HÀNH KHÁCH CỦA TA LÀ THỤY THẦN

11 giờ khuya, trước cửa phòng cấp cứu là một mảnh hỗn loạn: giường bệnh bị nhồi thêm vào, ghế nằm, giường bệnh thô sơ, quanh quẩn trong khu truyền dịch ở đại sảnh và hành lang đều là tiếng rên rỉ đau đớn của bệnh nhân cùng với lời an ủi của người thân, trong không khí nhàn nhạt mùi thuốc khử trùng, vừa ngột ngạt vừa không sạch sẽ.

Cuộc cãi vả nhỏ trước cửa khoa ngoại cũng đã kéo dài được một lúc.

“Tôi xin lặp lại lần nữa, ông thật sự không có việc gì” bác sĩ cấp cứu Tiêu Thần kiên nhẫn giải thích những thứ quan trọng, anh đã cùng ông lão này nói chuyện hơn mười mấy phút, những chỗ có thể kiểm tra cũng đã kiểm tra hết, nhưng là đối phương cứ một mực khẳng định “bản thân không thoải mái, nhức đầu, nhất định có nội thương”.

Cái gì mà nội thương, bất quá là tự lừa mình mà thôi.

Tiêu Thần âm thầm nhìn qua người tài xế lái xe đứng sát bên tường, hắn khẽ cúi đầu, không thấy rõ mặt, trên người mặc bộ đồng phục màu xanh da trời của công ty giao thông công cộng, tay cầm một đôi bao tay màu trắng, có lẽ do bị dính dầu máy nên nhìn qua có chút bẩn. Người đàn ông này từ khi tới bệnh viện chưa từng mở miệng, ngược lại người cảnh sát giao thông liên tiếp khuyên ông lão: “Ông đừng tự hù dọa chính mình, nhìn ông cũng không giống như bị trọng thương a”.

“Chú à” người cảnh sát giao thông trẻ tuổi lại phụ họa theo, “Chú xem, bác sĩ cũng đã nói chú không có gì rồi, vả lại cái xe kia của người ta cũng không đụng phải chú a”.

“Nói nhảm!” Ông ta thoáng chốc liền kích động “Cậu nói tôi tự mình ngã chắc, bộ tôi bị thần kinh hay sao, đang yên đang lành tự nhiên lại ngã xuống đất, rõ ràng ngay lúc cậu ta vượt ra tôi thoáng cái đã bị ngã xuống đất rồi. Cậu làm cảnh sát kiểu gì vậy, có phải là thu của công ty bên đó một khoản rồi nên mới giúp người ta giải quyết chuyện này, tôi biết mà, người mặc đồng phục đều không có ai tốt, rắn chuột một ổ(*)”

Ôi, còn dùng cả thành ngữ, Tiêu Thần trong lòng cười lạnh một tiếng, thật ra anh đã sớm nhìn ra, ông lão này rõ ràng không có chuyện lại muốn kiếm chuyện chơi, theo những gì người cảnh sát giao thông kể lại, ngay lúc chiếc xe ra khỏi bến thì ông cụ này chạy bằng xe đạp điện ở phía đối diện đi đến, tài xế thấy tình thế nguy hiểm nên cho xe phanh gấp lại, ông cụ giật mình mới ngã xuống xe, thật ra đến một mảnh da còn không bị thương.

Chuyện này nói thật ra tài xế lái xe công cộng không cần chịu trách nhiệm, chỉ là ông lão này cứ nằm đó kêu trời gọi đất ăn vạ. Tài xế không có cách nào nên mới gọi cảnh sát giao thông đến cùng đưa ông vào bệnh viện An Hải ở gần đây. Ông ta mãnh liệt yêu cầu phải đem toàn bộ cơ thể mà kiểm tra từ trên xuống dưới, điện tâm đồ, chụp ngực, CT, thậm chí là xét nghiệm máu và nước tiểu bình thường đều phải làm hết.

Lúc này, Tiêu Thần tay cầm một chồng giấy xét nghiệm đơn lẻ phải nhấn mạnh một lần nữa: “Ông thật sự không có chuyện gì, ông xem cả người một tí vết thương cũng không có, xét nghiệm tất cả đều bình thường”.

“Lỡ như não tôi bị chấn động thì sao”.

“Ông ở bệnh viện cũng được hơn một giờ rồi, chẳng những không có biểu hiện chấn động não nào, mà trạng thái tinh thần còn rất tốt nữa”.

“Lang băm” ông lão thở hồng hộc chỉ về phía Tiêu Thần, “Đồ xem mạng người như cỏ rác, đừng cho là tôi không biết, các người toàn sợ phiền phức, nếu không phải bệnh nhân sắp chết, các người còn có thể đuổi liền ra ngoài, chưa kể cho dù sắp chết mà không có tiền, các người cũng không thèm cứu”.

Ông lão liên tục nói ra một tràng, cũng không cần ngừng lại để thở, với sức lực như thế này, ở ngoài chạy một nửa chặng đường ma ra tông cũng không thành vấn đề.

Tiêu Thần cố gắng giữ vững vẻ mặt ôn hòa cuối cùng cũng sụp đổ.

Một bác sĩ khoa cấp cứu bình thường luân phiên nhau là hình thức trắng cộng đen. Nếu như gặp phải vấn đề về việc sắp xếp nhân viên có thể còn phải tăng ca đêm. Bệnh nhân thì càng lúc càng nhiều, bác sĩ đến cả thời gian để nuốt nước bọt còn không có, thật vất vả để vượt qua đến lúc không có bệnh nhân, còn phải vội vội vàng vàng đi xem chừng ICU(*) hoặc kiểm tra những phòng có bệnh nhân ở lại cùng với những bệnh nhân nằm trên hành lang. Có khi phải gấp gáp lên bàn mổ, chịu hai ba canh giờ bẽ mặt là chuyện thường, đã cực khổ tới như vậy mà có khi còn bị người nhà bệnh nhân chỉ trích nhục mạ, thậm chí còn bị đánh.

Mỗi lần như vậy Tiêu Thần sẽ tự an ủi mình “Người nhà bệnh nhân lo lắng là chuyện bình thường”. Nhưng hôm nay ông lão này rõ ràng không có chuyện lại cứ muốn vẽ chuyện để đòi tiền, lúc mắng đều chỉ đích danh mình mà mắng tới.

“Lão tiên sinh” Tiêu Thần khẽ nâng cao giọng “Ông có thể xuất viện”.

“Tôi có nội thương” ông ta hét lên một tiếng hành lang phút chốc trở nên yên tĩnh, các bệnh nhân xung quanh đều kinh ngạc nhìn người bệnh nhân “có nội thương” này sắc mặc thì hồng hào, giọng nói mạnh mẽ.

Người cảnh sát giao thông không nhịn được khẽ quát lên “Ông ồn ào cái gì chứ?”

Lúc này người tài xế vẫn im lặng nãy giờ bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Người này ngũ quan rõ ràng, hai hàng lông mày nhìn rất tương xứng. Tiêu Thần khi còn nhỏ đọc tiểu thuyết rất hiếu kỳ muốn biết lông mày của Quan Nhị Gia có hình dáng ra sao, anh vẫn không thể tưởng tượng ở trên mặt mà treo hai con tằm nằm sấp thì sẽ là một cảnh tượng tuyệt thế như thế nào, sau đó xem phim truyền hình, thấy Quan Nhị Gia trên mặt hai cái lông mày trầm bổng, nhất định là dùng bút Lang Hào để vẽ, bình thường sẽ không dài đến như vậy.  Nhưng ngay lúc này, lướt qua một cái, trong đầu anh đột nhiên xẹt qua một danh từ chính là “Lông mày nằm tằm”(*), nồng đậm, tung bay, mang theo một độ cong bất khuất, một đôi kết hợp không hẳn là nhiều nhưng mà ánh mắt phát ra tinh quang bốn phía, làm cho người ta không khỏi e ngại mấy phần.

Tài xế cắt đầu cua, tóc đen nhánh chuẩn bị đứng lên, tư thế đứng thẳng mà kiên quyết. Nhìn mái tóc bù xù, Tiêu Thần không nhịn được có ý nghĩ muốn đi sờ thử, xúc cảm chắc hẳn là rất tốt.

Tài xế này đứng lên bước về phía trước một bước, dáng người cũng không hẳn quá cao, nhưng là vai rộng ngực rộng, Tiêu Thần không tự chủ được hít vào một hơi, ánh mắt sắc bén lướt nhìn qua người tài xế một vòng, trong nháy mắt nhìn thấu qua lớp quần áo mỏng, xuyên qua cái cổ áo bị mở phanh ra, từ góc độ giải phẫu học nhanh chóng cân nhắc một chút, phía dưới xương quai xanh trũng sâu, cơ ngực nổi lên rõ ràng, chỗ nhìn nghiêng có thể thấy được, còn có xương ngực bằng phẳng, gian nan mở mang tầm mắt, đúng là nhìn nhiều có thể mắt sẽ mù luôn.

Theo bản năng anh lắc lắc bả vai. Mình coi như cũng là một người yêu thích vận động, thường xuyên ở phòng tập thể thao, dù vậy anh cũng hiểu cơ thể mình so với người tài xế trước mắt này vẫn rất chênh lệch.

Gặp quỷ rồi, Tiêu Thần âm thầm suy đoán, tài xế mỗi ngày đi làm cũng mười mấy tiếng đồng hồ, ở đâu lấy ra một thân cơ bắp như vậy?

A… đột nhiên cảm giác đầu óc của mình đã lạc đề ra tới tận dải ngân hà, Tiêu Thần lắc lắc đầu vừa buông lỏng bả vai.

“Đồng chí cảnh sát”, người tài xế lên tiếng, âm thanh giống như cố gắng giảm xuống, “chuyện này chúng ta giải quyết riêng đi, tiền chữa trị giai đoạn sau tôi sẽ bồi thường, chờ ông ấy không có chuyện gì rồi, chúng ta sẽ cùng đi đội giao thông”.

Ai ngờ tài xế nói ra câu đầu tiên lại khiến cho người ta tức muốn hộc máu.

“Ai, anh cái người này…” cậu cảnh sát sắc mặt thoáng lộ ra ý mỉa mai, hóa ra mình ở đây nói một hồi muốn đỡ giúp hắn hắn căn bản không thèm để tâm.

“Đồ hèn!” Tiêu Thần cũng tức giận bất bình mà nghĩ “Sợ cái gì, bác sĩ cảnh sát ở đây đều nói giúp cho anh, anh như vậy còn sợ”.

Tiêu Thần ở phía sau khẩu trang màu xanh da trời bĩu môi tỏ ý khinh thường, nhìn thật giống cha con, làm gì phải sợ đến như vậy.

Nếu tài xế đã quyết định nhận tội, cảnh sát giao thông cũng không thể nói thêm gì nữa, dặn dò hai ngày nữa đi đội giao thông nhận kết quả giải quyết sau đó liền bận rộn mà rời đi, cứ như vậy một lúc bộ đàm của hắn cũng đã vang lên mấy lần.

Tiêu Thần mặc kệ hai người kia, anh quay về khám bệnh, sau khi khám xong cho hai bệnh nhân bị thương, hành lang lại truyền đến tiếng cãi vả, nghe được âm thanh có phải hay không lại là ông lão đó, anh liền ném bút xuống đi ra ngoài.

Trong hành lang, người tài xế đang muốn tạo ra một cái giường dây thép đơn sơ, ông cụ một bên bất mãn phàn nàn, “Mau đi tìm cho tôi cái giường đi, tôi bị thương làm sao có thể nằm ở hành lang?”

“Kêu cái gì!” Tiêu Thần quát lên, “Trong bệnh viện giữ im lặng”.

Ông lão sửng sốt một chút, lập tức nhảy dựng lên: “Tôi…”

“Không có giường!”, Tiêu Thần cắt đứt đường lui của ông lão, đem sự kiêu ngạo của ông lão kéo xuống, “Tới mà nhìn xem tất cả phòng đều đầy rồi”.

“Cậu là bác sĩ, cậu nghĩ cách đi”.

“Tôi không có cách nào khác”, Tiêu Thần không chịu nhường, “Ông như thế này không có đủ điều kiện ở lại bệnh viện càng không cần phải vào xem phòng”.

“Tôi bị thương”, ông ta nghểnh cái cổ hét lên, sau xoay xoay đầu, vừa lúc đó cửa phòng cấp cứu ICU bên cạnh mở, một y tá mang xe đẩy đi ra. Ông ta liền kích động chỉ chỉ vào cái phòng trong đó, “cái đó trong đó không phải có cái giường à”.

“Đó là ICU!”.

“Không sao, chúng ta sẽ trả tiền” Ông ta nói đến nước miếng tung bay, “Bao nhiêu cũng trả”.

“Như vậy cũng không được!”Tiêu Thần kiên quyết từ chối, giương mắt nhìn tài xế đứng một bên, nghĩ thầm anh là heo ư, anh cũng nên nói vài câu a.

Người tài xế kia có lẽ cảm nhận được ánh mắt Tiêu Thần nhìn tới, nhanh nhẹn mở cái giường gấp trong tay ra, nhìn ông ta nói: “Ông hãy ở nơi này nghỉ ngơi đi, trong đó tất cả đều sẽ chết rất nhanh, điềm xấu”.

Hoặc là không nói lời nào, hoặc là làm nghẹn chết người, Tiêu Thần oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái.

Nếu nói người ác cũng sợ ma, đại khái là bị cái gọi là “điềm xấu” thuyết phục, ông lão ấy cuối cùng cũng hùng hùng hổ hổ nằm xuống cái giường đơn sơ, ông ta nhắm mắt lại nói: “Cái kia, tôi đói bụng, đi mua một chút đồ ăn đi”.

Người tài xế đứng cạnh giường cúi xuống nhìn ông ta, ánh mắt ngưng đọng lại, bả vai rộng rãi ở phía trên thân người ông lão gầy gò tạo ra một cái bóng khổng lồ, trong nháy mắt, Tiêu Thần cảm thấy có một loại cảm giác áp bách.

Rất nhanh, người tài xế kia đứng thẳng người, nhìn về phía Tiêu Thần cười áy náy: “Bác sĩ, tôi giờ có việc phải đi trước rồi, bên tổng đài vừa gọi điện thoại đến, nếu có chuyện gì cứ gọi cho tôi”.

Như vậy cứ thế cười một tiếng, khí thế vừa với ngưng tu xung quanh hắn lại bắt đầu tản ra, Tiêu Thần gật đầu nhìn theo cái người “Coi tiền như rác” đi ra khỏi cổng khu cấp cứu của bệnh viện.

Nhìn đồng hồ thấy đã một giờ rưỡi sáng, Tiêu Thần đang chậm rãi đi dọc theo hành lang. Thình lình bị một bệnh nhân kéo lại: “Bác sĩ, tôi truyền dịch cũng đã được sáu giờ rồi, có thể nhanh lên một chút được không?”

“Nhanh đối với tim sẽ không tốt”, Tiêu Thần nhìn vào đơn thuốc kí trên túi một chút, hạ thấp giọng giải thích, “Ở đây có Kali, truyền nhanh sẽ rất đau, ông ở đây một chút nữa là xong rồi, kiên nhẫn một chút.”

Đại khái là thái độ ôn hòa này của Tiêu Thần có tác dụng, bệnh nhân an tĩnh lại thở dài: “Vậy thì phải kiên nhẫn thôi, cảm ơn bác sĩ”.

Tiêu Thần cười khách khí rồi lại tiếp tục đi dọc theo hành lang dò xét, lúc quay về bàn của y tá thì thấy ông lão kia đã nằm ngáy như sấm, anh phiền chán nhíu chân mày, cố gắng kiềm chế nỗi bực bội đang dần dâng lên.

“Bác sĩ Tiêu” y tá Tôn lộ ra lúm đồng tiền như hoa hỏi: “Có muốn uống cà phê không, tôi đi mua Starbucks hòa tan”.

Tiêu Thần tránh như tránh rắn khoát khoát tay: “Tôi không uống đâu.”

“Tinh thần anh thật tốt, cả đêm còn chiến đấu đến hăng say như vậy, thật khiến người khác hâm mộ a.” Y tá Tôn cầm ly cà phê lên uống, đây là lần đầu tiên cô tăng ca đêm, về thời gian còn có chút chưa thích ứng kịp.

Hâm mộ? Tiêu Thần cười khổ một tiếng, cô nếu mỗi ngày 24 giờ, liên tục 3 lần như thế chiến đấu với một “tinh thần” hăng say như vậy, cô sẽ không hâm mộ nữa đâu.

Hai mươi tám tuổi đã bị bệnh mất ngủ, đây là biểu hiện của việc chưa già đã yếu. Tiêu Thần lắc đầu, cảm giác trong đầu ong ong. Là một bác sĩ anh đã thử qua tất cả các loại thuốc ngủ cũng như các cách giúp dễ đi vào giấc ngủ, đáng tiếc đều không có hiệu quả. Mỗi ngày khi nằm trên giường, tất cả dây thần kinh của anh đều theo bản năng mà căng thẳng, cảm giác như có thể nghe được tiếng chuông reo của phòng cấp cứu, giống như các sinh mệnh trong phòng giám sát đang trưng ra một dáng vẻ có thể phát ra âm thanh sắc nhọn.

Lúc trước khi còn thực tập, thầy của anh dẫn theo anh thay phiên trực ca đêm hơn một tháng, anh vô cùng hâm mộ công phu “Nằm ngủ, chuông vang liền tỉnh” của thầy chủ nhiệm. Thầy chủ nhiệm cười cười nói: “Tỉnh dậy liền thì có gì mà gọi là giỏi, nằm xuống ngủ liền mới là giỏi”.

Đó cũng là chuyện của ba năm trước rồi, khi đó anh suốt ngày ngủ mê man, tăng ca một đêm liền cảm thấy sống không  bằng chết. Chớp mắt một cái đã qua ba năm, kết thúc bài vở thì được giữ lại làm bác sĩ khoa cấp cứu, thuận lợi vượt qua cuộc thi thăng chức của ngành y, sống sót qua một năm làm việc, Tiêu Thần rốt cuộc cũng trở thành bác sĩ và bắt đầu quãng đời làm bác sĩ cấp cứu của mình, cũng là quãng đời bắt đầu mất ngủ. Lại nói đến nay đã hơn một tháng, nghĩ đến tương lai làm cấp cứu, Tiêu Thần cảm giác tương lai mình sẽ làm được rất tốt bốn chữ “Thệ lúc tráng niên”.(*)

Tiêu Thần bất đắc dĩ chà xát mặt, nghĩ tới hộp thuốc ngủ trong ngăn kéo đầu giường, nếu không phải không còn cách nào, anh quả thật không muốn uống.

Tôn Tịnh tay cầm ly cà phê, ánh mắt ngang qua mép ly mà nhìn Tiêu Thân, liền hiện lên một thần sắc si mê. Cô cảm thấy Tiêu Thần rất đẹp trai, cũng không phải cái kiểu đẹp trai phổ biến.Trên thực tế nếu dựa theo tiêu chuẩn hiện nay mà nói, Tiêu Thần không quá đẹp trai: mắt hai mí, cũng không đủ để được gọi là mắt to như mấy anh chàng soái ca, đôi mắt nhỏ chỉ to hơn mắt con nít một tí, sống mũi không đủ thẳng, đôi môi không đủ mỏng, hình dạng lông mày không quá đẹp, nhưng tất cả những thứ này đều được gương mặt của hắn cứu vớt. Cái trán không quá rộng cùng xương dưới cằm phối hợp lại tạo thành những đường nét vô cùng nhịp nhàng, do đó đường cong khéo léo này lại đem ngũ quan không quá xuất sắc của anh biến thành một bộ dáng hài hòa.

Đương nhiên, nhan sắc tuy là quan trọng, nhưng nếu thuộc bộ dạng ẻo lả thì cô cũng không có động tâm. Tôn Tịnh thích nhất là tính cách của Tiêu Thần, rộng lượng lại tốt bụng, quan trọng hơn là, hắn là người có dũng khí, cùng hắn tăng ca đêm làm cho người ta có cảm giác kiên định. Không giống như một số bác sĩ khác, gặp chuyện khó giải quyết, khó khăn, liền gọi cho các bộ phận khác hoặc đùn đẩy cho các y tá ra chịu trận.

Một người như vậy, có nhà có xe, không có sở thích bất lương, thật sự chính là một miếng thịt ba chỉ (*) thượng hạng, vừa có thể nướng có thể xào lại có thể chưng, bản thân để ý hắn đã rất lâu rồi.

Đáng tiếc, miếng thịt ba chỉ này… thật ra ăn có chút khó khăn.

Tôn Tịnh âm thầm chặc lưỡi hít hà, bác sĩ Tiêu hoặc là mắt nhìn quá cao, hoặc là.., hoặc là chính là GAY! Đối mặt với mình bỏ qua quá khứ dùng các loại mật ngọt chết ruồi tiếp cận, hắn đều cật lực tránh né, một tấm thân không nhiễm bụi trần!

Chậc chậc, thật không dễ dàng ăn được mà, Tôn Tịnh lại thở dài.

Chú thích:

Rắn chuột một ổ: chỉ người cùng loại thì thường ở với nhau

ICU: những người nằm trong phòng này thường là trường hợp rất nguy kịch

Lông mày nằm tằm: cái này mình không rõ lắm, có thể là một dạng lông mày rậm (?)

Thệ lúc tráng niên: chết yểu

Thịt ba chỉ: một từ dùng để chỉ những người  xuất sắc

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi