HÀNG XÓM HỔ BẠN CÙNG PHÒNG LANG


Edit: ShiibaReiki
Thế là An Kinh Giới nghe Đồng Tu nói Kỳ Diệp rất dễ mềm lòng, cậu chỉ cần thể hiện thành ý của mình ra là được.

Kiểu như, nấu món gì đó.

Thế nhưng em không biết nấu mà, An Kinh Giới năn nỉ.

Cứ cố hết sức là được, Kỳ Diệp vui thì tốt, mà không vui cũng chẳng sao, chẳng phải điều này vừa lúc thể hiện thành ý "Dù em không biết làm, nhưng em vẫn muốn làm điều gì đó cho anh" sao?
Đồng Tu vui vẻ nói, An Kinh Giới cũng cảm thấy khá hợp lý, nghĩ thầm chuyện này không làm khó được mình, thế là đặc biệt dậy thật sớm để chuẩn bị trước một chút.
Thế nhưng y lại không ngờ phòng bếp như cái chiến trường, đạn (*trứng) được lấy từ tủ lạnh nhưng chưa kịp để lên nòng thì vỡ nát, trong lòng xem như mọi chuyện đã kết thúc*.

Dù quan tâm hay không thì kho quân lương còn nhiều, lấy thêm một chút cũng không sao.


Vậy nên, Một chiếc trứng chiên trong chảo vốn có màu vàng trắng lại như tuyết trắng bay khắp nơi, những mảnh bị vỡ dính vào lòng trứng, mặc cho An Kinh Giới làm thế nào cũng không thể lấy hết ra, ngược lại khiến cả người mình như trở thành pháo hôi.
(*): Trần ai lạc định – 尘埃落定 – chén āi luò dìng (trần ai: bụi; bụi đều rơi xuống đến đất; chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả).

Kiểu An Kinh Giới nghĩ là trếc mịa tui gòi á.
"Trời ạ..."
An Kinh Giới nhìn tàn cuộc chiến bại này mà có cảm giác như đây là biểu tượng cho sự kết thúc chuyện tình cảm của bản thân, không khỏi cúi thấp đầu, đi ra phòng bếp, kéo ghế bàn ăn ra rồi đờ đẫn ngồi xuống.
"Chắc...!Tiểu Diệp sẽ tức giận thêm cho xem..." An Kinh Giới nghĩ đến, y vẫn cảm thấy chuyện không dễ giải quyết như vậy được.
Y mở điện thoại ra, quẹt xem tin nhắn nhận được hôm qua một chút.
"Cố lên! (Θ? Θ)
Nhất định cậu có thể làm được, Kỳ Diệp sẽ tha thứ cho cậu.
Bây giờ cậu cũng chỉ có thể tin tưởng ở anh thôi!
Dựa vào tình bạn nhiều năm giữa anh và cậu ấy, sẽ không sai đâu!!"
An Kinh Giới nhìn những tin nhắn này, không biết Kính cận lấy tự tin từ đâu ra, chỉ thấy thú vị, không nhịn được mà bật cười.
"Trông cứ ngốc ngốc, không ngờ còn biết dùng biểu tượng cảm xúc nữa cơ? Thế mà dùng đúng cái biểu tượng giống y ảnh, chiếc kính tròn tròn to to trông như muốn bị ăn đòn."
An Kinh Giới bỏ điện thoại vào túi lại, thở dài, thoáng duỗi người.

Cứ như vậy, chịu đựng trạng thái tinh thần mỏi mệt, cuối cùng cũng đợi được Kỳ Diệp.
"Suy nghĩ gì đó?" Kỳ Diệp đứng sau tiện tay đập An Kinh Giới một cái, giúp cậu trai đang đi du lịch tỉnh lại.
An Kinh Giới lắc đầu, "Không có." Sau đó nở nụ cười thương hiệu, tung tăng theo sau Kỳ Diệp.
"Lén la lén lút..." Kỳ Diệp cũng mặc kệ y, tiếp tục bỏ đồ ăn vào hộp cơm tiện lợi đang thoang thoảng mùi thơm.
"Hihi..."
"Làm trò gì đó? Trông mày đáng sợ ghê."

Lưu Vũ Trạch tiến vào lớp thì thấy An Kinh Giới đang cười ngây ngô một mình, nghĩ thầm không biết thằng này lên cơn chập mạch gì đây? Trai đẹp A Giới của chúng ta sao lại thành thế này?
Vì vậy, Lưu Vũ Trạch cẩn thận từng li từng tí chọt chọt cánh tay phải của An Kinh Giới.
"Hả? Gì đó?"
"Sao tự nhiên ngồi cười một mình thấy ghê vậy ba..."
Khi An Kinh Giới định thần lại, đối diện là cặp mắt hoảng sợ của Lưu Vũ Trạch.
"Không có gì, vô tiết rồi hả?"
"Ừ."
Lưu Vũ Trạch thấy An Kinh Giới không có việc gì mới quay mặt lại về phía bảng đen, chỉ không ngờ rằng sẽ phải đối diện với một đôi mắt vừa kh ủng bố vừa sắc bén ở bên này, làm Lưu Vũ Trạch yên lặng nuốt nước miếng.
"Vào tiết rồi còn nói chuyện, tan học đến văn phòng." Lục Khải Bình lạnh lùng nói.
"Vâng..."
Mặc dù đã không còn sợ Lục Khải Bình như trước nữa nhưng vẫn rùng mình một cái, chỉ là trong lòng khó chịu nhiều hơn.
"Mình có làm gì đâu? Sao tự nhiên thầy lại thái độ thế với mình..."
Lưu Vũ Trạch hạng nhất trường*, biết rõ Lục Khải Bình sẽ không phát cáu vì mình nói chuyện.

Nhưng hắn cũng không chắc chắn, chỉ mong thầy sẽ không ghét mình.
(*): tui khum bíc là nhất đội bơi hay là nhất học tập, tại trong snghi của tui Lưu Vũ Trạch luôn luôn là học tra á =)))))) giờ bảo hạng nhất nên hơi hếc hồn.

"Lưu Vũ Trạch! Lên đây giải câu này."
Đột nhiên nghe thấy tên mình, Lưu Vũ Trạch không kịp đề phòng, trực tiếp nhảy dựng lên.
"Dạ...!Dạ...!"
Phản ứng quá lớn khiến các bạn nữ xung quanh châu đầu ghé tai, che miệng cười hì hì, Lưu Vũ Trạch thấy thế nên trên mặt vừa xanh vừa đỏ.
Rời khỏi ghế, Lưu Vũ Trạch bước chậm lên bục, đang tính cầm phấn chuẩn bị viết nhưng lòng bàn tay hơi ẩm khiến hắn bị trượt tay.
"..."
Lưu Vũ Trạch nhìn cũng không dám nhìn Lục Khải Bình, nghĩ đến việc mình chỉ cách thầy có một mét, toàn bộ lỗ chân lông trên người không hẹn mà cùng tiết ra mồ hôi, trên mặt càng đỏ ửng lên.
Lúc này, Lục Khải Bình bước về phía trước một bước, tiếp cận ngay sau Lưu Vũ Trạch.
"Chắc sẽ không...?"

Chúc mọi người năm mới zui zẻ và thật nhìu may mắn nè.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi