HÀNH KHÁCH CỦA TA LÀ THỤY THẦN

Rất nhanh đã đến trưa thứ sáu, Tiêu Thần từ trong lồng ngực của Tư Kiêu Kỳ tỉnh dậy, lúc mở mắt ra anh có chút ngây người, nhưng chỉ trong giây lát đã định hình được đây là nơi nào. Anh ngẩng đầu lên nhìn người bên gối, Tư Kiêu Kỳ đang ngủ rất ngon, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ngáy khò khè nho nhỏ.

Đêm qua Tiêu Thần lấy danh nghĩa đòi quà mà hành Tư Kiêu Kỳ suốt đêm, Tư Kiêu Kỳ một đường cố gắng phối hợp, còn giả giọng gọi mấy tiếng “Tướng công”, làm cho Tiêu Thần không nhịn cười nổi, cuối cùng không chịu nổi nữa mà cười ngã xuống giường.

“Em coi em kìa, mới trên anh một chút mà đã khiến em vui tới mức này, thiệt không có tiền đồ.” Tư Kiêu Kỳ cười nói.

“Anh câm miệng!” Tiêu Thần lấy tay quẹt vệt nước nơi khóe mắt, cố làm ra vẻ mặt nghiêm túc, đáng tiếc là khóe mắt đuôi mày đều không cách nào khống chế được.

Tư Kiêu Kỳ nằm sấp ở đó, hai tay nâng cằm, nghiêng đầu một chút hỏi Tiêu Thần: “Cao hứng không?”

Tiêu Thần thở ra một hơi, giang hai tay hai chân nằm ngửa trên giường, nói: “Cao hứng.”

“Tại sao cao hứng?” Tư Kiêu Kỳ hỏi, “Vì thắng Chương Thiên Khải hả?”

“Không, cái này có chỗ nào gọi là ‘Thắng’ đâu, em cảm thấy anh nói rất đúng, thật sự là ‘Đả thương địch thủ một ngàn còn mình tổn thất tám trăm’.” Tiêu Thần nói, “Có điều em vẫn rất vui, vui vì sau này không cần lo sợ nữa, cái cảm giác mỗi ngày đều phải cẩn thận từng li từng tí, sợ người khác biết được thật sự rất khó chịu!”

“Vậy giờ không lo nữa?” Tư Kiêu Kỳ rút tay ra khỏi cằm đưa qua vuốt vuốt ngực Tiêu Thần, anh rất thích cảm giác này, giống như đang vuốt ve thú cưng nhà mình vậy.

“Cũng lo nhưng mà ít ra loại là lo lắng này còn có mục tiêu, em chỉ cần suy nghĩ đối sách là được, không phải đi suy đoán khả năng nào có thể xảy ra.” Tiêu Thần suy nghĩ một chút, sắp xếp lại ngôn từ rồi nói: “Mà ‘khả năng’ so với ‘hiện thực’ còn đáng sợ hơn.”

“Còn có mười mấy tiếng nữa là phải đi làm rồi, em có sợ không?”

Tiêu Thần nghiêng đầu, ánh mắt từ trần nhà chuyển xuống mặt Tư Kiêu Kỳ, dưới ánh đèn mờ ảo ngũ quan của Tư Kiêu Kỳ hiện lên hết sức rõ ràng, ánh mắt thâm thúy khiến người ta không thể làm tránh khỏi. Anh nhẹ nhàng cười nói: “Sợ a, làm sao bây giờ?”

Tay Tư Kiêu Kỳ từ ngực Tiêu Thần đi lên phía trên, dừng lại trên đỉnh đầu đối phương, anh xụ mặt nghiêm túc nói: “Chúa ban cho ngươi dũng khí và năng lượng, để ngươi có thể đánh lui hết thảy vận rủi và hiểm nguy.”

Tiêu Thần nhướng mày nhìn dáng vẻ đĩnh đạc đàng hoàng này của Tư Kiêu Kỳ, nửa phút trôi qua, ngay lúc Tư Kiêu Kỳ không kìm nổi nửa bắt đầu cười sặc sụa thì Tiêu Thần bỗng nhiên giật giật người, cọ đến trong lồng ngực Tư Kiêu Kỳ nhắm mắt lại, anh nghiêm túc nói: “Amen.”

Tư Kiêu Kỳ có chút sửng sốt, vô thức siết chặt tay kẹp thật chặt người kia vào trong ngực, anh cúi đầu hôn một lên đỉnh đầu Tiêu Thần một cái, nhẹ nói: “Có anh ở đây với em.”

Tiêu Thần nhắm mắt lại, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

***

Tiêu Thần nhìn trần nhà một hồi, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Một màn cao hứng đêm qua quả thật khiến tâm trạng anh bình ổn hơn rất nhiều, anh cảm thấy chỉ cần có người này ở cạnh bên bản thân sẽ không cần phải sợ điều gì nữa. Tiêu Thần từ dưới gối lấy di động ra nhìn một chút, hiện tại đã hơn mười hai giờ, do để chế độ yên lặng nên đã bỏ qua không ít cuộc gọi tới. Đa phần là bạn bè từ quan hệ bình thường tới quan hệ hơi tốt, có lẽ là gọi tới để hỏi thăm chuyện come out hôm qua. Mở phần tin nhắn ra còn nhiều hơn. Tiêu Thần lười biếng nhấn thoát từng cái một, chuyện này nếu như đối phương đã để ý thì mình có giải thích thế nào cũng vô dụng, còn nếu như không để ý thì dù bạn không nói cái gì người ta cũng không có phán xét. Bạn bè chân chính sẽ không nhân lúc này để hóng hớt, chạy tới hỏi thăm đều là mang tâm thái tò mò nhiều chuyện, cơ bản là muốn xem náo nhiệt.

Trong danh sách gọi nhỡ Tiêu Thần phát hiện có tên của Trương viện, anh do dự một chút mới gọi lại. Trương viện nhiệt liệt chúc mừng việc anh “được như ý nguyện” trở về khoa ngoại lồng ngực. Tiêu Thần khách khí nói lời cảm ơn, nhưng anh biết “chúc mừng” cũng không phải trọng điểm của cú điện thoại này.

“Tiêu Thần, chiều nay cậu tới bệnh viện thì ghé chỗ tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói.”

“Vâng ạ.” Tiêu Thần bình tĩnh cúp điện thoại, Tư Kiêu Kỳ nằm bên cạnh choàng tay qua ôm lấy eo anh.

“Buổi sáng tốt lành.” Sáng sớm giọng Tư Kiêu Kỳ có chút khàn, nghe vào tai rất gợi cảm.

“Chào buổi trưa.” Tiêu Thần vỗ vỗ tay đối phương nói, “Dậy đi, chiều nay em phải đi sớm gặp Trương viện nói chuyện.”

“Đầu năm nay nói chuyện yêu đương còn phải báo cáo với lãnh đạo, thật con mẹ nó phiền!” Tư Kiêu Kỳ lầm bầm làu bàu nói, “Cũng đâu phải thời kì trước, lĩnh chứng nhận còn cần đơn vị xác nhận chứ.”

“Nếu hai ta có thể lĩnh giấy chứng nhận, em đồng ý tới đơn vị xin giấy xác nhận.” Tiêu Thần đẩy cánh tay của Tư Kiêu Kỳ lúc này đang ôm chặt lấy mình ra, cười nói.

“Vậy cũng đâu cần đi sớm dữ vậy,” Tư Kiêu Kỳ không cam lòng muốn vén chăn lên, lại bị một trận gió lạnh thổi vào khiến anh hắt xì một cái, lười biếng nằm lại chỗ cũ.

“Không còn sớm nữa đâu,” Tiêu Thần chui ra khỏi chăn, hai chân thon dài thẳng tắp xẹt qua tạo thành một đường cung đẹp đẽ, sau khi tìm được dép đi để người trần đi vào phòng tắm.

Ánh mắt Tư Kiêu Kỳ dán chặt lên sống lưng gợi cảm đó của Tiêu Thần, anh rất thích cái vai có chút nhô ra của Tiêu Thần, thích luôn cả đường eo tinh tế, phần sau lưng hơi lõm vào, đương nhiên còn có cái tròn vo đang vểnh lên kia…Tiêu Thần rầm một cái đóng cửa phòng tắm lại.

Tư Kiêu Kỳ quả quyết nhảy xuống giường đi tới gõ cửa: “Bảo bối ơi, nam thủy bắc điều…”

“Im miệng!”

Tư Kiêu Kỳ ngượng ngùng quay về mặc đồ rồi đi qua mở tủ lạnh, sau đó lên tiếng càm ràm: “Bảo bối, muốn ăn ở nhà hay ra ngoài?”

“Ở nhà.”

“Nhưng mà trong nhà không còn gì để ăn hết…Ăn đỡ mì sợi được không?”

“Được!”

Tư Kiêu Kỳ lấy từ trong tủ lạnh ra mì hôm qua chưa ăn hết, thêm chút đồ ăn còn lại định làm món “Mì tình yêu”. Tư Kiêu Kỳ không khó hiểu lựa chọn của Tiêu Thần, cho dù mì là món ăn bình thường không có thời gian mới ăn qua bữa, nhưng mà nếu do người mình thương làm cho thì so sánh với bữa cơm ngoài tiệm cũng không có gì khác biệt.

Chờ tới khi tô mì được bưng lên bàn, hơi nóng từ đó tỏa ra, rau xanh biếc, còn có cái trứng màu vàng tươi mới được chần qua nước sôi, cộng thêm nước súp thơm ngon. Tiêu Thần ăn mà mặt mày hớn hở, tới nước súp mì cũng húp hết không chừa lại một giọt.

Đợi tới khi ăn mì rồi rửa bát xong thì cũng gần hai giờ, Tư Kiêu Kỳ mặc áo khoác vào nói: “Để anh đưa em đi.”

“Không cần đâu,” Tiêu Thần nói, “Dù sao cũng gần, em tự đi được rồi.”

“Để anh đưa đi,” Tư Kiêu Kỳ kiên trì nói, “Anh sẽ dừng xe ở đối diện bệnh viện, tự em đi qua, chứ để em đi một mình anh không yên tâm.”

Tiêu Thần không nói nữa, lúc mặc áo khoác vào tới trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

***

Mười lăm phút sau, Tiêu Thần dưới cái nhìn chăm chú của Tư Kiêu Kỳ đi vào bệnh viện, anh có thể cảm nhận được ánh mắt phía sau đang đặt trên người mình, vừa nóng bỏng vừa kiên định, lòng anh cũng theo đó mà bình ổn.

Hai giờ hơn, lúc này trong bệnh viện đang rất bận rộn, mấy bác sĩ y tá bình thường bận tới nỗi chân không chạm đất mà lúc này nhìn thấy Tiêu Thần cũng phải thả chậm bước chân, các loại ánh mắt dừng lên người anh, thậm chí có người còn theo bản năng mà tránh đi, giả vờ không nhìn thấy anh rồi lại ở một bên âm thầm chỉ trỏ.

Tiêu Thần cảm nhận được một loại cảm giác áp bách, giống như mỗi ánh mắt hướng về anh đều có sức nặng ngàn cân. Anh còn mơ hồ nghe được tiếng người ta bàn luận, tên mình cùng với bốn chữ “đồng tính luyến ái” đồng thời được nhắc tới…

Đây đều là trong dự tính, Tiêu Thần tự nhủ, không sao, thời gian trôi qua thì mọi chuyện cũng sẽ lắng lại thôi.

Anh dùng suy nghĩ này để an ủi chính mình, để mình bình tĩnh lại, cố gắng duy trì vẻ mặt thản nhiên để trong mắt mọi người biểu cảm của mình không quá thất thố, anh tự nhủ “Mình chẳng làm chuyện gì sai cả”, câu nói này anh đã từng nói với mẹ mình, mặc dù đổi lấy kết cục không tốt, nhưng hiện tại anh vẫn giữ suy nghĩ đó – Mình chẳng làm gì sai cả.

Lúc vào tòa nhà hành chính, người xung quanh dần ít lại, Tiêu Thần mới thở phào một hơi, cảm thấy cơ bắp toàn thân tựa hồ đau nhức không thôi. Anh đứng trong thang máy, ấn lên từng tầng từ tầng hai tới tầng năm, mỗi lần thang máy dừng lại cố gắng bình ổn lại hô hấp của mình, để cho mồ hôi ướt đẫm lưng áo được hong khô.

Sao mà không sợ chứ?

Tiêu Thần cười tự giễu, nói đường hoàng như vậy, dùng lời lẽ chính nghĩa như vậy, lấy sức mạnh cá nhân mà muốn chống lại dư luận xã hội đúng thật là không biết lượng sức. Cái gọi là “không sợ” đúng hơn chỉ là một loại ám thị tâm lý. Tiêu Thần hiểu, mình không ngừng cường hóa cái gọi là ám thị tâm lý này ngoài việc bị Chương Thiên Khải dồn tới đường cùng, nhiều hơn chính là anh biết, khi tất cả khó khăn đến cùng một lúc, khi lá bài tẩy được mở ra – trên ván bài sẽ không còn đường lui nữa, chỉ có tình thế quyết định tương lai.

Lúc Tiêu Thần đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Trương viện anh cảm thấy rất may mắn vì ít ra mình còn chiếm được chút tiên cơ, không để cho Chương Thiên Khải có cơ hội hất nước bẩn lên người mình.

“Tiêu Thần này,” Trương viện cũng không nói lời dư thừa, ông ta gõ gõ bàn làm việc, mang theo chút thần sắc trách móc nói, “Cậu…manh động quá…Đang êm đẹp…cậu nói ra chuyện này làm gì…để phải đi tới cục diện này…”

“Nhưng mà em không nói Chương Thiên Khải cũng sẽ nói,” Tiêu Thần bình tĩnh nói, “Đây là chiêu cuối cùng anh ta dùng để đối phó với em, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua, em nghĩ thay vì để anh ta nói hươu nói vượn chẳng bằng tự mình nói ra.”

“Chuyện này…Cậu ta cũng chỉ có thể nói lung tung không bằng không chứng.” Ý của Trương viện chính là chỉ cần Tiêu Thần chết cũng không nhận cũng sẽ không ai làm được gì, ông ta nói, “Tiêu Thần, thật ra cậu có thể không thừa nhận.”

Tiêu Thần không muốn giải thích quá nhiều với Trương viện về ân oán tình cừu của mình với Chương Thiên Khải, như vậy thì thật sự quá phiền toái, anh chỉ muốn giải quyết một lần cho xong, cho nên anh mới cười nhạt nói, “Thế nhưng mà Trương viện, thầy không cảm thấy nếu làm việc càng hỏng bét sao, nếu như em không tự mình nói, để anh ta ở sau lưng bịa chuyện…Ba người thành hổ, tới lúc đó dư luận nói cái gì, em có biện bạch thế nào thì cũng muộn rồi.”

Tiêu Thần trấn định nhìn Trương viện nói, “Trương viện, chuyện của em…Mong thầy có thể tin tưởng em, em sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến công việc.”

“Đương nhiên, đương nhiên,” Trương viện gật gật đầu, “Có ảnh hưởng thì đã ảnh hưởng lâu rồi, cậu trước giờ làm việc tôi rất yên tâm, chỉ là…”

Trái tim trong lồng ngực Tiêu Thần đập thình thịch, anh thật sự rất ghét hai chữ “chỉ là” này.

“Có điều để chuyện thành như thế này, ảnh hưởng thật sự không tốt, cậu xem, bây giờ cậu sống cũng không dễ dàng gì.”

Tiêu Thần nhíu chặt lông mày, kiên nhẫn chờ Trương viện nói ra phương án giải quyết cuối cùng.

“Cho nên tôi có thương lượng với chủ nhiệm của cậu rồi, muốn để cậu nghỉ phép, cậu thấy thế nào?”

“Nghỉ…Hay là đình chỉ công tác tạm thời ạ?” Tiêu Thần sắc bén hỏi, cũng không có lãng tránh vấn đề.

“Đương nhiên là nghỉ phép!” Trương viện phất phất tay, quả quyết nói, “Bọn tôi phí nhiều công sức như vậy để cậu trở về khoa ngoại lồng ngực, đình chỉ công tác tạm thời? Đình chỉ cái gì!”

“Nhưng em thấy không cần thiết…” Tiêu Thần mới nói được phân nửa đã bị Trương viện cắt ngang.

“Tôi biết cậu cảm thấy không cần thiết, dám công khai như vậy chứng tỏ cậu đã làm sẵn công tác chuẩn bị đâu vào đó, chỉ là Tiêu Thần à, ‘Miệng lưỡi thế gian đáng sợ’ cậu có thể tránh được bao lâu? Lúc này mọi ánh mắt đều đặt trên người cậu, khẳng định bàn luận càng ầm ĩ, không bằng cậu cứ nghỉ một thời gian, đợi tới khi chuyện này lắng xuống rồi đi làm lại. Cậu dù sao cũng có thời gian để chuẩn bị cho việc về lại khoa ngoại lồng ngực, nhất cử lưỡng tiện, không phải tốt sao.”

Tiêu Thần chần chừ một chút mới thử thăm dò: “Vậy khi nào mới bắt đầu nghỉ ạ?”

“Từ hôm nay.” Trương viện dứt khoát nói: “Coi như đổi ngày làm việc thành nghỉ đông, cậu cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi.”

***

Tư Kiêu Kỳ còn chưa lái xe tới công ty thì đã nhận được điện thoại của Tiêu Thần: “Bảo bối, sao rồi?” Tư Kiêu Kỳ căng thẳng, không biết Tiêu Thần đã xảy ra chuyện gì, có bị ủy khuất không, có bị người ta làm tổn thương không, đau đến đứt ruột đứt gan, chạy xe trên đường mà cứ lo lắng không yên.

“Không có gì,” Tiêu Thần lạnh nhạt nói, “Anh rảnh không? Tới đón em được không?”

“Đón em?” Tư Kiêu Kỳ kêu lên, “Xảy ra chuyện gì! Bọn họ…”

“Không có,” Tiêu Thần ngăn lại trí tưởng tượng càng ngày càng bay cao của Tư Kiêu Kỳ, “Không có xảy ra chuyện gì hết, từ hôm nay em bắt đầu được nghỉ.”

“Hả?” Tư Kiêu Kỳ sửng sốt, đạp thắng một cái dừng xe ven đường, hoàn toàn bỏ mặt một chuỗi còi xe cộng tiếng chửi rủa có mấy chiếc xe phía sau.

“Anh tới đón em đi, gặp mặt rồi nói.” Tiêu Thần cúp máy, hai tay để vào trong túi áo ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời mùa đông, bầu trời màu lam trong mắt, giống như đang vui mừng lắm.

Tư Kiêu Kỳ chạy trên đường vượt hết mấy cái đèn đỏ, chỉ muốn mau chóng được gặp Tiêu Thần, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của người đó.

“Tiêu Thần?” Anh chần chờ hỏi, “Thật sự không có chuyện gì?”

“Em không sao mà!” Tiêu Thần kéo cửa ra ngồi vào ghế phụ, thổi thổi vào hai bàn tay sắp đông cứng, “Viện trưởng cho em nghỉ phép hai mươi ngày.”

“Nghỉ phép?” Tư Kiêu Kỳ kỳ quái hỏi, “Bên khoa cấp cứu không phải là bận lắm à? Sao tự nhiên lại cho em nghỉ lâu như vậy?”

“Tránh đầu gió thôi,” Tiêu Thần cười nói, “Gió mạnh quá nên phải tránh.”

“Tại sao?” Tư Kiêu Kỳ vẫn có chút phản ứng không kịp, “Đầu năm nay còn có lãnh đạo thông tình đạt lý tới vậy?”

“Cái này còn cần phải hỏi sao? IQ của anh thật khiến em ưu thương.” Tiêu Thần thở dài, “Đương nhiên là có qua có lại, Chương Thiên Khải và em nháo tới bước này, phần lớn nguyên nhân chính là vì mâu thuẫn giữa ông ta và Lưu viện. Bây giờ ông ta toàn thắng rồi, thì cũng nên thưởng cho ‘bia đỡ đạn’ là em đây có đúng không? Chưa kể ông ta vẫn còn cần đến em, nếu như giờ em có chuyện gì công sức ông ta bỏ ra không phải đều lãng phí sao?”

Đầu óc Tư Kiêu Kỳ rốt cuộc cũng định hình lại, đột nhiên hiểu ra, bản tính thương nhân cũng bắt đầu phát huy tác dụng. Anh gào lên, “Mẹ nó, cho nghỉ hai mươi ngày coi như báo ân, cái này tính cũng lợi cho ổng quá rồi.”

“Thỏa mãn đi, ít ra người ta còn chưa có quên mình.” Tiêu Thần thoải mái ngồi lên ghế duỗi người một cái, nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói, “Nghỉ phép hai mươi ngày, hồi học đại học em còn chưa được nghỉ lâu tới vậy.”

“Em định dùng mấy ngày nghỉ này để làm gì?” Tư Kiêu Kỳ chậm rãi nói.

Tiêu Thần nhìn Tư Kiêu Kỳ, mặt hiện lên nét cười, nói: “Ăn ăn ngủ ngủ rồi coi phim thôi, làm một người vợ nhàn nhã.”

Tư Kiêu Kỳ nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiêu Thần, bỗng nhiên nói: “Bảo bối, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi