HÀNH KHÁCH CỦA TA LÀ THỤY THẦN

Chiếc đèn treo phía trên bàn ăn không quá sáng, ánh sáng mờ ảo vừa vặn phủ xuống hai người, dưới ánh đèn mông lung ấm áp mấy món ăn hương vị bình thường kia của Tư Kiêu Kỳ dường như cũng trở nên hấp dẫn hơn. Tiêu Thần ăn rất là vui vẻ, chỉ cần không phải thức ăn ngoài hay đồ ăn ở căng tin thì đối với anh đều là mỹ vị.

“Nè,” Tư Kiêu Kỳ đưa bát canh qua, “Thế cuối cùng có tìm được Chương Thiên Khải không?”

“Sao mà em biết được,” Tiêu Thần húp một ngụm canh, “Mặn quá.”

“Mặn cái gì, một chút cũng không mặn, tật xấu của em càng ngày càng nhiều nha, hồi trước anh làm món nào em cũng khen ngon, giờ toàn là soi mói.”

“Em sắp biến thành dơi bay ra ngoài cửa sổ luôn rồi mà anh còn bảo không mặn?” Tiêu Thần gõ gõ bát, “Khiêm tốn a phải khiêm tốn a, như vậy mới có thể tiến bộ.”

“Em có biết cái gì gọi là ăn đồ của người ta thì đừng ý kiến nhiều quá không hả?” Tư Kiêu Kỳ trừng hai mắt hỏi.

“Vậy còn ai đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta đây?”

“Ừm, có chút mặn thật, lần tới anh sẽ chú ý một chút.” Thái độ của Tư Kiêu Kỳ trong nháy mắt thay đổi 180 độ, đem câu “Tốc độ nhận sai so với tốc độ phạm sai lầm còn nhanh hơn, mà tốc độ sửa sai so với tốc độ nhận sai còn nhanh hơn nữa” quán triệt tới triệt để.

Tiêu Thần cười uống xong bát canh, đưa bát qua: “Cho em thêm bát nữa.”

Tư Kiêu Kỳ khoái chí, cảm giác như mới trúng năm triệu.

“À đúng rồi, Tiêu Thần, em còn chưa nói cuối cùng có tìm được Chương Thiên Khải không.” Tư Kiêu Kỳ lại nghĩ tới vấn đề này, truy hỏi đến cùng.

“Em không biết, tan việc là em về nhà rồi.” Tiêu Thần dứt khoát nói.

Tư Kiêu Kỳ nhìn Tiêu Thần rũ mắt, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, thật sự, anh thích một Tiêu Thần như vậy. Hiện tại Tiêu Thần so với trước càng thoải mái thong dong, sẽ không vì cái nhìn của người khác mà lo sợ bất an, cũng sẽ không vì mấy lời bàn luận của người khác mà cẩn thận đề phòng, bởi vì mấy thứ đó cũng không quan trọng bằng việc bát canh người yêu làm có mặn hay không. Một Tiêu Thần như vậy khiến Tư Kiêu Kỳ mê đắm không thôi, anh cảm thấy người này đúng là một con mèo Ba Tư chân chính, kiêu ngạo mà tự tin, không màng để ý tới ánh nhìn và sự vỗ về của người khác, chỉ nằm trên đùi chủ nhân tĩnh lặng mà yên giấc – đương nhiên, câu cuối cùng kia anh có chết cũng không dám nói với Tiêu Thần.

“Mà, em nói xem Chương Thiên Khải có phải cố ý hay không?” Tư Kiêu Kỳ tặc lưỡi đến gần hỏi, “Có khi nào vì thấy đó là bệnh nhân của em nên anh ta mới không cố gắng chữa trị?”

Tiêu Thần liếc xéo Tư Kiêu Kỳ một cái: “Anh nghĩ nhiều rồi, đó là bệnh nhân của Chương Thiên Khải chứ không phải của em, em chỉ phụ trách việc cấp cứu, chuyển vào phòng bệnh thì đã là bệnh nhân của anh ta rồi, anh ta dù thế nào cũng không thể cố ý để bệnh nhân xảy ra nguy hiểm. Hơn nữa, nhân phẩm của Chương Thiên Khải không tốt, thái độ làm việc cũng chẳng ra sao, có điều đùa giỡn với mạng người thì anh ta không dám đâu. Em nghĩ anh ta chắc hẳn là đi làm việc riêng, có thể quên mang theo di động hoặc do tắt chuông nên không nghe thấy.”

Tư Kiêu Kỳ hỏi: “Vậy em đoán xem chuyện này xử lý thế nào?”

Tiêu Thần dừng đũa, suy nghĩ một lúc mới nói: “Còn phải xem viện phó Lưu có thái độ gì. Lần đó Quách Hoành bởi vì khẩn cấp nên dùng huyết tương của người khác mà không thông báo trước đã khiến dư luận xào xáo rồi, giờ Chương Thiên Khải gây ra chuyện này hẳn sẽ còn nghiêm trọng hơn…Có điều nếu được viện phó Lưu che chở…Dữ lắm thì phạt chút tiền thôi.”

“Đệt,” Tư Kiêu Kỳ thở dài, “Vậy dễ dàng cho anh ta quá rồi.”

Tiêu Thần kinh ngạc một chút mới nói: “Anh cảm thấy thế này quá dễ dàng cho anh ta?”

“Chứ sao nữa.” Tư Kiêu Kỳ cảm thấy kỳ quái: “Người như thế lẫn trong đội ngũ bác sĩ, anh sẽ cảm thấy mạng mình có ngày cũng đi tong vì anh ta.”

“Ừm.” Tiêu Thần uống cạn canh trong bát, thoải mái ợ một cái, “Em cũng cảm thấy dễ dàng cho anh ta quá.”

***

Hai người ở cùng một chỗ có rất nhiều quy luật bất thành văn, ví dụ như “Nấu cơm thì không rửa bát”, Tư Kiêu Kỳ đẩy bát đũa qua một bên, cả người ngồi phịch trên ghế, đưa tay sờ tới bộ phận đang có chút nhô ra nói: “Để gia nghỉ ngơi chút, em đi rửa bát nhanh lên.”

Tiêu Thần cầm bát đũa đi vào bếp, thuận lợi đóng cửa lại, Tư Kiêu Kỳ ngồi trên ghế một lúc mới thấy lạ, hình như anh không nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra?

Con mèo này sẽ không dùng dung dịch tẩy rửa để rửa bát chứ? Tư Kiêu Kỳ đánh hơi được mùi nguy hiểm, liền bật dậy chạy vèo một phát vào trong bếp.

Cửa sổ trong bếp lúc này được mở hết ra, gió lạnh bên ngoài thổi vào khiến trong phòng một mảng lạnh lẽo. Tiêu Thần dựa người lên bồn rửa bát, bóng người thon dài hơi nghiêng một chút, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, khói thuốc bị gió thổi tán ra, tóc anh cũng theo gió mà bay lất phất.

Trong mắt Tư Kiêu Kỳ, Tiêu Thần tay cầm điếu thuốc đứng dưới ánh đèn sáng ngời quả thật rất mê người. Trên thực tế chờ cho tới khi anh phản ứng lại thì bản thân đã đi đến trước mặt Tiêu Thần, nâng cằm đối phương lên.

“Làm gì?” Tiêu Thần nhíu nhíu mày, dựa vào người Tư Kiêu Kỳ, anh thật sự rất lạnh.

“Muốn hút thuốc thì nói sớm,” Tư Kiêu Kỳ khàn giọng, “Tốt xấu gì cũng phải rủ anh chứ.”

“Em không hút,” Tiêu Thần lắc lắc điếu thuốc trong tay, “Em còn chưa hút được mấy hơi.”

“Vậy chứ em làm gì?” Hai tay Tư Kiêu Kỳ đặt bên người Tiêu Thần, sẵn tiện ôm người vào lồng ngực, anh hài lòng cọ cọ mũi mình lên trán Tiêu Thần, “Một người ở đây làm cái gì? Vương tử băng giá à?”

Tiêu Thần phì cười, đưa điếu thuốc cho Tư Kiêu Kỳ: “Anh hút đi, hút xong em đóng cửa sổ lại cho.”

Tư Kiêu Kỳ lập tức buông tay ra, cầm lấy điếu thuốc cho vào miệng, hưởng thụ hút một hơi mới nói: “Mẹ nó, thuốc vợ hút xong đúng là thơm thật nha.”

Tiêu Thần còn chưa kịp nói chuyện, Tư Kiêu Kỳ đã dập tắt thuốc, đi qua đóng cửa sổ lại: “Em là trụ cột, em nếu bị bệnh thì ai kiếm tiền nuôi gia đình đây.” Tư Kiêu Kỳ cười híp mắt nói.

Tiêu Thần không để ý tới đối phương, xoay người đi rửa bát, Tư Kiêu Kỳ cũng bắt chước dáng vẻ của Tiêu Thần ngồi dựa trên bồn nhìn Tiêu Thần rửa bát, bỗng nhiên nói một câu: “Em nghĩ kĩ rồi làm đi, em làm gì anh đều ủng hộ.”

Tiêu Thần ngừng tay lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh nói cái gì?”

“Anh nói là,” Tư Kiêu Kỳ nhìn biểu hiện có chút mê mang của Tiêu Thần, không tự chủ đưa tay qua sờ mặt đối phương, “Anh nói, em muốn làm gì cũng được, anh đều sẽ ủng hộ.”

“Em nghĩ cái gì?”

“Anh không cần biết em nghĩ cái gì, nói chung em muốn làm gì thì cứ làm, chuyện này về tình về lý em đều không sai.”

“Nhưng là…phiền phức.”

“Không làm càng phiền,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Đây chính là quả bom không hẹn giờ, giờ người ta bên đó không thể xem như không có gì, qua hai ngày nữa, lúc đó em mới thật sự gặp phiền phức.”

Tiêu Thần để tay dưới vòi nước rửa sạch rồi kéo khăn qua lau khô, động tác chậm rãi như đang trong phòng phẫu thuật. Tư Kiêu Kỳ cũng không nói gì, anh biết lúc này Tiêu Thần vẫn đang phân vân.

“Em cảm thấy nếu không thành công chính là trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo.” Tiêu Thần vứt khăn qua một bên, nhìn Tư Kiêu Kỳ nói, hai mắt sáng long lanh, nụ cười vương trên khóe miệng.

“Đừng nói vậy,” Tư Kiêu Kỳ cười hì hì sáp lại hôn Tiêu Thần một cái, đầu lưỡi lướt một vòng qua răng môi Tiêu Thần mới hài lòng mà rút ra, anh nghiêm túc nói, “Em trộm gà còn phải dùng gạo? Em chỉ cần ngoắc ngoắc đầu ngón tay mấy cái là anh đã ngoan ngoãn chạy tới rồi.”

“Em mới không thèm trộm anh….Nói như em trộm người về vậy?” Tiêu Thần gắt một cái, bản thân cũng không nhịn được cười.

“Bởi vậy, vẫn câu nói cũ, có anh ở đây, với mấy nắm gạo đó cũng không giàu thêm được, không có cũng không chết đói, em muốn làm gì thì làm, anh tuyệt đối ủng hộ.”

Tiêu Thần ngưng lông mày chăm chú nhìn Tư Kiêu Kỳ, biểu cảm nghiêm túc tới khác thường, lần nữa hỏi: “Anh thật sự biết em muốn làm gì?”

“Thì giải quyết Chương Thiên Khải chứ sao?” Tư Kiêu Kỳ dửng dưng như không nói, “Ngoài việc đó còn có cái gì, em đây là vì dân trừ hại, anh đương nhiên ủng hộ. Lại nói, đợi vài ngày nữa người ta cưới con gái của viện phó rồi thì em đến bài tẩy cũng không còn – – phải nhân lúc này mà ra tay mau.”

“Nhưng là…”

“Không có nhưng nhị gì hết, còn có thể làm sao, bất quá không thành thì về đây anh nuôi em.”

“Anh nuôi em?” Tiêu Thần xì cười, “Nếu em nhớ không lầm đồ ăn hôm nay đều là do em mua.”

“Nhưng cả người anh đều là của em a.” Tư Kiêu Kỳ õng ẹo nói, dùng tay làm ra biểu tượng lan hoa chỉ, cười tới mị hoặc, làm Tiêu Thần không chịu nổi phải lôi người ra sô pha.

***

Ngày hôm sau Tiêu Thần phải trực ca đêm, anh dự định ăn cơm trưa xong sẽ ngủ một giấc rồi mới đi tới bệnh viện. Sáng nay Tư Kiêu Kỳ đi ký hợp đồng, trưa về làm cơm cho Tiêu Thần ăn, ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ làm người ta cảm thấy biếng nhác, giờ anh chỉ muốn ôm con mèo kia ngủ thôi.

“Anh không tới công ty hả?” Tiêu Thần nhắm mắt lại hỏi.

“Ừm,” Tư Kiêu Kỳ kéo chăn cao lên, phủ lên người cả hai, “Dù sao ngày mai em mới về, tối nay anh ở lại công ty làm nhiều một chút, vừa sẵn có mấy cái báo cáo phải xem.”

Tiêu Thần định nói tiếp thì chuông điện thoại reo lên, Tư Kiêu Kỳ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đưa tay lên đầu tủ lấy di động của Tiêu Thần đưa qua. Hai mắt Tiêu Thần không mở nổi nữa, đặt di động bên tai nói: “Alo?”

Tư Kiêu Kỳ nằm bên cạnh, chỉ nghe được giọng nam nào đó tuôn ra một tràng, Tiêu Thần thỉnh thoảng sẽ “Ừ” một tiếng, một lát lại nói: “Biết rồi, cúp đây.”

“Ai vậy?” Tư Kiêu Kỳ nói.

“DJ Radio.”

“Ai?”

“Người dẫn chương trình Thẩm Bằng của đài phát thanh FM3838.”

“Ba…tám…” Tư Kiêu Kỳ bỗng nhiên cảm thấy bức bối, cố gắng để mình bình tĩnh lại. Đối với Thẩm Bằng người này Tư Kiêu Kỳ chỉ có một suy nghĩ “Đây chính là người khỏa thân còn sờ qua sờ lại trên người vợ mình.” Bởi vậy mỗi khi anh nghe thấy cái tên này, trong lòng không hiểu sao lại bùng lên lửa giận.

“Ừm, Thẩm Bằng vừa nói với em, cho tới bây giờ, ngoại trừ người chết đang nằm trong nhà xác thì phỏng chừng người toàn bệnh viện đều biết chuyện của Chương Thiên Khải.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó người bên ban lãnh đạo tìm anh ta nói chuyện, viện phó Lưu chưa thấy đứng ra, có điều nghe đồn là…”

“Đồn gì?”

Tiêu Thần rốt cuộc mở mắt, ánh mắt trong trẻo nói: “Nghe đồn là hôm nay viện phó Lưu với viện phó Trương đã ầm ĩ một trận.”

Tư Kiêu Kỳ nhún nhún vai: “Hai người này lại cấu xé nhau, lần này đổi con pháo thí đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi