HÀNG XÓM CỦA TÔI LÀ TRỌNG TÀI QUỐC TẾ


Yumi chuẩn bị xong tài liệu, cô đứng ở cửa văn phòng đợi Takehiko, vì cô biết anh là người luôn đúng giờ nên cô quyết định đến sớm để tạo ấn tượng tốt.
Takehiko cùng với thư ký bước ra, anh chỉ nhìn Yumi một cái rồi dẫn đầu đi ra ngoài.

Trong lúc Yumi còn đang suy nghĩ xem giám đốc của cô sẽ đi bằng gì, vì khoảng cách từ công ty cô đến câu lạc bộ kia khá gần, đi xe thì có hơi thái quá, nhưng đi bộ thì chân cô lại đau.

Chưa đợi Yumi hỏi, Takehiko đã bình tĩnh đi ngang qua khu vực để xe mà ra ngoài, vậy là anh quyết định sẽ đị bộ....
Yumi nén lại cảm giác đau ở chân, cô thầm than vì sáng này mình đã mang giày cao gót, tuy rằng đế giày không cao nhưng trong trường hợp này lại không thể dễ chịu bằng đi giày thể thao.
Takehiko đi trước, phía sau anh là cô thư ký thân hình nóng bỏng cùng với đôi giày cao gót nhọn.

Yumi đi sau cùng, cô hâm mộ nhìn cô thư ký kia, không biết cô ta thường xuyên mang giày cao gót như vậy thì có đau chân không?
Người chịu trách nhiệm câu lạc bộ là một người đàn ông trung niên, tuổi tác tầm bốn mươi mấy, ông ta nhiệt tình chào đón nhóm người Yumi đi vào.

Yumi đã từng đến đây rồi nên có chút quen thuộc, cô đưa mắt nhìn về phía sân cỏ muốn tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia.

Không để cô thất vọng, nhóm người Sato cùng với mấy đồng nghiệp khác đang chơi trò chuyền bóng cho nhau.


Có thể do đứng từ xa nên Sato vẫn chưa biết đến sự có mặt của Yumi, anh vẫn đang tập trung chuyền bóng cho đồng đội.
Takehiko cùng với người chịu trách nhiệm vừa đi vừa trò chuyện.
"Sắp tới bên công ty chúng tôi sẽ cho ra thêm các dụng cụ hiện đại và tiện ích hơn, rất phù hợp để vừa sử dụng vừa bảo dưỡng sân cỏ."
"Vậy thì tốt quá, bên phía câu lạc bộ của tôi cũng đang có kế hoạch chuẩn bị tu sửa lại, cô cậu nhìn xem cần phải sửa gì thì hướng dẫn cho bọn tôi, bọn tôi sẽ xem xét và đặt các vật liệu bên quý công ty." Người chịu trách nhiệm khách sáo nói.
Sato còn đang chờ được chuyền bóng, chợt Hiroshi ra hiệu cho anh nhìn ở phía sau.

Sato quay lưng lại, anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đi cùng với một nhóm người, nhưng khi nhìn rõ dáng đi của cô anh lại nhíu mày.

Lần trước chính Sato là người chở Yumi đi bệnh viện tái khám, bác sĩ nói chân của cô đã hồi phục, thời gian sắp tới chỉ cần chú ý không chạy nhảy nhiều là được.

Mấy hôm trước còn đi lại bình thường, sao bây giờ cô lại đi khập khiễng nữa rồi?
Vừa hay lúc này huấn luyện viên của bọn họ lên tiếng "Các cậu giải lao một chút đi."
Sato cầm chai nước Kimura đưa đến vừa uống vừa nhìn về hướng của Yumi.

Lúc nhóm người đi đến, người chịu trách nhiệm thân thiện giới thiệu "Đây là nhóm trọng tài, bên phía liên đoàn bóng đá đang tổ chức cho các cậu ấy luyện tập ở đây."
"Sato??" Takehiko đột nhiên lên tiếng.
Sato đang nhìn Yumi làm mặt xấu với mình, nghe tiếng gọi anh liền quay đầu lại.
"Takehiko?"
"Tôi đây, lâu quá không gặp cậu." Takehiko bước đến, anh cùng với Sato ôm chầm lấy nhau trước con mắt kinh ngạc của Yumi và những người xung quanh.
"Cậu về nước từ lúc nào vậy, sao không gọi cho tôi?" Sato hỏi.

Ngôn Tình Sắc
"Tôi về gần sáu tháng rồi, do nhận việc mới nên bận quá chưa kịp liên lạc với cậu." Takehiko hiếm khi mỉm cười.
Sau đó Yumi mới biết được Takehiko và Sato từng là hàng xóm lớn lên cùng nhau.

Hai người học chung từ tiểu học cho đến cấp ba, sau này bởi vì mỗi người mỗi lý tưởng nên hai người chọn thi vào hai trường đại học khác nhau.

Hai người cũng xem như là bạn bè chí cốt, vài năm trước Takehiko vì muốn trao dồi thêm kiến thức mà ra nước ngoài tu nghiệp, từ đó về sau hai người ít liên lạc lại.

Yumi chợt nhớ đến khoảng thời gian trước, cái lúc mà cô nói xấu giám đốc của mình với Sato, bây giờ biết mối quan hệ giữa hai người, cô bắt đầu lo lắng, không biết Sato có vì bạn bè mà bán đứng cô không nữa.
Sato hiển nhiên nhận ra phản ứng trên gương mặt của Yumi, anh khẽ mỉm cười với cô một cái, khiến cho Yumi càng bất an hơn.
Người chịu trách nhiệm câu lạc bộ sau khi biết Sato là người quen của Takehiko, ông vui vẻ nói "Vậy thì tốt quá, Sato là trọng tài chuyên nghiệp, so với tôi cậu ấy còn am hiểu về tình hình của sân cỏ hơn, nếu hai người đã là bạn thân thì để cậu ấy đưa cậu đi xem tiếp nhé."
Takehiko gật đầu đồng ý, với tính cách của anh rất ít có bạn bè nào hợp ý, mà Sato lại là một người trong số đó, hai người còn lớn lên cùng nhau, đi cùng Sato tất nhiên sẽ thoải mái hơn nhiều.
Đợi cho người chịu trách nhiệm đi khỏi, xung quanh ngoại trừ cô thư ký kia ra cũng chỉ toàn người quen.

Lúc này Sato mới tiến về phía Yumi, nhìn thấy cô mang giày cao gót, giọng nói của anh mang theo sự chất vấn.
"Chân em bị đau trở lại rồi sao?"
Yumi kinh ngạc bởi vì câu hỏi trực tiếp của Sato, mọi người xung quanh lúc này cũng đang nhìn về phía cô, bao gồm cả bị giám đốc khiến cô lo sợ kia.
Yumi ngại ngùng, cô ấp úng nói "Hình như là đau lại rồi."
Sato nhíu mày, anh đỡ Yumi ngồi vào băng ghế chờ, sau đó lại đưa tay chạm vào mắt cá chân của cô.
Yumi bị đau mà hít vào một hơi mạnh.
Sato lo lắng nói "Bị sưng lên rồi."
Yumi ái ngại nhìn anh, vậy là uổng phí công sức chăm sóc cô cả tuần nay của anh rồi.
Takehiko đứng im nhìn hai người trước mặt, trong mắt thoáng lướt qua một vẻ kinh ngạc.

Anh hiểu rất rõ con người của Sato, cũng giống như anh, Sato cũng là một người sống chỉnh chu và nguyên tắc, bởi vì chỉnh chu quá mức mà cả hai vẫn còn độc thân đến bây giờ, Takehiko không nghĩ đến Sato lại chú ý đến một cô nhóc có phần hơi ngốc nghếch kia.
Ấn tượng của Takehiko về Yumi không nhiều, anh chỉ biết cô là một người có năng lực giỏi mà phía công ty bên Việt Nam đề xuất.

Từ lúc cô sang Nhật làm việc, tuy rằng đôi lúc có hơi ngốc nhưng mức độ chuyên nghiệp vẫn có.


Lần trước anh có nhận được tin nhắn xin nghĩ phép của cô, lý do...hình như là chân bị thương.

Takehiko chợt nhớ đến lúc sáng nhìn thấy cô chạy cắm mặt vào công ty, ban nãy lại cùng anh đi bộ đến nơi này, anh như hiểu ra điều gì đó.
"Cô có cần đến bệnh viện không?" Takehiko hỏi.
Yumi nghe anh nói vội xua tay "Không cần, không cần đâu, chân tôi không đau lắm..."
Sato ngắt lời "Đã sưng như vậy rồi mà còn nói không sao?"
Yumi sợ Sato sẽ lợi dụng quan hệ mà bắt cô bỏ việc đi bệnh viện ngay bây giờ, cô vội nói "Chờ làm xong việc rồi đi bệnh viện cũng được, tôi thật sự không có sao?"
Sato nhíu mày nhìn Yumi, biểu cảm của cô là đang lo lắng nhiều hơn là bị đau.

Anh chợt nhớ đến mấy lời kể lể trước của Yumi, lại nhìn sang khuôn mặt không chút cảm xúc nào của Takehiko, anh đành gật đầu.

"Vậy để tôi đi cùng cậu ấy, em ngồi ở đây đợi đi."
Yumi lo lắng nhìn về phía Takehiko, dù sao đây cũng là lãnh đạo của cô, chưa có sự cho phép của anh sao cô dám tự ý quyết định.
Takehiko còn nói gì được nữa, anh cũng gật đầu "Cô cứ ngồi lại đây đi, có vấn đề gì cô ấy sẽ trao đổi lại với cô." Cô ấy chính là cô thư ký đang trừng mắt với Yumi từ nãy đến giờ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi