HÀNH CHỈ VÃN


Cả mùa đông ta đều ở trong tẩm cung của Thái hậu.

Buổi sáng rời giường đọc sách, chờ Chương Cảnh Hành hạ triều trở về cùng nhau ăn cơm, tâm trạng hắn gần đây không tốt lắm, mỗi lần ăn cơm đều ném chén đập bát, làm một đám cung nữ thái giám sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

Ta hơi tiếc rẻ mấy cái bát nên định bàn bạc với Toàn công công rằng, hay là cứ đổi toàn bộ thành bát sắt đi, như vậy ném cũng không sợ vỡ.

Ta còn chưa làm gì, Toàn công công đã quỳ gối trước mặt ta nói: "Triệu tiểu thư, người ngàn vạn lần không thể làm như vậy được!"
Ta đỡ hắn đứng lên, không được thì không được, nói chuyện sao cứ động tí lại phải quỳ xuống thế.

Hôm nay hắn lại ném vỡ bát...!
Ta đau lòng nhìn cơm trắng vung vãi trên mặt đất, bên cạnh còn có một miếng thịt.

Không ăn thì cho ta này, ném bát làm gì.

Trưởng tỷ bảo ta nhất định phải ngoan ngoãn, không thể gây chuyện, muốn ta thận trọng từ lời nói đến việc làm, muốn ta....!
Choang!
Hắn lại ném vỡ một chén trà...!

Thường nói Muội Hỉ thích nghe tiếng lụa bị xé, ta cảm thấy Chương Cảnh Hành hẳn là thích nghe tiếng chén bị đập vỡ, vậy thì để ta đây ném cùng hắn.

Vì thế ta liền lật đổ cả cái bàn.

Có một việc vô cùng xấu hổ là, ta vốn dĩ nghĩ rằng sẽ ngồi một chỗ rồi thật ưu nhã mà đẩy đổ cái bàn, nhưng nó vẫn bất động, vì thế ta đành đứng lên, tốn bao nhiêu là sức lực.

Ta vừa lòng vỗ vỗ tay, nhìn về phía Chương Cảnh Hành đắc ý cười.

Ta cảm thấy chắc chắn hắn sẽ rất vui vẻ, thậm chí còn sẽ khen thưởng ta, ta đã vừa ý cái nhẫn ngọc của hắn lâu lắm rồi.

Nhưng mà hắn không để ý đến ta, chỉ yên lặng nhìn ta một hồi, sau đó phất tay áo bỏ đi.

Hắn đi được một lúc lâu, cung nhân vẫn không dám tiến lên, xem ra bọn họ không định giúp ta thu dọn bát đũa, ta đây đành phải tự làm vậy.

Lúc ta ngồi xổm xuống nhặt mảnh bát vỡ lên, Tiểu Thịnh Tử bò tới cạnh ta nói để hắn làm, nghe tiếng mếu máo như sắp khóc.

Ta nghĩ nghĩ, hắn tới thì tới đi, còn khóc lóc cái gì.

Sau đó ta cùng Chi Dung trở về chỗ Thái hậu, Trương ma ma nói hôm nay sẽ làm bánh hoa hồng cho ta ăn, thật đúng lúc, ta vẫn chưa ăn no.

Trong lúc đang đợi bánh hoa hồng, Thái Hậu tới, bà nói bên ngoài rất đẹp, đưa ta đi xem một chút.

Ta đi theo bà, bên ngoài đúng là rất đẹp, tuyết trắng mông lung, hơi lạnh một chút, nhưng mà Thái Hậu không cho ta vào trong, ta đành đứng ở bên ngoài xem.

Trưởng tỷ nói, không thể ngỗ nghịch với Thái Hậu.

Tỷ ấy nói chỉ cần ta ngoan ngoãn ta sẽ có bánh bao thịt để ăn.

Ta ở bên ngoài ngắm tuyết đã lâu, ta vẫn luôn cảm thấy hoàng cung thật xinh đẹp, tuyết rơi xuống lại càng đẹp, nhưng mà hơi lạnh lẽo.


Sớm biết rằng sẽ ở bên ngoài lâu như vậy, ta đã mặc nhiều quần áo một chút rồi.

Ta nhớ mang máng lúc trước ở nhà, mỗi lần tuyết rơi ta đều cùng A Thanh chơi ném tuyết, khi đó bọn ta chẳng sợ lạnh một chút nào.

Ta quay đầu lại nhìn Chi Dung, người nàng dính đầy tuyết, giống hệt như một người tuyết, ta cười khanh khách, nàng bị đông cứng đến sắp khóc luôn rồi.

Sau đó đầu ta bị một vật che lại, ngày thường ta cũng có đắc tội với ai đâu, chẳng lẽ là có người muốn chụp đầu ta lại đánh một trận?
Chắc chắn là Chương Cảnh Hành, dù sao hắn cũng là một hoàng đế đấy, sao bụng dạ có thể hẹp hòi như vậy!
"Đừng nhúc nhích."
Nghe thấy tiếng nói của Chương Cảnh Hành, ta lập tức bất động, ta cảm thấy phải bị đánh cũng phải có tôn nghiêm bị đánh, không thể xin tha, không thể yếu thế, vì thế ta ưỡn ngực thẳng lưng, nhắm tịt mắt lại.

Hử?
Sao lại thấy mềm mềm thế nhỉ?
Ta lén hé một mắt, thấy Chương Cảnh Hành cầm ô đứng trước mặt ta, mặt hơi ửng đỏ, ta ngửa đầu định nhắc nhở hắn cái dù hắn cầm bị nghiêng rồi, nhưng mà ta cũng không ngốc như vậy, dù của hắn nghiêng về phía của ta, vừa khéo chắn hết tuyết cho ta.

Ta lặng lẽ dịch gần về phía hắn, cúi đầu nhìn chiếc áo choàng lông chồn màu đen trên người mình, trong lòng vô cùng ghét bỏ thẩm mĩ của hắn.

Về sau lúc Thượng Y Cục may quần áo cho ta, ta nhất định sẽ bảo các nàng tiện tay làm thêm cho Chương Cảnh Hành vài bộ, đừng có ngày nào cũng mặc màu đen thế, trông chẳng khác gì con quạ cả.

Nghĩ tới nghĩ lui, ta đã không còn để ý đến thứ mềm mại kỳ quái mới vừa ở trên miệng mình là gì.

Ta chắc là đã bị bệnh, đầu óc choáng váng rất khó chịu, ta muốn đi nói cho Thái Hậu ta bị bệnh, vừa mới đi đến cửa tẩm cung của Thái hậu đã nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện.


Đó là tiếng trưởng tỷ của ta!
Trưởng tỷ lại tới thăm ta!
Trưởng tỷ đã dặn, lúc người khác nói chuyện không thể quấy rầy, vì thế ta ngoan ngoãn đứng ở cửa chờ bọn họ nói xong rồi mới đi vào.

Trưởng tỷ nói, Triệu tiểu tướng quân tiêu diệt hơn mười vạn quân địch, chém rơi đầu tây man Khả Hãn, nhưng bản thân hắn cũng vì nhiệm vụ mà hi sinh.

Thái Hậu nói sẽ phong hắn là chính nhất phẩm Trung Dũng Hầu.

Các nàng nói nói chuyện rất lâu, ta ở ngoài cửa cũng thấm mệt, vì vậy ta quyết định đi về trước, trưởng tỷ tiến cung nhất định sẽ tới tìm ta.

Ta chờ từ hừng đông đến chiều tối cũng không thấy trưởng tỷ.

Lúc trời tối Thái hậu có đến thăm ta, hỏi ta sao lại không ăn cơm, ta thật sự rất muốn ăn bánh bao thịt trước cửa nhà mình, ta đã bảy năm không được ăn bánh bao thịt rồi.

Ta òa khóc nói ta chân đau, Thái Hậu nhẹ nhàng ôm ta vào trong ngực, lẳng lặng không nói gì..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi