HÀNH KHÁCH CỦA TA LÀ THỤY THẦN

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ vỗ bàn tay một cái, một bộ dạng không thèm quan tâm nói, “Tại sao cậu nhất định phải ở khách sạn vậy? Tới nhà tôi cậu không muốn, tới nhà cậu cậu cũng không chịu, khách sạn…Đệt, quên đi, tôi nói thật với cậu, tiền khách sạn tôi chi không nổi, hôm nay ở 7 Days Inn, một tháng bốn lần như vầy chắc tới tiền điện nước tôi cũng không có để đóng.”

“Tôi có thể chi tiền.” Tiêu Thần nói, anh một chút cũng không ngại việc này, trên thực tế anh còn thích tính tình thẳng thắn của Tư Kiêu Kỳ.

“Cậu là người của tôi, đâu ra cái đạo lý để cậu ra tiền!” Tư Kiêu Kỳ thốt lên, lời lẽ vô cùng tự nhiên.

“Người của anh…là có ý gì?” Tiêu Thần híp mắt hỏi, chút ‘yêu thích’ nhỏ nhoi vừa trổi dậy lập tức tan thành mây khói.

Giọng điệu bình tĩnh của Tiêu Thần làm cho Tư Kiêu Kỳ cảm thấy có chút nguy hiểm, anh nghẹn một hồi, đành phải nói lại: “Vậy tôi là người đàn ông của cậu được chưa?”

Tiêu Thần cảm thấy hai cách nói này trên cơ bản không có gì khác nhau, có điều cũng lười tranh cãi với hắn, có một số việc không chỉ dựa vào lời nói, mà là hành động, anh hạ quyết tâm lần sau nhất định phải bắt cái tên lưu manh này bắt một cái nồi lẩu đun từ từ 5 tiếng rồi mới ăn.

“Tốt.” Tiêu Thần gật gù nói, nếu anh cảm thấy ngại, chúng ta có thể công bằng hơn. Lần sau tới lượt tôi nằm trên, thấy thế nào? Hoặc là anh trả tiền.”

Tư Kiêu Kỳ làm bộ không nghe thấy, giọng cũng dịu đi vài phần: “Cũng vì vậy nên chúng ta đừng ở khách sạn nữa, tới nhà tôi hoặc nhà cậu đi, tôi không có vấn đề.”

“Nhưng mà tôi có,” Tiêu Thần bỏ đũa xuống, ngồi thẳng dậy, anh muốn nói cho rõ vấn đề này, đỡ cho mỗi lần đều phải dây dưa. Tiêu Thần vô cùng nghiêm túc nói: “Tư Kiêu Kỳ, tôi muốn nói với anh là, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, tôi không quen theo người khác về nhà, cũng không quen đưa người về nhà mình, tôi hy vọng anh có thể chấp nhận, còn nếu không được…” Tiêu Thần nhún nhún vai.

Tư Kiêu Kỳ không để ý tới sự uy hiếp của Tiêu Thần, bởi vì anh nhớ tới Kiều Hâm có nói với anh, Tiêu Thần có một tên bạn rất đẹp trai trẻ trung, hai người đi vào khách sạn hai tiếng cũng chưa thấy đi ra, còn nghĩ tới Kiều Hâm hỏi mình có phải cũng đang theo đuổi bác sĩ Tiêu không…

Tư Kiêu Kỳ sợ mình cũng sẽ phải đóng một vai không hề quan trọng, cảm thấy có chút bực mình, nghiến răng hỏi, “Bác sĩ Tiêu, vậy người như thế nào mới được cậu dẫn về nhà?”

Tiêu Thần nhún nhún vai, cực kì dứt khoác nói: “Không có ai.”

Kì thực Tiêu Thần vẫn rất thích Tư Kiêu Kỳ, cảm thấy tính cách người này không xấu, kĩ thuật cũng chấp nhận được, lại còn nhìn rất tỉ mỉ. Tuy rằng thời gian đi làm có chút bất tiện, nhưng mình cũng không muốn cùng hắn ở chung sớm sớm chiều chiều, hai người đều có cuộc sống riêng, ai cũng không nợ ai. Nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ mình đã lầm rồi.

Tư Kiêu Kỳ nhìn chằm chằm mắt Tiêu Thần, trong đó là một vẻ thản nhiên, ánh mắt không hề dao động. Có thể thấy Tiêu Thần không có đưa anh chàng đẹp trai kia về nhà. Tư Kiêu Kỳ vừa nghĩ tới cảnh Tiêu Thần nằm trên giường hắn, xoay người liền ôm một người đàn ông khác ôm vào ngực, không chừng còn ôm người đàn ông đó nói mấy câu ngon ngọt, nghĩ tới anh đã phát điên muốn đánh người.

Tiêu Thần nhìn sắc mặt Tư Kiêu Kỳ ngày càng khó coi, rốt cuộc không nhịn được thở dài nói: “Được rồi, không phải chỉ là vấn đề tiền thuê phòng khách sạn thôi sao? Vậy thì ở 7 Days Inn đi, tiền thuê AA, được không?” (AA: chia đôi mỗi người một nửa)

Tư Kiêu Kỳ gầm nhẹ một tiếng: “Đây không phải vấn đề tiền bạc!”

“Chứ là cái gì? Anh không phải vừa nói không đóng nổi tiền điện nước sao?”  Tiêu Thần kì quái cau mày, nếu anh nhớ không lầm, rõ ràng Tư Kiêu Kỳ bất mãn tiền thuê phòng mới kéo tới việc nên tới nhà ai.

Tư Kiêu Kỳ là người nóng tính, từ trước tới giờ vốn không kiên nhẫn, có gì nói nấy, nói xong thì sau này không bao giờ bàn tới nữa, đó chính là nguyên tắc của anh, anh chàng đẹp trai kia từ lâu đã như cái gai trong lòng anh, anh rất muốn hỏi Tiêu Thần cho rõ ràng, đập nồi dìm thuyền liều chết nói: “Tiêu Thần, cậu có bạn trai phải không? Chắc là còn tốt hơn tôi đi?”

*Đập nồi dìm thuyền: 破釜沉舟: Tiếng Hán: PHÁ PHỦ TRẦM CHÂU:  ý chỉ việc quyết đánh đến cùng, dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀.

Tiêu Thần giật mình một chút, sau đó cười như không cười nhìn Tư Kiêu Kỳ hỏi ngược lại: “Ai nói với anh?”

“Đệt!” Tư Kiêu Kỳ thấp giọng chửi một câu: “Bực cmn mình!”

“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần khẽ cười một tiếng, dùng đũa đảo đảo mì trong bát, nói: “Anh thích tôi có phải không?”

“Ha.” Khóe miệng Tư Kiêu Kỳ kéo thẳng một đường, lạnh rên một tiếng, “Cậu lúc nào cũng tự mình tìm niềm vui nhỉ?”

“Nếu không thích, vậy việc tôi có bạn trai liên quan gì đến anh? Đố kị? Hay ghen? Hay là không cam tâm?”

“Tôi buồn nôn có được không?” Tư Kiêu Kỳ khó chịu nói, “Tôi không muốn có chung bạn trai với người khác, nếu tên đó không thỏa mãn được cậu thì tự cậu đi mà nghĩ cách đi, tôi không muốn bon chen.”

Tiêu Thần cười lạnh lùng đi tới đứng trước mặt Tư Kiêu Kỳ, cúi người nắm cổ áo Tư Kiêu Kỳ gằn ra từng chữ từng chữ: “Con mắt nào của anh thấy tôi có bạn trai?”

Hơi thở nóng rực phả ra trên mặt, mỗi chữ đều giống như một tảng đá nặng nề đè xuống, nhưng là Tư Kiêu Kỳ bỗng nhiên liền an tâm. Anh tin tưởng lời Tiêu Thần nói, anh cảm thấy những thứ này Tiêu Thần căn bản không cần nói dối.

Tiêu Thần mang theo lửa giận nhìn Tư Kiêu Kỳ, hai người đứng rất gần, gần tới mức Tư Kiêu Kỳ cảm thấy lông mi của Tiêu Thần còn rất dài…

“Tôi nếu có bạn trai còn muốn quen với anh làm gì?” Tiêu Thần lạnh lùng hỏi.

Tư Kiêu Kỳ lại phát hiện con ngươi Tiêu Thần có màu nâu đậm, khiến mắt của hắn trông rất to…

“Tư Kiêu Kỳ!” Tiêu Thần gầm nhẹ một tiếng, “Nói chuyện!”

Tư Kiêu Kỳ cảm thấy Tiêu Thần giận lên vẫn rất đẹp trai, những biểu cảm lãnh đạm bình thường không thấy nữa, lúc này chỉ toàn là ánh lửa bập bùng thiêu thốt, cả người lộ ra một cỗ khí nóng bỏng.

Tiêu Thần không chờ tới khi Tư Kiêu Kỳ trả lời, dứt khoác buông tay ra khỏi eo, nhấc chân đạp chân ghế Tư Kiêu Kỳ đang ngồi. Một tiếng rầm vang lên, Tư Kiêu Kỳ chật vật ngồi dưới đất, người đè lên làm ngã cái ghế bên cạnh, một cát bát trên bàn còn bị đụng cho rơi xuống.

“Tôi… tôi đệt, Tiêu Thần cậu bị bệnh hả!” Tư Kiêu Kỳ ngồi dưới đất, cánh tay khoát lên cái ghế vừa bị ngã, trên cánh tay áo còn dính chút nước mì.

Tiêu Thần một chân đạp lên bụng Tư Kiêu Kỳ không thương tiếc, ép tới Tư Kiêu Kỳ cứng đờ không động đậy nữa.

“Tư Kiêu Kỳ!” Vẻ mặt Tiêu Thần không có cảm xúc nói: “Anh nói rõ cho tôi!”

Tư Kiêu Kỳ có chút đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy bộ dạng của Tiêu Thần lúc này không khác nào đang nói về nguyên nhân tử vong của một người nào đó, đồng thời cảm giác chỗ bị đạp ẩn ẩn đau.

“Tư Kiêu Kỳ, chúng ta lúc đó đều là anh tình tôi nguyện, tôi Tiêu Thần không nợ tình anh, càng không nợ tiền, chưa kể anh thoải mái xong liền phủi mông đi, tiền thuê cũng không trả, còn có mặt mũi để nói ‘buồn nôn’?”

Sắc mặt Tiêu Thần tái xanh, có thể thấy hắn bực thật rồi, Tư Kiêu Kỳ muốn biết rốt cuộc tên ngốc Kiều Hâm đó nhìn thấy cái gì!

“Tôi…” Tư Kiêu Kỳ chần chừ một chút, tự tìm cho mình bậc thang leo xuống: “Tôi đoán.”

Tiêu Thần lạnh lẽo hừ một tiếng: “Đoán? Sao anh không đoán tôi đã kết hôn luôn đi?”

Nghe xong lời này, tâm trạng Tư Kiêu Kỳ rốt cuộc cũng thả lỏng, nhất định là do cái tên Kiều Hâm đó nói xiêng nói quàng, bữa nào phải tìm hắn tính sổ, bóp chết hắn còn được. Có điều…đó là chuyện sau này, vấn đề hiện tại là Tiêu Thần đã xù lông rồi, nếu không vuốt lông hắn lại cho thuận, nói không chừng còn có thể trở mặt không quen biết, lúc đó mới thật sự là phiền phức.

Tư Kiêu Kỳ tỉnh táo lại, cười thành khẩn, nhìn Tiêu Thần nói: “Tôi còn không phải cảm thấy cậu rất tốt sao… Nếu thật sự cậu có bạn trai, tôi còn phải giành cậu về, thật là phiền.”

Tiêu Thần cười như không cười từ từ nói: “Tôi không định cùng anh ‘cứ như vậy’.”

“Không sao,” Tư Kiêu Kỳ ung dung ngồi dưới đất, một bên lấy từ trên tay áo xuống một sợi mì với hai lát cà chua một bên nghiêm túc nói: “Được một ngày thì tận hưởng một ngày đi, tôi thật sự rất thích cậu.”

Tiêu Thần có chút sửng sốt, bàn chân không tự chủ buông lỏng ra, Tư Kiêu Kỳ nhân cơ hội mà đứng lên. Anh vừa đứng vững liền đưa tay tới kéo Tiêu Thần vào trong ngực, không chậm trễ ấn lên môi hắn một cái hôn, sau đó nói: “Kì thực tôi cảm thấy cậu nên biểu dương tôi.”

Nội dung vở kịch thay đổi bất ngờ, Tiêu Thần ngờ vực nhìn Tư Kiêu Kỳ, dùng sức muốn tránh ra lại phát hiện tránh không được.

“Cậu xem, tôi là người có nguyên tắc, cũng không có bạn trai này nọ. Thời buổi này, người vừa đẹp trai lại có nguyên tắc như tôi không nhiều đâu.” Tư Kiêu Kỳ nói như sự thật nó vốn là như thế, nghiêm túc nghiêm túc.

“Tôi…”

“Được rồi, đừng giận nữa, là tôi hiểu lầm cậu, tôi thật sự không cố ý.” Tư Kiêu Kỳ cắt ngang Tiêu Thần, ôm sát lại, căn bản không cho Tiêu Thần cơ hội mở miệng, cũng không cho hắn thoát ra, “Cậu xem, chúng ta đều là người trưởng thành, không nên vì chút chuyện nhỏ để tổn thương hòa khí.”

“Tư Kiêu Kỳ…” Tiêu Thần cắn răng nói.

“Uầy,” Tư Kiêu Kỳ cười thành khẩn, hạ thấp giọng nói, “Là tôi sai, cậu đừng giận nữa, trời còn chưa sáng, chúng ta về khách sạn ngủ thêm chút nữa đi.”

Tiêu Thần căn bản không muốn theo Tư Kiêu Kỳ về khách sạn, tỏ vẻ từ chối. Tư Kiêu Kỳ phân tích cho anh thấy bây giờ bắt xe rất khó, chưa kể tình trạng bây giờ của anh mà lái xe thì khác nào tự sát.

“Với mấy tiếng nữa cậu phải quay về bệnh viện làm việc rồi, không bằng về khách sạn ngủ một chút, sáng dậy ăn chút gì đó là đi làm được rồi.”

“Anh còn phải chi tiền thuê phòng đó,” Tiêu Thần dùng giọng điệu cười nhạo nói, “Tôi sẽ thấy ngại.”

“Không sao không sao,” Tư Kiêu Kỳ lẫm lẫm liệt liệt vỗ vai Tiêu Thần nói, “Chút tiền đó tôi vẫn ứng phó nổi, có gì lần sau cậu chi tiền là được… Hơn nữa, đồ của chúng ta vẫn còn để ở khách sạn.”

Nếu tính toán chuyện này cũng quá không đàn ông rồi, Tiêu Thần xoa bóp mi tâm, làm việc cả một ngày, lúc nãy còn lăn qua lộn lại hai tiếng… đầu đau tới sắp nứt ra rồi. Hai người trở về khách sạn tắm rửa sạch sẽ xong liền đi ngủ, Tiêu Thần vừa nhắm mắt mới giật mình nghĩ, mình với hắn ban nãy còn cãi cọ vụ “chân đạp hai thuyền”, lại có thể trong chớp mắt ôm nhau ngủ cùng một chỗ?

Mà Tư Kiêu Kỳ nghĩ được ôm một người như vậy ngủ là một việc rất thoải mái.

“Nếu có thể mang hắn về nhà, mỗi ngày đều có thể ôm hắn ngủ.” Tư Kiêu Kỳ vừa nghĩ vừa rơi vào mộng cảnh.

***

Khi Tiêu Thần mở mắt ra đã là hai giờ chiều, Tư Kiêu Kỳ không ở trong phòng.  Anh từ từ ngồi dậy, cái chăn màu trắng bị tụt xuống, lộ ra cả người trần như nhộng, hình ảnh lúc rạng sáng lập tức ập tới, anh ngồi khoanh chân lại, cảm thấy chuyện này thật phiền phức.

Tên Tư Kiêu Kỳ này quá mức kích động, tâm tình với tư duy của mình trước sau đều bị hắn khống chế, có thể bởi vì một câu nói của hắn mà tức giận cũng có thể vì một câu nói của hắn mà thay đổi chủ ý. Như vậy không được, đối với một người mới quen chưa được một tháng mà nói, vô cùng nguy hiểm.

Tay Tiêu Thần nắm thành nắm đấm, có một loại cảm giác bất lực dâng lên. Anh thở dài, nghĩ tới câu nói “Tôi có thể khống chế vận mệnh của mình, dù sao tôi cũng là người đủ thành thục” mình nói với Thẩm Bằng cảm thấy tự giễu, “Tư Kiêu Kỳ đâu chỉ có thể khống chế vận mệnh của hắn, còn bắt đầu ảnh hưởng đến cả mình.”

Người này… không thích hợp với mình. Tiêu Thần vô thức gặm đầu gối, tuy rằng có chút không nỡ, nhưng nếu lúc này không dứt ra, tương lai lại càng phiền toái.

Lúc Tư Kiêu Kỳ đẩy cửa đi vào chính là nhìn thấy một màn như vậy, thân thể dẻo dai trắng nỏn của Tiêu Thần tạo thành một đường cong đẹp đẽ, phía sau gáy còn lộ ra bắp thịt, tạo cho cơ thể tràn đầy cảm giác mạnh mẽ. Sợi tóc màu đen nhẹ nhàng che lấy mặt hắn, thế nhưng Tư Kiêu Kỳ vẫn nhìn ra hắn đang cau mày.

Anh để tay vào trong túi, đi tới ôm cả người lẫn chăn vào lồng ngực: “Còn ngủ sao?”

Tiêu Thần lắc lắc đầu, nghiêng mặt nhìn Tư Kiêu Kỳ, trong đôi mắt còn có cảm giác nghi hoặc cộng buồn ngủ.

“ĐM,” Tư Kiêu Kỳ thấp giọng chửi một câu, “Thật mẹ nó câu dẫn!” Âm cuối biến mất bên môi Tiêu Thần.

Một tiếng sau Tiêu Thần lần thứ hai ngồi dậy, Tư Kiêu Kỳ lục lọi, lấy ra từ trong ngăn tủ bên cạnh giường ngủ một cái túi ni lông lớn đưa cho Tiêu Thần: “Cho cậu, để cậu ở khách sạn tắm rửa sạch sẽ, bộ đồ kia của cậu dơ hết rồi, tôi không muốn để cậu ủy khuất mặc nó ra ngoài a…Mà cũng phải, cậu làm sao ra ngoài được, bình thường cậu chú trọng nhất là gọn gàng sạch sẽ mà.”

Tiêu Thần ngây ngốc nhận lấy cái túi.

“Nghĩ gì nữa, mau mau đi tắm,” Tư Kiêu Kỳ để thân trần cúi xuống giường nhặt quần áo bị ném dưới đất, còn thản nhiên đá đá cái bao đã dùng xong xuống gầm giường, “Tắm xong chúng ta đi ăn cơm, làm phiền cậu một chút nữa tới muộn rồi.”

Tiêu Thần ôm túi, đứng như trời trồng.

Cái loại đối thoại ‘thất niên chi dương’ này thật sự quá mức đáng sợ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi