HÀNG XÓM LÀ NGƯỜI YÊU KIẾP TRƯỚC

Thấy giọng điệu của cô trở lên nghiêm túc, Triệu Thế Hiển luống cuống, nói lắp ba lắp bắp: "A...anh... thích mỗi mình em thôi mà...."

"Đó là hiện tại, em đang hỏi quá khứ của anh."

Trước kia, Phan Vân Kiều thấy các cô gái hỏi người yêu vấn đề này, cô nghĩ thật phiền toái, yêu nhau thì yêu đi, quan tâm đến mấy cái này làm gì? Hiện tại, cô tự bê đá đập chân mình, nhất quyết muốn tìm hiểu.

"A...n...h chỉ hơi thích cô bé kia thôi, sau đó trước khi gặp em anh chưa từng thích ai cả."

Hiếm lắm mới có dịp chuốc say anh, Phan Vân Kiều đâu bỏ qua dễ dàng vậy được.

"Thế tại sao anh thích em?"

"Em đẹp."

"Thật nông cạn." Chả trách đẹp trai vậy mà vẫn ế, không phải do không ai tán, cho dù anh không thích người ta, mà người ta chủ động theo đuổi cũng bị cái vốn từ hạn hẹp này của anh đánh lùi.


Bộ nói vài câu bay bổng khó lắm sao? Ừ thì ai chả thích khen đẹp, nhưng thế này đơn điệu quá.

"Vậy còn cái cô Quỳnh ở quán anh hôm nay thì sao?"

Cô từng nghe Tạ Thảo Nhi nói về cô gái này, cô ấy không ưa cô ta cho lắm.

"Quỳnh chỉ là bạn học cũ, hôm nay mới gặp thôi, lúc đầu anh còn chẳng nhận ra cô ấy."

"Vậy à." Đột nhiên thấy thoả mãn ghê.

Sáng hôm sau, Phan Vân Kiều quyết tâm dậy sớm rửa đống bát tối qua, do Triệu Thế Hiển say ngủ li bì, còn cô lại lười nên ngâm trong bồn.

Ơ! Bát bẩn đâu hết rồi?

Ngó trái ngó phải, nhìn lên nhìn xuống, đều không có. Phan Vân Kiều đi ra chỗ bàn ăn thấy sạch sẽ tinh tươm, không hề có dấu vết của bữa ăn hôm qua. Hay tất cả đều do cô nằm mơ nhỉ?

"Em dậy sớm vậy?"

Triệu Thế Hiển mặc bộ đồ thể thao màu trắng thoải mái, anh dựa vào cửa. Mồ hôi lấm tấm trên mặt anh, lăn tăn chạy xuống cổ, chảy trên yết hầu. Phan Vân Kiều bất giác nuốt nước miếng, hồn cô bay bổng trên mây, thất thần nhìn anh đầy si mê.


Tại sao có thể quyến rũ như vậy chứ?

"Còn sớm, sao em không ngủ thêm chút nữa?"

"A... vâng..."

Có vẻ Triệu Thế Hiển quên hết chuyện hôm qua rồi, may mà anh không nhớ.

Hôm nay, cô nhận được điện thoại của mẹ gọi cô về ăn cơm. Lan thì dọn ra ngoài từ hôm qua rồi, có vẻ cô ấy khá ngại khi ở chung với cô thì phải.

Đang chuẩn bị ra khỏi nhà, lại có người đến. Phan Vân Kiều nhanh chóng đi mở cửa.

"Ai vậy....? A a a.... ưʍ..."

Xung quanh cô đều là màu đen, rất khó thở! Phan Vân Kiều cố hết sức giãy giũa nhưng bất lực.

Khi mở mắt ra, cô nhìn thấy người mà cô không muốn thấy nhất... Quỳnh!

"C...cô..."

Cổ họng rất khó chịu, muốn nói nhưng không được, tay và chân cô đều bị trói chặt. Ánh mắt đầy tức giận nhìn người đối diện.

"Có lẽ mày cũng biết tại sao hôm nay tao lại bắt mày."


Gia đình Quỳnh cũng coi như khá giả, cô ta là con một, từ nhỏ đã được bố mẹ nuông chiều như một nàng công chúa, muốn gì được nấy. Cô ta ngang ngược, bướng bỉnh cũng chả ai nói gì.

"Cô!"

"Tránh xa anh Hiển ra!"

Dù không điều tra ra được thân thế của Phan Vân Kiều, nhưng cô ta phát hiện ra cô và anh đang sống cùng nhau.

Cô ta yêu anh như vậy, đâu thể để người phụ nữ nào ngoài cô ta có được anh? Không thể được, không bao giờ! Anh chỉ có thể thuộc về cô ta!

Càng lúc, cô càng thấy Quỳnh không có lí lẽ. Cô ta đơn phương Triệu Thế Hiển, vậy mà lấy tư cách gì kêu cô cách xa anh?

Thật nực cười!

"Thả tôi ra!"

"Mày vẫn chưa biết tình trạng hiện tại của mình sao?"

Người phụ nữ trước mặt này không hề tỏ ra sợ sệt, hình như ban nãy cô ta còn thấy cô cười.

"Nếu bây giờ cô không thả tôi ra, thì không chỉ có cô, mà gia đình cô cũng đừng hòng yên ổn."
Gia thế của Phan thị ở Hà thành là điều không còn gì để bàn cãi. Muốn một gia đình bình thường biến mất không có dấu vết là điều hoàn toàn nằm trong khả năng. Cho dù hiện tại cô có chống đối cha mẹ mà bỏ nhà ra đi, thì trong người cô vẫn chảy dòng máu của Phan gia, là tiểu thư độc nhất của Phan thị.

"Vẫn nên để mày nếm thử mùi vị khi dám cưa cẩm người của tao."

Ban đầu, cô ta chỉ định bắt để hù doạ thôi, ai ngờ cô vẫn không chịu phối hợp, vậy đừng trách cô ta độc ác!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi