HÀNG NGÀY TU TIÊN



Tang Tử hoàn toàn không biết vấn đề cha nàng có thể nấu cơm hay không được mấy người phu tử thảo luận sôi nổi.

Nàng gõ cửa tiến vào, cảm thấy trong không khí có điểm kỳ quái.
Tang Tử tâm đại hoàn toàn không đem chuyện này để ở trong lòng, nàng cho rằng mấy người phu tử đang đau đầu vì đề thi của tháng sau.
Bởi vậy Tang Tử không hề hay biết mà đem mấy hộp cơm bày biện ở sáu vị phu tử trước mắt, sau đó đó dùng vẻ mặt mong chờ mà nhìn phu tử: "Sao ạ? Cơm ngon không ạ?"
Vu Hành Vân phu tử đối với Tang Tử cùng cha nàng rất có tin tưởng, bởi vậy hắn là người đầu tiên mở nắp của lồng cơm ra.
Nắp vừa mở, một cổ mùi hương nhẹ nhàng bay ra.
Vu Hành Vân hít một hơi thật sâu, sau đó mới dùng đũa kẹp lấy một khối thịt gà đầy hương khí.
Tang Tử vẽ mặt mong chờ mà nhìn Vu Hành Vân.
Khoảnh khắc thịt gà vào miệng, một cỗ mùi hương cay cay liền tỏa ra khắp nơi nơi.

Vu Hành Vân không tự chủ được mà ăn một miếng lại một miếng.
Ăn xong một miếng, hắn cũng không ngẩng đầu lên mà nói với Tang Tử một câu – "Ăn ngon" - rồi lại vùi đầu vào ăn tiếp, kể cả bánh ngô cũng từng ngụm từng ngụm mà ăn, ăn xong rồi thì ăn tới thịt gà.
Nhìn thấy động tác của Vu Hành Vân như vậy, những phu từ khác cũng ào ào mà mở ra nắp hộp cơm
Hương vị cay nồng của mùi vị lập tức liền tràn đầy toàn bộ phòng ở.
Sáu vị phu tử ăn đến thật no, đều tự lấy ra hai khối hạ phẩm linh thạch đưa cho Tang Tử.
Đây là giá của một phần đồ ăn mà Thân Đồ Huyền định ra.
Tang tử cười tủm tỉm mà thu linh thạch.
Lúc này ban cao cấp ở cách vách, một phu tử khác nhìn qua bên này: "Các ngươi đang ăn cái gì? Ở thật xa cũng nghe được mùi hương, vậy mà không rủ chúng ta cùng nhau ăn.


Thật là không phúc hậu mà!"
Vu Hành Vân ợ no nê, dùng vẻ mặt đặc sắc mà trả lời vị phu tử đó "Học trò của ta mang cơm gà cho ta".
Trên mặt của phu tử ở cao cấp ban lập tức tràn đầy hâm mộ.
Vu Hành Vân khóe miệng cười hướng về phu tử đó, nhíu mày hỏi: "Ngươi muốn ăn không?"
Vị phu tử lập tức gật đầu – "Muốn chứ, như thế nào mà không muốn, ăn cơm trong căng tin nhiều năm như vậy, thật là ngán muốn chết!"
"Cầm hai khối linh thạch đến, ta kêu học trò của ta mang một phần cho ngươi" - Vu Hành Vân rõ rằng mà tìm sinh ý cho Tang Tử.
"Ngươi đợi một chút, để ta đi lấy" - Phu tử ở ban cao cấp vội vàng ném cho Tang Tử một câu – "Đợi chút" – Liền sốt ruột mà vội vàng trở về phòng, đại khái là đi lấy linh thạch.
Một lát sau, vị phu tử này cầm một túi Càn Khôn đi tới.
Sau đó hắn từ túi Càn Khôn lấy ra một đống linh thạch đưa cho Tang Tử - "Ở đây tổng cộng có ba mươi hai khối linh thạch, con xem, chúng ta muốn mười sáu phần cơm, mười phần lấy bánh không lấy cơm, sáu phần không lấy bánh mà lấy cơm trắng".
Tang Tử tiếp nhận linh thạch, vừa quay đầu thì nhìn thấy mấy vị phu tử khác ở ban sơ cấp với mấy vị phu tử khác ở ban cao cấp ở cách vách đang kiễng chân nhìn nàng.
Tang tử cảm thấy áp lực có chút lớn.
Trong nháy mắt, nàng như một trận gió liền xông ra ngoài, chạy ra cửa còn không quên nên nói với mấy người phu tử - "Dạ, lập tức có liền".
Chờ Tang Tử tìm được cha của nàng, nàng mới phát hiện chiếc xe đẩy của cha nàng đã bị vị tầng trong tầng ngoài người vây quanh.
Tang Tử chăm chú nhìn một vòng, những người này nàng đều không quen biết, chắc là những người này ở ban cao cấp, tất cả đại khái đều là những hài tử cỡ mười tuổi.
Trong tay có chút tiền dư, nhưng có lẽ là ngán cơm trưa ở trong trường, ngàn năm không đổi.

Sau đó mấy đứa nhỏ này nhìn thấy Thân Đồ Huyền, lại như ong vỡ tổ mà chạy lại.
Tang Tử vất vả lắm mới từ trong tay cha mình tiếp nhận mười sáu phần cơm, sau đó dè dặt mà cẩn trọng xuyên qua đám đông.
Sắp bước vào cửa, Tang Tử quay đầu nhìn thoáng qua Thân Đồ Huyền bị đám đông bao phủ, nàng sợ run cả người mà ôm một chồng hộp cơm còn cao hơn nàng, nhanh chóng bước vào của của tộc học.
Cách đó không xa, các thiếu niên thiếu nữ lại chạy ra giống như một cơn gió.
Đây là những đồng học bị gợi lên thèm trùng trong bụng, từ mấy cơm hộp của Vu Hoảng Hoảng mang vào.

Tang Tử cùng Vu Hoảng Hoảng chào hỏi xong, vô cùng cao hứng mang cơm hộp cho các phu tử.
Thân Đồ Huyền làm đồ ăn được rất nhiều người yêu thích, trong lòng Tang Tử dĩ nhiên rất là cao hứng.
Sau khi giao đồ xong, Trang Tử mới có cơ hội ngồi xuống mà ăn cơm trưa.
Món gà ăn chung với bánh ngô, Tang Tử một bên ăn, một bên ở trong lòng cảm khái, trách không được hôm nay sinh ý tốt như vậy, cha nàng làm cái gì là ăn ngon cái đó.
Không lâu sau, việc Thân Đồ Huyền bán cơm trưa ở cửa trường học trở nên hỏa bạo.
Sau khi nhị trưởng lão có nhiệm vụ quản lý tộc học biết chuyện, ngay lập tức liền cho ngừng hoạt động nhà ăn trong tộc học.
Nhà ăn của của tộc học là mở cửa miễn phí, cũng không có người có khả năng nấu cơm, đa phần là phu tử nào rảnh thì người đó phải đi làm cơm.
Mấy phu tử không có khả năng nấu cơm đã sớm không muốn làm chuyện xấu này.
Nhị trưởng lão đóng cửa nhà ăn, trực tiếp nhờ Thân Đồ Huyền tới tiếp đón.
Dùng nguyên liệu gì, mỗi ngày ăn món gì, trong tộc một mực mặc kệ, để cho Thân Đồ Huyền tự do phát huy.

Cũng như vậy, hắn lời hay lỗ thì cũng mặc kệ.
Từ ngày đó, Thân Đồ Huyền chính thức trở thành "đầu bếp" của nhà ăn trong tộc học.
Đối với chuyện này, tộc nhân của Vu gia đã nghị luận sôi nổi.
Mỗi sáng sớm Tang Tử đi luyện thể, liền thường xuyên có thể trông thấy nhiều người dùng vẻ mặt đáng tiếc mà nhìn mình, sau đó quay đầu cùng bạn mình chầu đầu ghé tai, nói nhỏ.
Chẳng qua là nói vài câu như thế này.
"Đáng tiếc Vu Tri Sùng nguyên bản có luyện khí thiên phú cao như vậy.

Kết quả bị Bạch Vân Tụ làm cho thương tâm, hiện tại không bao giờ mở lò nữa"
"Đúng vậy, xem hắn có thao tác khống hỏa giỏi như vậy, thế mà chạy tới tộc học làm đầu bếp, thật sự là lãng phí ông trời cho hắn thiên phú"

"Bất quá nói đi cũng phải nói lại, cũng nhờ Vu Tri Sùng có thao tác khống hỏa giỏi như vậy, nấu cơm thật sự ăn ngon.

Con gái ta mang về cho ta một phần, ăn ngon thật"
Tang Tử đem câu trước của hai người trở thành cái rắm, nghe như không.

Sau đó đem câu cuối ghi tạc trong lòng.
Tang Tử suy nghĩ, có lẽ cha nàng có thể đem sinh ý mang ra ngoài tộc học.
Bởi vì lúc trước trong nhà ăn của tộc học chỉ làm cơm trưa, cho nên Thân Đồ Huyền cũng chỉ ở tộc học trong trường nấu cơm trưa, một phần cơm trưa là hai khối hạ phẩm linh thạch, một buổi trưa đại khái có thể bán được bốn trăm phần đồ ăn.
Trừ đi phí tổn thì một ngày có thể kiếm được một trăm khối linh thạch.
Bao nhiêu đấy linh thạch xem ra khá là nhiều, nhưng kỹ thực vẫn là không đủ dùng.
Thuốc tắm mỗi ngày của Tang Tử cũng phải tốn năm mươi, sáu mươi khối linh thạch, hơn nữa việc sửa sang lại ghi chú, luyện phù văn tiêu hao rất nhiều bút, mực cùng viết, chỉ mấy cái đó thôi thì tiền tiêu mỗi ngày là rất nhiều.
Hơn nữa để Thân Đồ Huyền cùng Tang Du Đồng tu luyện thì cũng phải cần đến các loại đan dược tài liệu, sinh hoạt trong gia đình cũng phải cần đến các trận pháp này kia, nhà của Tang Tử muốn sống được thì vẫn có chút khó khăn.
Nghĩ như vậy Đang thử liền cảm thấy, nhà nàng có thể thêm một nhiệm vụ hàng đầu: Thuê quán ăn, bán cơm tối
Tang Tử mang ý tưởng bói cho Thân Đồ Huyền, Thân Đồ Huyền đếm trên đầu ngón tay tính số linh thạch trong nhà.
Gom gom góp góp, nhà Tang Tử có thể mang ra bốn khối trung cấp linh thạch, hơn thế nữa cộng thêm lão bản của Trang Tử thưởng cho Tang Tử một khối, trong nhà có thể mang ra năm khói trung cấp linh thạch.
Tang Tử nghĩ, như vậy sẽ có năm trăm khối hạ phẩm linh thạch, có thể thuê được một cửa hàng nhỏ trong một tháng.
Tang Tử kích động mà nói tin tức cho lão bản của nàng, tham khảo ý kiến của lão bản về tiền thuê cửa hàng ở chợ Vu Gia.
Lão bản của Tang Tử đại khái là mỗi ngày đều ôm thân phận mệnh bài mà xem tin tức, nhận được tin nhắn của Tang Tử xong liền nhắn lại.
"Cửa hàng của ta nếu như cho thuê, một tháng có thể để thu một trăm hai mươi khối trung cấp linh thạch, giá của những cửa hàng khác cũng không sai bịêt lắm, cửa hàng nhỏ thì tiền thuê ít một chút.

Nhưng mà nhiều nhất cũng cần một trăm khối trung cấp linh thạnh một tháng"
Tan Tử thu được tin nhắn của lão bản, mặt ủ mày chau nâng má.
Suy nghĩ một lát, Tang Tử lại hỏi lão bản của nàng: "Lão bản, một tháng ngài làm một lần sinh ý, lời được năm khối trung cấp linh thạch.


Mỗi tháng trả tiền thuê nhà nhiều như vậy, ngài tâm không đau sao?"
Rất nàng nhanh thu được trả lời: "Tiệm đó là do cha ta để lại, là cửa hàng của mình thì lấy tiền thuê làm gì?"
Tang Tử đen mặt mà buông thân phận mệnh bài.
Thuê không được cửa hàng, không bán được cơm thì làm sao bây giờ?
Việc nhỏ như thế này không làm khó được Tang Tử.
Nàng cổ động cha nàng, làm vốn riêng bán cơm hộp.
Nhưng vốn riêng bán cơm hộp là gì? Nghĩa là không mở tiệm, chỉ ở trong nhà nấu cơm, làm xong đưa cơm cho người ta.
Dựa vào bản chất mà nói, Tang Tử là kinh doanh cơm hộp làm tại nhà.
Loại hoạt động này nếu ở đời trước thì không có gì đặc biệt, còn đặt ở hoàn cảnh ở Vu gia hiện giờ, liền thành hiện tượng lạ.
Đi dạo nguyên một ngày ở chợ, cả một ngày luyện khí mệt mỏi, buổi tối không nghĩ đến điện nấu nướng thì phải làm sao bây giờ? Lấy ra thân phận mệnh bài, để lại vài câu cho "Vu Tri Sùng", bảo hắn muốn ăn cái gì, muốn lúc nào thì đưa qua.
Nhắn xong, người muốn đi dạo phố thì đi dạo phố, người muốn luyện khí thì luyện khí.
Một khi thời gian đến, mở ra cửa phòng, đồ ăn nóng hôi hổi đã đưa đến đúng giờ.
Bởi vì quá mức thuận tiện, Thân Đồ Huyền làm cơm hộp bán ở bên ngoài Vu gia, nổi tiếng vô cùng.

Ngay cả tu sĩ ở ngoại viện của Vu gia đều bắt đầu gọi cơm hộp.
Mỗi ngày đến giờ cơm, Tang Tử vừa bước ra cửa tiệm, nàng ngẩng đầu liền có thể trông thấy vèo một tiếng, cha mẹ của nàng bay qua đi; lại vèo một tiếng, cha mẹ của nàng đưa thức ăn trở về.
Mỗi lần Tang Tử nhìn thấy chuyện như vậy, có đôi khi trong lòng đều sẽ im lặng mà cảm khái: Nếu ở đời trước các shipper có khả năng phi hành, sinh ý của chủ quán sẽ có bao nhiêu hỏa bạo.
Bên này ngươi vừa mới đặt đơn, vừa ngẩng đầu, shipper đã đến trước cửa sổ của nhà ngươi, vẻ mặt tươi cười mà gõ vài cái: "Xin chào, đây là món ăn mà ngài đã đặt".
Cẩn thận ngẫm lại, hình như có chút sợ.
Tang Tử không tự chủ được mà run cả người.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi