HÀNG XÓM CỦA TÔI LÀ TRỌNG TÀI QUỐC TẾ


Vì phải sắp xếp đi Úc gấp nên Takehiko không có nhiều thời gian, anh cùng Emi đưa Yumi về khách sạn sau đó nghiêm túc dặn dò “Lần này cô phải ở lại đây mấy ngày, nếu có vấn đề gì thì cứ gọi cho tôi, nếu tôi không nhận được điện thoại thì liên lạc cho Akayo.” Vừa nói vừa rút trong túi ra một tấm danh thiếp.
Yumi nhận lấy gật đầu “Tôi biết rồi.”
Takehiko nhìn cô mấy giây, cuối cùng vẫn nói thêm “Dự án TQ không gấp, nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Yumi liếc thấy Emi phía sau Takehiko đang trừng mắt với cô, cô đành gật đầu tiếp, “Vâng” Trong lòng cầu mong Takehiko đi nhanh một chút, hôm nay cô đã chịu đủ áp lực rồi, từ tinh thần, thể xác đến trái tim đều rất mệt.
Chờ cho Takehiko rời đi, Yumi vào phòng mình bắt đầu soạn đồ ra tắm rửa.

Vừa mới tắm xong bước ra, còn chưa kịp sấy tóc bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
Yumi nghi hoặc lên tiếng “Ai vậy?”
Người bên ngoài trả lời “Tôi là nhân viên của khách sạn, tôi muốn hỏi cô có muốn ăn gì không?”
Yumi kinh ngạc vì độ chu đáo của khách sạn, đang định đi ra mở cửa thì điện thoại nhận được tin nhắn, cô nói với ra “Cô đợi tôi một chút nhé.” Vừa nói vừa mở điện thoại xem người nhắn là ai.

Bước chân Yumi khựng lại khi phát hiện ra người gửi tin nhắn đến, số liên hệ này đã gần nửa tháng trời không liên lạc với cô rồi.
Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn vài từ mà đã khiến cho trái tim của Yumi đập mạnh “Em còn ở Kyoto không?”
Yumi do dự một chút, xong vẫn nhấn nút trả lời “Còn.”
Sau đó sợ người nhân viên bên ngoài đợi lâu, cô mở cửa bước ra “Xin lỗi vì để cô đợi lâu, tạm thời tôi vẫn chưa muốn ăn gì cả.”
Người phục vụ mỉm cười gật đầu, “Vâng, vậy nếu cô cần gì thì cứ nhấn nút gọi tiếp tân nhé.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
Lời vừa dứt điện thoại lại vang lên tiếng tin nhắn, “Em đang ở khách sạn nào?”
Yumi thoáng nhìn thông tin khách sạn được dán ngay cửa, nhắn lại “Em ở khách sạn S.”
Đầu dây bên kia trả lời tin nhắn rất nhanh “Anh ở dưới sảnh chờ em.”
Yumi nắm chặt điện thoại trong tay, đôi mắt mơ màn nhìn về một khoảng không phía trước, cúi cùng vẫn lựa chọn thay một bộ đồ tự tế để đi ra ngoài.
Nhiệt độ ban đêm ở Kyoto rất thấp, Sato mặc một chiếc quần dài màu trắng ngà, áo cổ lọ màu nâu sẫm, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo blazer, tà áo dài gần đến gối, dáng vẻ cao lớn dựa vào thân xe kia mang theo một chút cô đơn.
Lúc Yumi xuống tới, không biết anh đã đứng bao lâu, kính xe cũng đã lờ lờ đầy hơi sương rồi.

Ban nãy vì vừa mới tắm xong còn chưa kịp sấy tóc, một phần vì Yumi nghĩ Sato từng thấy hết dáng vẻ lộn xộn của cô rồi, một phần vì không muốn để anh đợi, nên mới ăn mặc thoải mái, vác theo mái tóc còn ướt, không thèm chú ý đến hình tượng mà đi ra ngoài.
Sato nhíu mày nhìn cô “Sao em không sấy tóc?”
Yumi hất hất vài cọng tóc của mình nói, “Tóc em mỏng, một lát là khô ngay thôi.”
Sato không nói nữa mà mở cửa xe cho cô “Vào đi, bên ngoài lạnh.”
Yumi ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, mặc dù trước khi xuống đây cô cũng đã đấu tranh tư tưởng rất kỹ, nhất định sẽ không cúi đầu nhân nhượng với Sato nữa.


Nhưng khi gặp anh rồi cô mới biết, bản thân cô sẽ không thể chống cự được với dáng vẻ này của anh.
Sato bước vào trong xe, anh vẫn như lúc trước giúp Yumi kéo dây an toàn, chỉnh lại lưng ghế cho cô, hết thảy các thao tác đều giống như đã rất thân thuộc.
Yumi nhìn anh, giọng nói mang theo một chút khàn nhẹ, “Chúng ta đi đâu vậy?”
Sato không vội khởi động xe, anh quay sang, ánh mắt dịu dàng, “Đi ăn tối nhé?”
Yumi cũng nhìn anh, phát hiện khuôn mặt anh dịu dàng như nước, bầu không khí trong xe cũng ấm hơn bên ngoài rất nhiều, mặt cô thoáng đỏ, chỉ có thể gật nhẹ đầu.
Sato lái xe rất êm, mỗi một thao tác đánh vô lăng đều thể hiện sự trầm ổn nơi anh.

Yumi còn nhớ buổi sáng nhân lúc giải lao cô đi vào nhà vệ sinh, bên trong đó có không ít người, các cô gái vừa chăm chút quần áo, vừa dậm lại son phấn nhưng vẫn không quên tám chuyện, mà vừa hay nội dung câu chuyện của họ hết tám câu đã có Sato trong đó.

Trong mắt của mọi người Sato là người rất ôn hòa, đối với mọi người xung quanh đều cư xử hòa ái, đúng mực, chưa bao giờ thấy anh thất thố hay nặng lời với một ai.

Yumi cũng khẳng định những đức tính tốt đó của Sato, chỉ là cô âm thầm bổ sung với chính mình, ngoại trừ là một người trầm ổn, Sato còn là người lạnh lùng nữa.


Anh có thể hòa ái với tất cả mọi người xung quanh, duy chỉ có cô là anh luôn trốn tránh, thậm chí đối với cô còn lạnh lùng, lạnh nhạt.
Xe chạy không nhanh, cảnh vật hai bên đường chạy lùi một cách rõ nét, khiến cho Yumi có thể nhìn rõ được sự phồn hoa của nơi này.

Cô nhấn nút hạ cửa xe xuống, mặc cho tiếng gió bên ngoài và màn đêm hòa làm một, gió thổi khiến cho mũi cô đỏ lên vì lạnh, cô vẫn rất hài lòng mà hưởng thụ.
“Không lạnh sao?” Sato quay sang nhìn cô, trong đôi mắt chứa đầy ưu tư, mỗi một cái cau mày đều thể hiện tâm trạng anh đang bất ổn.
Yumi cười như không, tâm trạng anh bất ổn? Vậy chắc tâm trạng cô ổn được.
Hai người vốn dĩ là ở hai thế giới khác nhau, nếu không phải anh chủ động, anh cho cô hi vọng, cô cũng sẽ không trở nên như thế này.

Bây giờ anh lại thể hiện là anh không ổn, giống như chính cô là người gây ra cho anh vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi