Trương ma ma nói Thái Hậu tìm ta, lúc ta đến Từ Ninh Cung thì thấy Toàn công công cũng ở đó, vừa vào quả nhiên thấy Chương Cảnh Hành.
Không phải hắn xuất cung rồi sao?
Chương Cảnh Hành nói với ta, Tống thị ỷ mình là nguyên lão hai triều, lại vừa có công trấn áp phản tặc, mấy năm nay ở trong triều lại càng thêm kiêu ngạo, kéo bè kéo cánh, ngang nhiên khiêu khích uy nghiêm của hoàng tộc, cho nên hắn không thể không sủng Tống phi, rồi âm thầm điều tra những chuyện xấu xa của Tống gia.
Ta nhớ rõ lúc trong cung truyền ra lời đồn, ta nói với hắn chuyện thái hậu không phải mẹ đẻ của hắn là thật, chuyện người cẩn thận nuôi dưỡng dạy dỗ hắn hơn hai mươi năm cũng là thật.
Nếu hắn chỉ vì chuyện này mà trở mặt với thái hậu, vậy hắn chính là một kẻ ngu ngốc.
Hắn cười nói với ta rằng hắn biết.
Sau đó có rất nhiều chuyện đã xảy ra, ta vốn cho rằng hắn lúc ấy nói biết là đang lừa ta, hiện tại xem ra hắn thật sự biết.
Hắn sờ đầu ta xin lỗi, nói ta còn nhỏ, vì vậy mới không báo trước cho ta rằng hết thảy những chuyện này đều là một màn kịch của hắn và thái hậu.
Ta gật gật đầu, kỳ thật ta không trách bọn họ, là do ta ngốc nghếch không nhận ra mà thôi.
Ta hỏi hắn, Thẩm thuận nghi qua đời cũng là diễn kịch sao?.
||||| Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi |||||
Bàn tay đang đặt trên đầu ta của Chương Cảnh Hành khựng lại một chút, rồi hắn nói với ta thăng Thẩm thuận nghi thành chiêu nghi, an táng rồi nhập hoàng lăng đi.
Ta cúi đầu nghĩ, thăng liền thăng hai cấp, cũng tốt.
Ta hỏi hắn có thể giao tiểu công chúa cho Trần phi nuôi nấng hay không.
Ở trong cung trừ ta ra thì nàng là người có phân vị cao nhất.
Hắn nói được, còn bảo chuyện như vậy sau này sẽ không xảy ra nữa.
Ta không đáp lời, bởi vì ta không tin.
Mấy ngày sau Tống phi sinh con, ngày nàng trở dạ cùng ngày Chương Cảnh Hành lấy tội danh con trai thứ hai của Tống gia cường đoạt dân nữ hại người ta cửa nát nhà tan, con trai thứ ba ở sòng bạc buông lời ngông cuồng coi rẻ hoàng uy, Tống Nghiêm Tung lén lút tàng trữ súng ống đạn dược, huấn luyện tử sĩ mà định tội cả nhà.
Ta nói với Chi Dung rằng nếu Tống phi sinh xong mà biết nhà của mình không còn nữa cũng thật đáng thương, chúng ta đi xem một chút.
Lúc ta tới Tống phi mới chỉ là động thai, chưa có vẻ gì là sắp sinh.
Nàng thấy ta tới cũng chỉ giương mắt nhìn thoáng qua, ngoài miệng nói câu thỉnh an hoàng hậu nương nương.
Nàng vẫn luôn là như vậy, ta cũng không muốn so đo với cùng nàng.
Ta nói với nàng, bụng của nàng nhìn có vẻ to hơn của Thẩm chiêu nghi, có lẽ là một bé trai.
Nàng vội vàng phỉ phui, bảo ta rằng nhắc đến tên một người chết trước mặt nàng ta thật là đen đủi.
Ta cảm thấy Thẩm chiêu nghi vô cùng dịu dàng yên lặng, các nàng đều nói ta khờ, chưa bao giờ giải thích cho ta một số chuyện mà ta không hiểu, nhưng Thẩm chiêu nghi không như vậy, nàng luôn là kiên nhẫn nói với ta về thời kỳ nở hoa của từng đóa hoa, nói với ta rằng nàng vốn nghĩ hoàng hậu là người cao cao tại thượng, không gần gũi với người khác, không ngờ ta lại ôn hòa khoan dung bình dị như vậy.
Nàng còn khen ta rất xinh đẹp.
Nàng là người thứ ba khen ta đẹp, trừ trưởng tỷ và Chương Cảnh Hành.
Ta cũng rất thích nàng.
Ta hỏi Tống phi vì sao không thích Thẩm chiêu nghi, nàng nói Thẩm gia chẳng qua chỉ là con quan hàng ngũ phẩm, sao xứng để nàng thích.
Ta nghĩ là nàng nói dối, bởi vì cha của Trần Y Y là nhất phẩm đại học sĩ, nàng cũng đâu thích Trần Y Y.
Ta nói với nàng, Tống gia chẳng qua cũng chỉ là tội thần, cũng đâu cao quý hơn so với mấy kẻ tiểu lại ngũ phẩm.
Đôi mắt đẹp của nàng trợn lên, hỏi ta có ý gì, rồi bảo ta nói tiếp.
Ta cảm thấy hình như mình đã nói lời không nên nói rồi, cho nên không nói nữa, dặn nàng bảo trọng rồi rời đi.
Ta vừa đi không bao lâu, một tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ Đức Hinh cung, ta nói với Chi Dung chắc là nàng ta sinh rồi, Chi Dung hỏi ta có muốn quay lại xem không.
Ta lắc đầu, ta không thích nàng.
Ta ở Phượng Tê Cung ngủ một hồi, Chi Dung lại gần ta bảo thai nhi quá lớn, Tống phi khó sinh mà chết, ta hỏi nàng sinh nam hay nữ, Chi Dung nói là nam, nhưng cũng đã chết.
Ta gật đầu, lấy thánh chỉ mà Chương Cảnh Hành đã viết sẵn ra bảo Chi Dung đi xử lý, bên trên ghi là Tống thị kiêu ngạo ương ngạnh đến nỗi hại chết Thẩm chiêu nghi, hơn nữa thêm nguyên nhân trong nhà, ban lụa trắng.
Trưởng tỷ tiến cung thăm ta, hỏi ta thế nào, ta lắc đầu, nói ta vẫn tốt.
Ta nói có cần phải tuyển tú nữa không nhỉ, trong cung chốc lát đã mất đi hai người rồi.
Trưởng tỷ bảo ta chờ một thời gian, còn lo lắng nhìn ta.
Ta nói với nàng rằng đùi gà lần này không ngon chút nào cả, có phải quên cho muối rồi hay không?.