Editor: May
Dưới bóng đêm đen tối, gương mặt tuyết trắng của cô lại trắng đến làm anh cảm thấy sợ hãi, tựa như giấy trắng, mất đi sắc mặt phấn hồng xinh đẹp kia.
Cổ của cô, đang…… chảy máu!
Một giọt, một giọt, máu chậm rãi chảy ra, nhỏ ở trên áo sơmi chiffon tuyết trắng, lại có thể giống như nở ra một đóa hoa hồng yêu dã ở trước ngực, thiêu đốt mắt như vậy!
Tóc dài trên trán tán loạn xốc xếch, nhắm mắt lại, giống như cô đã…… đã chết!
Trong nháy mắt kia, Hoàng Phủ Bạc Ái chỉ cảm thấy thật giống như có ngàn vạn con mối đồng thời gặm cắn trái tim của anh, điên cuồng, tùy ý……
Tê tâm liệt phế!
……
Lồng sắt.
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Thịnh Vị Ương hơi nhíu một chút, cô giống như nghe thấy tiếng nói của quỷ ấu trĩ.
Là ảo giác sao?
Nhưng mà, cô sẽ không nghe nhầm giọng nói của anh, anh đang gọi cô, đang gọi tên của cô.
Mắt tiễn bất lực nhẹ nhàng run lên, chậm rãi, Thịnh Vị Ương mở mắt ra.
Xuyên thấu qua tầm mắt mơ hồ không rõ, cô thấy cuối boong tàu, người đàn ông giống như ác ma kia, chính là người đàn ông cô yêu sâu đậm nhất!
Gương mặt tuyệt mỹ, vẫn hoàn mỹ mê người như vậy, ngay cả bộ dáng tức giận, cũng làm trái tim nhỏ của cô “thịch thịch thịch thịch” loạn nhảy.
Thật là yêu nghiệt mà!
Bỗng chốc, Thịnh Vị Ương kéo khóe môi cứng đờ một chút, khóe môi mất đi huyết sắc nâng lên một độ cong chỉ có Hoàng Phủ Bạc Ái có thể nhìn thấy, giọng nói chuông bạc cũng nghe đến hư nhược rồi,
“Ba tuổi, về sau em không mắng anh là biến thái nữa.”
……