HÀNH CHỈ VÃN


Việc đầu tiên khi về đến nhà chính là đi mua bánh bao thịt để ăn.

Ta dẫn Chi Dung đi dọc theo con đường hay đi lúc nhỏ, tìm vài lần cũng không tìm thấy hàng bánh bao kia.

Chi Dung nói rằng có thể người ta bận việc gì đó nên hôm nay không mở hàng.

Ta gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng đã không định đi tìm thêm lần nào nữa.

Bọn ta rẽ vào một con đường dẫn đến cửa hàng điểm tâm ở thành nam để mua bánh quế hoa.

Khi đi ngang qua trà lâu thì đi vào một nhã gian ngồi nghe khúc.

Ta nói với Chi Dung rằng bánh hoa quế ở đây không ngon bằng trong cung, Chi Dung không biết đang suy nghĩ cái gì mà không đáp lời ta.

Dưới lầu là tiên sinh thuyết thư, ta dựa vào lan can ngồi nghe, hắn nói đương kim thánh thượng từ khi còn quấn tã đăng cơ đến bây giờ đã mười chín năm.

Bốn năm đầu tiên, Thái hậu buông rèm nhiếp chính, một đám trọng thần đi theo Tiên đế ra sức phản đối, đề cử Chương Cảnh Thanh lên làm hoàng đế, lại thêm Tây Man nhân cơ hội tạo phản, may có Triệu gia quân anh dũng thề chết chiến đấu đến cùng.

Có thể nói giang sơn của thánh thượng là do Triệu gia hao tổn bao công sức mới giữ được, đích tử của Triệu gia cũng vì thế mà hi sinh.

Hơn nữa đích nữ Triệu gia Triệu Nhược Hoa khuynh quốc khuynh thành, trong nhà không có nam tử, nàng một thân nữ nhi chống đỡ Triệu gia mười năm, có thể nói là nữ trung hào kiệt.

Lại nói đến con gái út của Triệu gia Triệu Uyển Nhi, từ nhỏ đã nhập cung, tám năm chưa từng xuất cung lần nào, người thân duy nhất được gặp chỉ có trưởng tỷ của nàng.

Ta nghe đến đây thì cảm thấy hắn nói không đúng, rõ ràng ta còn gặp cả đại ca.

Tiên sinh thuyết thư này đúng là không chuyên nghiệp tí nào, ta khinh thường không thèm nghe tiếp, kéo Dung Chi đi, đến bánh hoa quế cũng không cần nữa.


Trước kia đều là A Thanh tới tìm ta chơi, nàng nói với ta rằng nếu muốn tìm nàng thì hãy đến quận vương phủ ở thành nam.

Lúc ta đến đó thì thấy đại môn đóng kín, trên cửa còn dán hai tờ giấy, ta gõ cửa cũng không có người trả lời, ta cảm thấy chắc chắn là A Thanh giận ta, bởi vì ta đã thất hứa với nàng tám năm.

Ta hỏi bà lão bên đường xem người ở đây đâu cả rồi.

Bà ấy nói ở đây vốn chẳng có người nào cả, còn hỏi ta tìm ai.

Ta nói ta tìm A Thanh, là một tiểu cô nương trắng trẻo xinh đẹp.

Bà lão lắc đầu nói rằng nơi này chẳng có tiểu cô nương nào cả, chỉ có một vương gia, tên huý cũng là Thanh, là huynh trưởng của hoàng đế, nhưng mấy tháng trước tạo phản, đã bị giết chết rồi.

Phủ của hắn cũng bị niêm phong.

Ta nói với Chi Dung nơi này chắc chắn không phải là nhà của A Thanh, A Thanh cùng ta ném tuyết năm ấy là một nữ hài tử.

Chi Dung vẫn không để ý đến ta, ta hơi tức giận.

Ta bảo nàng đi tìm thêm lần nữa, nàng cản ta lại, bảo rằng đến giờ phải về nhà ăn cơm rồi.

Ta nghĩ để ngày mai tìm tiếp cũng được.

Ngày hôm sau, cha và trưởng tỷ đưa ta đến đạo quan tìm mẹ, sức khỏe của mẹ thật sự không tốt, vừa nhìn thấy ta đã khóc.

Trưởng tỷ nhìn thấy mẹ khóc cũng khóc theo.

Cha nhìn trưởng tỷ và mẹ khóc, đôi mắt dần đỏ lên.


Ta nghĩ rằng nếu chỉ có một mình ta không khóc thì không được, vì thế ta cũng khóc theo họ.

Mọi người cùng ôm nhau khóc, người một nhà là phải chỉnh chỉnh tề tề.

Khóc một lúc lâu, có lẽ là cha ta cảm thấy không khí bi thương có thể kết thúc ở đây là được rồi, vì vậy người ngồi kể cho chúng ta những chuyện ở biên quan, trưởng tỷ cũng kể về những chuyện ở trong nhà, ta sợ ta mà nói cho họ những chuyện ở trong cung sẽ lại làm bọn họ khóc, vì vậy ta dứt khoát ngậm miệng không nói lời nào.

Mẹ bệnh nặng đến nỗi không thể trở về nhà, ta cũng không biết là tại sao.

Trưởng tỷ đành phải nhờ Hà ma ma chăm sóc mẹ, có chuyện gì lập tức phái gã sai vặt thông báo tới Triệu phủ.

Mấy ngày sau đó ta vẫn giữ nguyên thói quen khi còn ở trong cung, sao chép kinh Phật, luyện chữ, đọc sách, đôi khi phát hiện được cái gì đó thú vị, muốn nói cho Chương Cảnh Hành nghe mới bừng tỉnh nhận ra bản thân đã không còn ở trong cung.

Năm mới lại đến, cuối cùng lần này ta cũng có thể đón năm mới cùng người nhà rồi.

Chúng ta đón mẹ từ đạo quán trở về, đốt thật nhiều pháo, cha ta nói phải đốt nhiều một chút, xua đi hết những điều đen đủi trong nhà.

Ta mặc bộ váy trưởng tỷ tự tay làm, đẹp đẽ tinh xảo y như đồ trong cung.

Mẹ đã khỏe hơn một chút, xuống bếp làm món đầu thỏ sốt cay ta đã mong đợi từ lâu.

Ta nhìn cha đang uống rượu bèn uống trộm một ngụm nhỏ, cay đến mức ta phải uống rất nhiều nước mới đỡ, chọc cho bọn họ cười một trận thật to.

Ăn no rồi, chúng ta ngồi trong viện xem nhà khác đốt pháo hoa, ta dựa vào người trưởng tỷ, trưởng tỷ còn cù ta nữa.

Tuyết rơi, rơi xuống sân nhà ta cực kì đẹp, chậm rãi từ từ, chẳng lạnh một chút nào cả.

Ta nói, nếu A Thanh ở đây thì ta có thể cùng nàng chơi ném tuyết rồi.


Nụ cười của trưởng tỷ đột nhiên cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt, tỷ ấy lại tươi cười bảo ngày mai sẽ chơi ném tuyết cùng ta.

Ta gật đầu thật mạnh, đặt cược rằng người nào thua thì một ngày không được ăn bánh hoa mai.

Cha mẹ tựa vào nhau cười tươi nhìn chúng ta, đây mới thật sự là cùng nhau đón năm mới.

Mẹ cuối cùng cũng không gắng gượng được qua mùa đông năm nay, không còn cách nào khác, sức khỏe của người quá yếu.

Trưởng tỷ khóc đến kiệt sức, ghé vào mép giường của mẹ, ta đứng ở sau lưng trưởng tỷ nhìn người, giống như là đến sức lực để chớp mắt người cũng không có.

Ta hỏi mẹ, sau này ta sẽ không gặp được người nữa sao.

Mẹ không trả lời ta, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.

Người dùng đôi tay gầy yếu của mình cầm lấy bàn tay ta, hô hấp chợt đứt.

Trưởng tỷ khóc nức nở, ta trước nay chưa từng nhìn thấy trưởng tỷ khổ sở như vậy, cha ta cũng giống như trong một đêm già đi mười tuổi.

Kỳ thật sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, trong cung ngày nào cũng có người chết có người sinh bệnh, bọn họ cũng không hề khổ sở như vậy.

Ta từng thấy có cung nữ muốn câu dẫn Chương Cảnh Hành bị Thái Hậu phát hiện, sau bị dùng trượng hình ở Từ Ninh cung, tất cả cung nữ đều đứng nhìn, máu tươi nhiễm đỏ cả người nàng, nhưng những người khác chẳng có vẻ gì là buồn bã tiếc thương.

Lúc ta sắp chết, ta cũng không khổ sở như vậy.

Ta nói với trưởng tỷ, không sao, tỷ còn có ta và cha.

Có lẽ ta lại nói sai rồi, bởi vì ta vừa nói xong, trưởng tỷ đã khóc ngất đi.

Ai, ta thật lắm mồm mà.

Tang lễ của mẹ được tổ chức một cách lặng lẽ.


Ngày mẹ hạ táng, cha ta uống rượu suốt đêm, trưởng tỷ sau khi ngất xỉu tỉnh lại không hề rơi một giọt nước mắt.

Tất cả đều trở về giống như lúc trước, ngày lại qua ngày, ta đến tuổi cập kê.

Hoa đào trong nhà cũng đã nở, trưởng tỷ thay cho ta bộ váy màu hồng nhạt, khen ta trông giống hệt đào hoa tiên tử.

Ta nhìn chính mình trong gương, quả thật là rất xinh đẹp.

Trưởng tỷ nói, sau khi cập kể thì ta đã trở thành người lớn rồi, còn hỏi ta thích nam tử như thế nào.

Ta suy nghĩ một lúc rồi trả lời, chỉ cần đối xử tốt với ta là được.

Hôm ấy Chương Cảnh Hành cũng tới, chúng ta không hề nghĩ đến hắn sẽ đến, khách khứa sợ hãi quỳ đầy đất.

Rất lâu rồi ta chưa gặp lại hắn, hình như hắn lại đẹp trai hơn một chút.

Ta túm lấy vạt váy chạy đến cười bảo với hắn, ngươi tới thăm ta sao?
Hắn vẫn cao cao tại thượng như vậy, nhưng lần này đã chịu để ý đến ta, hắn nói bởi vì ta không đi thăm hắn, cho nên hắn tới đây.

Ta kéo hắn đi về phía chủ tọa, đi được một nửa đột nhiên buông tay, quỳ xuống trước mặt hắn.

Hắn bị dọa đến mức nhảy dựng lên, hỏi ta làm gì vậy.

Ta nói hành lễ.

Trưởng tỷ đã dặn, về sau nhìn thấy Chương Cảnh Hành nhất định phải hành lễ, nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần, ta nghe đến mức chai sạn luôn rồi.

Sau đó hắn ở nhà ta đến nửa đêm, nói chuyện cùng cha ta trong thư phòng, ta muốn nghe lén nhưng bị trưởng tỷ lôi đi.

Sau khi hắn đi, cha hỏi ta có muốn tiến cung lần nữa không, Thái Hậu ngã bệnh rồi.

Ta gật đầu không chút do dự, sau đó lại thấy hốc mắt trưởng tỷ đỏ lên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi