoạt nhìn thật bình tĩnh rồi đi lên phía trước, chắp tay: "Không biết hôm này tướng quân đến phủ là vì có chuyện gì?"
Trầm Cẩm cũng chắp tay đáp lễ: "Nghe nói Thừa tướng thân thể không khỏe, cho nên Bản tướng quân mới đặc biệt tới phủ thăm bệnh."
Thặm bệnh? Dương Thừa tướng quét mắt nhìn đôi tay trống không của hắn, hừ mạnh một tiếng, quả nhiên, người xuất thân từ quân doanh, đầu óc chẳng có thứ gì, tới thăm bệnh mà không mang theo lễ vật sao?
Quả nhiên, người như vậy, nữ nhi nhà ông ta không thể gả cho hắn được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi