HÀNH KHÁCH CỦA TA LÀ THỤY THẦN

Trung tuần tháng mười một, hoạt động cung cấp lò sưởi cho thành phố vẫn còn chưa được bắt đầu. Trong phòng lúc này khá lạnh, rèm cửa sổ dày cũng không cách nào ngăn được khí lạnh từ bên ngoài thổi vào. Tiêu Thần cảm thấy hơi lạnh, theo bản năng nhích lại gần chỗ nhiệt độ cao, một cánh tay tự nhiên vươn qua nắm lấy eo anh, ôm anh vào trong lồng ngực ủ ấm, động tác nước chảy mây trôi như đã từng làm qua vô số lần.

Tiêu Thần ừm một cái, lại rơi vào giấc ngủ sâu.

Tư Kiêu Kỳ chậm rãi mở mắt, dưới ánh sáng mờ ảo nhìn thấy mặt Tiêu Thần. Con mèo này ngủ rất say, nửa mặt còn chôn vào trong bắp tay anh, mái tóc màu đen óng tản ra, có vài sợi tóc bị hơi thở làm cho bay lên, sượt qua người mình cảm giác hơi ngứa. Tư Kiêu Kỳ gãi gãi cánh tay, điều chỉnh lại tư thế để hai người đều cảm thấy thoải mái.

Tối qua phải nói là làm rất điên cuồng. Tư Kiêu Kỳ nghĩ thầm, chờ con mèo này tỉnh dậy thế nào cũng làm mặt lạnh một trận cho coi. Phải biết rằng tối nay Tiêu Thần còn phải làm ca đêm.

Tư Kiêu Kỳ lặng lẽ đi xuống giường, vén chăn lại cho gọn gàng rồi mặc áo tắm đi vào bếp. Trong tủ lạnh chẳng còn gì để ăn, anh lục trong tủ bát chỉ tìm được một tép hành với củ gừng. Tư Kiêu Kỳ đau đầu nghĩ, Tiêu Thần làm sao mà qua nổi mấy ngày tháng như thế này? Nhưng lại nghĩ, lúc trước là mình hạ quyết tâm không tăng ca, mỗi ngày đúng giờ về làm cơm cho con mèo này ăn. Quá nhiều lời hứa không làm được, mình cũng bỏ bê Tiêu Thần nhiều rồi.

Tư Kiêu Kỳ mở ngăn đông lạnh của tủ lạnh ra, từ bên trong tìm được một miếng thịt bò, để vào lò vi sóng rã đông. Anh giương mắt nhìn ngày tháng dán trên tủ lạnh, chớp mắt mà đã tới trung tuần tháng mười một, cũng là lúc có kết quả điều người, Tư Kiêu Kỳ quả thật có chút lo lắng. Chiếu theo sát xuất nguy hiểm mà nói, lần này Tiêu Thần dùng cách “Tổn thương địch một ngàn, mình tám trăm” may lắm mới thắng nổi, còn thua thì đúng là thua thảm hại. Huống chi lần này cũng không thể nào giải quyết vấn đề triệt để, mà còn mất luôn nhân tố thăng bằng bên trong. Đợi khi Chương Thiên Khải cưới được con gái của viện phó Lưu thì Tiêu Thần cũng không còn lá bài tẩy nữa.

Có điều…thôi quên đi, thua thì thua, còn có thể thế nào? Lúc trước mình phá hết sản nghiệp rồi cũng bò dậy được đấy thôi, với lại, còn có mình đây mà.

Tư Kiêu Kỳ nhún nhún vai, rút dao thớt ra bắt đầu băm thịt làm nhân, quẳng hết mấy thứ kia ra sau đầu.

Tiêu Thần bị tiếng chặt thịt làm cho tỉnh dậy, anh nằm trên giường sững sờ một hồi lâu, đầu óc trong khoảng thời gian ngắn có chút đình trệ. Anh nhìn trần nhà, cố gắng hồi tưởng lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua, trong đầu chỉ hiện ra những đoạn ngắn rất vụn vặt, hơn nữa cái tên Tư Kiêu Kỳ không biết xấu hổ đó cứ liên tục cắt ngang, khiến anh tạm thời không cách nào xâu chuỗi lại được.

Cuối cùng Tiêu Thần đành thở dài từ bỏ, muốn xoay người mới phát hiện người mình từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đau nhức khó chịu, nhất là phần eo. Cái này tuyệt đối không phải kiểu nằm sai tư thế mà sái cổ, anh lập tức nhớ đến mấy cái hình ảnh vụn vặt ban nãy.

“Chết tiệt!” Tiêu Thần uất hận lầm bầm: “Tư Kiêu Kỳ lần này anh chết chắc!”

Kỳ thực Tư Kiêu Kỳ đang rất là vui vẻ ở trong bếp làm bánh, vừa hát tiểu khúc, một liên khúc không biết tổng hợp bao nhiêu bài hát. Tiêu Thần chậm rãi đi vào bếp, đứng ở cửa nhìn một hồi mới hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

“Làm cơm.” Tư Kiêu Kỳ lập tức dụi tắt thuốc, sẵn tiện mở cửa sổ phòng bếp ra, gió lạnh tháng mười một thổi vào làm hai người lạnh tới run cầm cập.

“Lạnh chết rồi.” Tư Kiêu Kỳ ầm một cái đóng cửa sổ lại, “Em ráng nhịn một chút, mở cửa sổ ra lạnh quá.”

“Ai bảo anh hút làm gì?”

“Anh mở máy hút khói rồi đấy thôi…Ai ngờ em lại dậy sớm như vậy, sao không ngủ thêm một chút?” Tư Kiêu Kỳ cấp tốc đổi chủ đề, hôn khóe miệng Tiêu Thần một cái, “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, anh làm món gì vậy?” Tiêu Thần nhìn nhân thịt trên thớt hỏi.

“Làm mì vằn thắn cho em.” Tư Kiêu Kỳ cười híp mắt nói, “Mà nhà hết trứng gà rồi, trước ăn tạm mì vằn thắn đi, chiều đi siêu thị mua đồ ăn rồi anh chở em tới bệnh viện.”

Tiêu Thần ừm một tiếng đứng tựa vào khung cửa không nhúc nhích.

“Còn không đi rửa mặt đi,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Mì anh làm sắp xong rồi, giờ còn gói lại thôi.”

“JJ,” Tiêu Thần kêu một tiếng.

“Hả?” Tư Kiêu Kỳ để thịt vào trong bát bắt đầu nhồi nhân, Tiêu Thần nhìn anh để một đống gia vị vào rồi trộn đều với thịt, trong thời gian ngắn cũng quên luôn mình định nói cái gì.

Tư Kiêu Kỳ trộn nhân xong chuẩn bị lấy mì, giương mắt nhìn Tiêu Thần, hỏi: “Em muốn nói gì?”

“Không có gì.” Tiêu Thần lắc đầu một cái, chỉ vài ba bước đi tới phòng tắm, Tư Kiêu Kỳ nhìn bóng lưng có chút cứng ngắc của Tiêu Thần, giống như đã biết Tiêu Thần muốn nói cái gì – – Như thế này rất tốt, cứ tiếp tục phát huy.

***

Lúc Tiêu Thần được Tư Kiêu Kỳ đưa tới cổng lớn bệnh viện đã là bốn giờ chiều, anh chậm rãi đi về hướng tòa nhà cấp cứu, lòng thầm cầu nguyện cho tối nay đừng có ca phẫu thuật hay tai nạn nghiêm trọng nào, với tình hình cái eo của anh hiện giờ đúng thật là không cách nào đứng nổi.

“Tiêu Thần, đến sớm vậy.” Chủ nhiệm khoa cấp cứu mới từ trong tòa nhà lớn đi ra, tươi cười hỏi thăm anh.

Tiêu Thần dừng bước: “Không có gì nên em tới sớm chút, sợ chút nữa lại kẹt xe.”

“Cũng phải, đúng là làm cấp cứu cực thật, có điều cậu chỉ cần ráng thêm vài ngày nữa thôi.”

Tim Tiêu Thần bỗng nhiên nhảy dựng lên, máu trong cơ thể mơ hồi chảy hết xuống lòng bàn chân, anh có thể từ trong lời này của chủ nhiệm nghe được ý tứ khác, chần chờ nhìn về phía chủ nhiệm, thăm dò hỏi một câu: “Làm bác sĩ ai mà chẳng mệt, chỗ nào cũng giống nhau thôi.”

“Sao mà giống được,” Chủ nhiệm nghiêm nghị nói, “Ở chỗ khác ít ra không có cách ngày lại trực ca đêm, cậu ở khoa cấp cứu cũng một năm rồi, tôi còn lo là sang năm cậu đi mất đây.”

Tiêu Thần lễ phép nói: “Sao mà vậy được, làm bác sĩ ai cũng phải sẵn sàng 24/24, cũng giống nhau thôi ạ.”

Chủ nhiệm thâm ý nhìn Tiêu Thần, bỗng nhiên thở dài, có chút tiếc nuối nói: “Cậu bây giờ rất cần cơ hội để nâng cao kĩ năng, thôi vậy cũng tốt cho sự phát triển sau này của cậu.”

“Em biết rồi,” Tiêu Thần thành khẩn, “Cảm ơn chủ nhiệm.”

“Cảm ơn gì, tôi cũng đâu có giúp gì cho cậu.” Chủ nhiệm hớn hở vỗ vai Tiêu Thần nói, “Mau đi thay đồ đi, cũng sắp vào ca rồi.”

Tiêu Thần chào tạm biệt chủ nhiệm, lúc đi về phía phòng cấp cứu tim không tự chủ được mà đập loạn lên. Chủ nhiệm khoa cấp cứu mỗi tuần đều tới phòng hành chính họp, nếu có gì ông ấy hẳn là người biết trước tiên. Tiêu Thần cảm thấy có chút chột dạ, anh không ngờ tới lần bí quá hóa liều này lại thật sự có tác dụng, Chương Thiên Khải đến cùng vẫn là đánh cược thua một ván.

Vừa mới bước vào phòng thay đồ thì chuông báo có tin nhắn vang lên, Tiêu Thần mở điện thoại ra xem, thấy tên người gửi là Quách Hoành, Tiêu Thần bình tĩnh nhìn nội dung bên trong: Nếu rảnh thì xem thêm mấy cuộc giải phẫu, sang năm về bên này làm việc cho tôi.

Tiêu Thần lập tức dựa vào tủ sắt trong phòng thay đồ thở ra một hơi.

Anh nhắm mắt lại, cố gắng tiêu hóa mấy tin tức nãy giờ, lát sau mới mở mắt ra gọi điện thoại cho Tư Kiêu Kỳ.

“Alo?” Giọng cười hì hì của Tư Kiêu Kỳ truyền tới: “Bảo bối sao vậy, nhớ anh rồi hả?”

“Em có thể sẽ được về khoa ngoại lồng ngực.”

“Mẹ nó, thiệt hả?” Tư Kiêu Kỳ kinh ngạc kêu lên một tiếng, kế đó có thể nghe thấy một tràng còi xe vang lên từ phía bên kia điện thoại, kèm theo đó là tiếng xe thắng lại cái “két”.

“Tư Kiêu Kỳ?” Tiêu Thần gọi một tiếng.

“Không có gì không có gì,” Tư Kiêu Kỳ liên tục nói, “Anh quẹo cua cái thôi, em chờ chút anh đỗ xe lại đã.”

Tiêu Thần kiên nhẫn đợi một lúc mới nghe tiếng Tư Kiêu Kỳ truyền tới: “Bảo bối, em thật sự có thể về bên đó?”

“Chắc là vậy, mới chỉ là tin vỉa hè thôi, có điều rất đáng tin, bên phòng hành chính có người biết.”

“Vậy chừng nào mới có thông báo chính thức?”

“Họp hành chính vào tuần sau,” Tiêu Thần không kìm nén được tâm tình vui sướng, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy, “Tư Kiêu Kỳ, nãy chủ nhiệm có nói với em ‘Cậu cố thêm mấy ngày nữa’, Quách Hoành cũng nói em sang năm có thể quay về…Em cảm thấy lần này có thể quay về rồi.”

“Tốt quá rồi!” Tư Kiêu Kỳ hào hứng hét lên, hình như là tay bấm mạnh xuống kèn xe, tiếng kèn xe sắc bén vang lên, “Tiêu Thần, chuyện này nhất định phải ăn mừng, mai anh mời em đi ăn một bữa.”

“Ừm,” khóe miệng Tiêu Thần cong lên, anh cảm giác tay mình cũng có chút run.

“Chỉ ăn cơm thôi không đủ,” Tư Kiêu Kỳ vui quá bắt đầu ồn ào, “Dù sao ngày kia em cũng được nghỉ, mai anh đón em đi ngoại thành chơi một ngày, ngày kia quay về.”

“Trời lạnh đi ra đó làm gì,” Tiêu Thần không mấy tán thành ý tưởng của Tư Kiêu Kỳ, “Còn không bằng nằm nhà nghỉ ngơi.”

“Tùy em! Anh xin nghỉ, ở nhà với em.”

“Anh xin nghỉ cái gì,” Tiêu Thần cười nói, “Bỏ mặc công ty luôn à?”

“Đệt, ông đây là chủ, đứa nào dám chấm công anh?” Tư Kiêu Kỳ hét lên.

Tiêu Thần nghĩ, đúng là không ai dám chấm công anh, có điều bọn tiểu Kiều bảo đảm gọi hồn chết anh luôn.

Kết quả, Tư Kiêu Kỳ vẫn là nghỉ một ngày ở nhà, hai người cùng nhau xem phim, vì thực hiện giấc mơ “Nằm nhà một ngày” của Tiêu Thần, Tư Kiêu Kỳ đi siêu thị mua một đống đồ ăn, ở nhà chiếu theo thực đơn làm cho Tiêu Thần một bữa ăn hoành tráng. Tiêu Thần ăn tối xong người cũng lười chả muốn làm gì, thỏa mãn nằm trên sô pha nói với Tư Kiêu Kỳ: “Anh định cho em no chết hả?”

“Anh cũng không bảo em ăn hết,” Tư Kiêu Kỳ có chút đắc ý, anh ngồi trên sô pha, vô cùng tự nhiên mà luồn tay vào áo ngủ Tiêu Thần, nhẹ nhàng xoa bóp bụng Tiêu Thần, nói: “Ừm, cảm giác này thiệt là tốt.”

“Cảm giác gì?”

“Cảm giác nuôi một con mèo,” Tư Kiêu Kỳ cười nói, “Nào, phối hợp chút, kêu vài tiếng nghe coi.”

Tiêu Thần nhe răng nói Tư Kiêu Kỳ: “Những ngày tháng này thật thoải mái, nếu ngày nào cũng được như thế này thì tốt quá.”

“Sắp rồi,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Chờ thêm một năm, đợi công ty ổn định rồi, anh sẽ không phải bận rộn như vậy nữa, mỗi ngày có thể ở nhà làm cơm cho em, có điều tới lúc đó chắc phải lo đến vấn đề giảm béo cho em.”

“Không sao,” Tiêu Thần lười biếng duỗi người nói, “Em có thể tăng cường vận động mạnh buổi tối, anh phối hợp chút là được.”

Tư Kiêu Kỳ cười một tiếng, bàn tay dùng sức đè lên chỗ kia của Tiêu Thần, Tiêu Thần hét lên một tiếng, Tư Kiêu Kỳ thấy thế khinh bỉ nói: “Sao, mới vậy đã chịu không nổi?”

“Hay là anh cũng thử xem,” Tiêu Thần liếc nhìn Tư Kiêu Kỳ.

“Tối thử.” Tư Kiêu Kỳ ở bên tai Tiêu Thần nhẹ giọng nói.

***

Sáng ngày hôm sau lúc ra cửa, Tiêu Thần nhìn đến tờ lịch nhỏ dán trên tủ lạnh, tuần này sẽ có kết quả chính thức, Tiêu Thần chỉ ước sao thời gian có thể trôi qua nhanh một chút. Nhưng mà trên thực tế ngày hôm đó trôi qua rất là chậm vì Tiêu Thần cả ngày bận rộn muốn chết, anh liên tục đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, có cảm giác ca làm việc hay hôm nay sẽ mãi mãi không kết thúc.

“Bác sĩ Tiêu,” Y tá ở bên kia hét lên, “Gãy xương chân.”

Tiêu Thần vội vã kê đơn thuốc, dặn dò bệnh nhân vài câu rồi lao ra ngoài. Chỉ thấy bốn năm người nông dân chạy theo cáng cứu thương, trên xe có một người đang nằm, trên người ra rất nhiều máu, đang đau đớn mà rên rỉ.

“Bị đánh, gãy xương đùi.” Y tá chẩn đoán nói.

Giọng nói này rất xa lạ, Tiêu Thần ngẩng đầu lên mới phát hiện đây là tiểu Lưu, hình như đã lâu rồi không thấy Tôn Tịnh, nếu có ca cấp cứu cũng sẽ cố gắng tránh mặt mình. Tiêu Thần trong lòng thở ra một hơi, lại cảm thấy có lỗi với Tôn Tịnh, luôn có cảm giác là mình tổn thương đối phương.

Trước mắt Tiêu Thần bàn giao lại bản chẩn đoán bệnh cho tiểu Lưu, chỉ là tiểu Lưu không phối hợp tốt với anh được như Tôn Tịnh, có mấy lần Tiêu Thần phải giải thích lại để đối phương hiểu. Trong phòng cấp cứu, Tiêu Thần nhanh chóng kiểm tra tình huống của bệnh nhân, ghi lại chẩn đoán rồi nói với tiểu Lưu: “Đi gọi bác sĩ chịu trách nhiệm bên khoa chỉnh hình tới.” Tiêu Thần nhanh chóng nói, “Thông báo cho khoa gây tê, chuẩn bị phòng giải phẫu, đi thang máy số bốn.”

Tiểu Lưu vội vàng đi gọi điện thoại, bên này có y tá đi tới phụ Tiêu Thần đẩy xe. Trong phòng cấp cứu, bốn, năm người nông dân đi tới kéo áo Tiêu Thần, khuôn mặt đẫm nước mắt nói: “Bác sĩ cứu cứu, xin anh nhất định phải bảo vệ chân của cậu ấy, nhà cậu ấy chỉ có một đứa con trai, cả nhà già trẻ lớn bé đều phải trông chờ vào cậu ấy.”

Tiêu Thần nhìn người lúc này đang nằm trên cáng cứu thương, trên bệnh án ghi là ba mươi tuổi, mà nhìn người lại giống như sắp bốn mươi, năm tháng vất vả để lại vết tích lên gương mặt hắn, tựa hồ cũng lấy đi hết sức khỏe.

“Bác sĩ, xin anh.” Có người gần như muốn quỳ xuống dập đầu lạy.

Tiêu Thần kéo người kia ra, đi theo cán xe, vừa đi vừa nói: “Yên tâm.”

Chỉ có hai chữ, với tư cách là một bác sĩ, anh cũng chỉ có thể nói hai chữ này, kết quả cho dù thế nào, ít nhất bây giờ có thể trấn an bệnh nhân, mỗi người bác sĩ đều sẽ không dễ dàng từ bỏ mạng sống của một người.

Tiêu Thần đứng trước cửa thang máy số bốn, do dự một chút, cuối cùng quyết định bàn giao lại bệnh nhân cho bác sĩ Triệu, hai người cùng nhau đi lên lầu giải phẫu. Phòng giải phẫu lúc này đã được chuẩn bị kĩ càng, lát sau bác sĩ khoa chỉnh hình tới, Tiêu Thần ngẩng mặt lên thấy người tới liền sửng sốt – – Chương Thiên Khải.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi