Ba chiếc xe Bentley màu đen chầm chậm đi trên đường, đèn xi nhan xin được rẽ trái nhấp nháy liên tục. Cảm thấy an toàn, ba chiếc xe lần lượt đánh tay lái vào trụ sở của tập đoàn V.
Trụ sở là một quần thể kiến trúc to lớn, bao gồm một tòa nhà hai mươi mốt tầng nằm ở giữa. Và bốn tòa nhà nhỏ hơn với mười lăm tầng nằm ở bốn góc. Quần thể kiến trúc được xây dựng và thiết kế bởi tổng công ty xây dựng V, một công ty nổi tiếng của tập đoàn V.
Về trụ sở, bốn tòa nhà xung quanh là nơi tọa lạc của các tổng công ty nổi tiếng như, công ty xây dựng V, công ty tài chính V, công ty kỹ thuật V và công ty thương mại V. Còn tòa nhà ở giữa là nơi tập trung của các văn phòng nhân viên quản lý cấp cao. Nơi đây là trụ sở quản lý và điều hành chính của tập đoàn V đối với các văn phòng, công ty trực thuộc trên mọi miền của tổ quốc.
Trụ sở có bốn cổng ra vào, nằm ở bốn mặt tiền đường. Những khoảng không gian còn lại là các khuôn viên cây xanh và những vườn hoa rực rỡ. Ở tại mỗi cổng sẽ có một chốt kiểm soát với những thanh chắn barrie tự động và các nhân viên an ninh cảnh vệ. Sau khi bước qua cổng kiểm soát là đến nơi bãi đỗ xe dành cho khách hàng, hoặc những người không làm việc ở trụ sở. Nhân viên và những người làm việc ở năm tòa nhà sẽ đánh xe đi xuống bãi đỗ xe ngầm ở phía dưới. Mỗi tòa nhà đều có một bãi đổ xe ngầm riêng.
“Cận vệ gọi phòng an ninh.” Một cận vệ ngồi trước Tuấn Kiệt nói vào đàm. “Chủ tịch đang đi vào.” Một giây lát sau. “Ok.”
Phòng an ninh của tòa nhà cho phép đoàn xe đi tiếp, khi họ đã đảm bảo được độ an toàn cần thiết. Ba chiếc xe tiếp tục chạy xuống bãi đỗ xe ngầm và dừng lại trước một thang máy rộng lớn. Xung quanh là những an ninh khác đang ăn mặc chỉnh tề và trang bị đầy đủ các công cụ hỗ trợ được chuẩn y bởi nhà nước.
Một an ninh bước tới nói gì đó vào đàm rồi mở cửa xe cho Tuấn Kiệt. Anh bước ra và đập tay lên vai người an ninh như muốn cảm ơn. Thang máy được một người an ninh khác gọi xuống từ trước. Đây là thang máy dành riêng cho chủ tịch tập đoàn, những cận vệ và ban trợ lý. Những người khác khi không được cho phép thì không thể sử dụng. Mỗi tầng trong tòa nhà đều có một chốt an ninh bảo vệ trước thang máy này để nhằm ngăn ngừa những trường hợp xấu có thể xảy ra.
Tuấn Kiệt đứng trong thang máy với bảy cận vệ xung quanh. Ba cận vệ khác đang đánh xe đi đậu, họ là những tài xế của ngày hôm nay. Cứ qua một ngày thì đội cận vệ gồm mười hai người sẽ luân đổi vị trí cho nhau. Riêng Quốc Anh, đội trưởng của đội cận vệ thì sẽ mặc định đi theo sát Tuấn Kiệt như hình với bóng. Đội cận vệ này được ban trợ lý ngày xưa tuyển chọn riêng cho Tuấn Kiệt, họ gồm những quân cảnh đặc nhiệm đã giải ngũ. Với chiều cao tối thiểu hơn 1m75, được huấn luyện những kỹ năng chiến đấu đặc biệt, đội cận vệ này chả khác gì các đặc vụ của nhà nước.
Thang máy di chuyển lên tầng hai mươi mốt, nơi văn phòng làm việc của Tuấn Kiệt tọa lạc. Tòa nhà tập đoàn V xưa cũ, nay đã chuyển hóa thành khu trưng bày lưu niệm các tác phẩm nghệ thuật. Chả lạ gì khi tập đoàn V là nhà quyên góp chính trong việc sáng lập nên khu nghệ thuật này.
Tiếng thang máy báo dừng tầng vang lên, hai cận vệ Văn Bình và Hữu Nam lao ra trước như nghiệp vụ đã được huấn luyện, Tuấn Kiệt cùng những người khác đi theo sau. Sáu đặc vụ sẽ ngồi ở phòng nghỉ, chỉ duy Quốc Anh là tiếp tục đi theo Tuấn Kiệt. Tầng hai mươi mốt này được chia làm ba gian, một phòng nghỉ của các cận vệ, một phòng làm việc của các trợ lý và phòng cuối cùng của Tuấn Kiệt.
Cánh cửa vừa mở ra, mười hai người khác đang nghiêm túc làm việc ở bên trong. Họ là những người nằm trong ban trợ lý của Tuấn Kiệt, những người tài giỏi và siêu việt trong công việc của mình. Mỗi người trợ lý sẽ đảm nhận một công việc riêng và tất cả họ đều phải phối hợp với nhau để cho bộ máy được trôi chảy và nhuần nhuyễn một cách phải gọi là hoàn mỹ.
“Đại ca.” Thành Mỹ, trợ lý cấp cao nói lớn.
“Gì đó?” Tuấn Kiệt nói trong lúc đi.
Thành Mỹ hớn hở. “Chiều nhậu đại ca.”
Tuấn Kiệt khẽ cười. “Ok.” Anh mở cửa đi vào phòng.
“Em có chuyện này hay lắm. Bảo đảm đại ca sẽ thích cho xem.” Thành Mỹ vừa nói, vừa đi theo sau.
Quốc Anh bất ngờ quay người lại. Anh chàng đối mặt với Thành Mỹ đang đi tới. “Chủ tịch phải làm việc.”
“Ơ hay.” Thành Mỹ bực bội trong người. “Tránh ra coi.”
Quốc Anh khoanh tay lại. Thân hình và chiều cao của anh chàng hơn hẳn Thành Mỹ, nên trông chả khác gì một anh chàng lực sĩ đang nhăm nhe cậu bé tí hon.
Quốc Anh cúi mặt xuống. “Không thì sao.” Anh nhíu mày đợi câu trả lời.
“Người ta đang làm việc. Sao ông lại cản đường?” Thành Mỹ bực bội hơn.
“Cản gì đâu.” Quốc Anh dịu mặt xuống. “Chỉ là nguyên tắc công việc thôi.” Anh nhích sang phải.
Thành Mỹ thấy vậy nên liền đi vào. “Mới sáng đã thấy bực bội.”
Tuấn Kiệt lúc này đang cởi chiếc áo khoác đen bỏ lên ghế. Anh thấy được câu chuyện diễn ra nên chỉ khẽ cười. Sáng nào cũng vậy, những chuyện nho nhỏ này là động lực nhỏ nhoi cứu vớt cuộc sống tẻ nhạt của anh.
Trong mười hai người trợ lý, Thành Mỹ được anh đánh giá là giỏi nhất. Tuy về năng lực từng chuyên môn, Thành Mỹ có thể không giỏi bằng từng người, nhưng cái giỏi của anh chàng này là biết nhiều chuyên môn hơn những người khác. Tính tình của Thành Mỹ khá hài hước nên anh chàng rất được nhiều người yêu mến và người yêu mến nhất đó chính là Quốc Anh.
“Đại ca, em có cái này hay lắm.” Thành Mỹ móc điện thoại ra.
Tuấn Kiệt ngồi xuống. “Cái gì, nói nghe xem.” So với những người gọi anh là chủ tịch, thì chỉ riêng Thành Mỹ gọi anh là đại ca.
“Đây.” Thành Mỹ giơ hình con mèo ra. “Đại ca thấy mắc cười không?”
Tuấn Kiệt nhếch môi như muốn cười cũng không nổi. “Vui ha.”
“Không vui sao.” Thành Mỹ quay điện thoại lại xem. “Em thấy vui mà.” Cậu chợt nhận ra mình đang đưa ảnh tự sướng cho Tuấn Kiệt. “Ấy, em nhầm.” Cậu lướt qua tấm ảnh khác. “Đây mới đúng này.”
Tuấn Kiệt gắng đưa mắt liếc qua nhìn. “Con mèo có gì đâu.”
“Đại ca không thấy sao?” Thành Mỹ gặng hỏi.
“Thấy gì?” Tuấn Kiệt nhìn vào màn hình máy tính.
Thành Mỹ u sầu. “Em là con mèo đó.”
Tuấn Kiệt bật cười. “Cậu lảm nhảm cái gì vậy.”
Thành Mỹ khẳng định. “Con mèo này là em đó.”
Tuấn Kiệt không thể tiếp tục làm việc. “Cậu nghĩ gì mà nói con mèo này là cậu?”
Thành Mỹ hớn hở. “Đây là phần mềm mới do công ty game V mới sáng tạo. Ứng dụng game này mô tả hóa thân của bạn là con gì. Họ đang khởi chạy để xem thử và em liền vào test.”
Tuấn Kiệt nhíu mày. “Dù là vậy, thì sao cậu lại nghĩ mình là con mèo này?”
Thành Mỹ khẽ cười. “Ứng dụng game này được tạo lập rất đơn giản. Đại ca chỉ cần bật camera trước để chụp hình khuôn mặt. Sau đó phần mềm tự chạy thuật toán dựa trên các điểm xác định từ trước trên gương mặt của đại ca. Rồi phân chuyển thành các kết quả tương ứng.”
“Làm sao để biết hóa thân của cậu sẽ là con mèo?” Tuấn Kiệt hơi tò mò.
“Dễ lắm.” Thành Mỹ chỉ tay vào mặt mình. “Gương mặt của đại ca sẽ được chạy thuật toán dựa trên nền tảng nhân tướng học. Ví dụ như mắt nhỏ là biểu hiện cái gì. Miệng rộng là biểu hiện như thế nào. Mỗi điểm sẽ biểu trưng cho một tính cách nào đó. Rồi dựa vào đó để tính xác suất cao nhất và cho ra kết quả con vật gần tương ứng.”
Tuấn Kiệt bĩu môi. “Chả có gì để chắc chắn cả.”
“Đúng rồi.” Thành Mỹ gật đầu tán thành. “Đây là game không phải là đời thật. Game được làm ra để nhằm tạo cho người chơi một sự phấn khích hay vui thú nào đó. Giúp cho người chơi cảm thấy thoải mái và giải nhiều stress trong người. Do vậy ứng dụng game này đã thiết kế ra các hình con vật ngộ nghĩnh và đầy dễ thương.”
À ha, Tuấn Kiệt nghĩ thầm rồi nói. “Thế vì sao khi biết mình là con mèo, cậu lại vui như vậy?”
“Đại ca thấy con mèo này dễ thương không?” Thành Mỹ lại giơ điện thoại lên.
Tuấn Kiệt nhíu mày rồi ầm ờ. “Công nhận cũng dễ thương thật.”
“Dễ thương giống như em vậy đó.” Thành Mỹ mỉm cười. “Con mèo dễ thương quá trời luôn.”
“Mèo nào mà dễ thương vậy?” Quốc Anh bước vào nói vọng tới.
Thành Mỹ nghe được nên liền rút điện thoại lại. “Mất cả hứng.” Anh thì thầm.
Quốc Anh khẽ cười. “Con mèo nào vậy? Cho tôi xem với.”
Thành Mỹ đút điện thoại vào quần. “Thứ nhiều chuyện.” Anh cúi mặt rồi lao nhanh ra khỏi phòng.
Quốc Anh đặt ly cà phê trên bàn. “Cà phê của chủ tịch.”
Tuấn Kiệt khẽ cười. “Cảm ơn cậu.”
“Chủ tịch và cậu ta nói chuyện gì vậy?” Quốc Anh tiếp tục tò mò về con mèo.
Tuấn Kiệt cầm tách cà phê. “Chuyện vu vơ ấy mà.”
“Sao em vào thì mọi người lại không nói nữa?” Quốc Anh cảm thấy mình như người thừa.
“Do con mèo của cậu làm Thành Mỹ khiếp sợ.” Tuấn Kiệt gắng nín cười.
Quốc Anh vẫn không hiểu. “Con mèo nào? Em làm gì có con mèo nào đâu.”
Trong lúc đó thì Thành Mỹ vừa bấm chuột, vừa thì thầm. “Con mèo đáng ghét, con mèo khó ưa.” Cậu xả giận lên con chuột máy tính.
Việt Ân ngồi bên cạnh nghe thấy tiếng bấm chuột vang to nên liền nói khía. “Phá chuột như vậy. Nếu hư rồi thì lấy gì mà dùng.”
Vũ Huy ngồi gần đó cũng chem vào. “Lo gì ông ơi. Có Anh hậu thuẫn, Mỹ ngại gì mà không càn phá.”
“Lo làm việc đi.” Thành Mỹ nói lớn.
Việt Ân bật cười. “Tụi em đang bàn luận thời sự chiến tranh quốc tế. Sao anh lại căng thẳng như vậy?”
“Hình như có người hiểu lầm.” Vũ Huy cười ha hả.
Thành Mỹ im lặng đến hết giờ làm.
Buổi chiều, đang tập trung làm việc thì điện thoại di động của Tuấn Kiệt vang lên. Đưa máy lên xem, anh chợt nhận ra đó là hàng số lạ hôm qua. Ngẫm nghĩ giây lát, anh quyết định bắt máy.
“Alo.” Tuấn Kiệt nói vào điện thoại.
Cô nhóc ăn kem hôm bữa nói lớn. “Sao trễ gần mười phút rồi mà ông chú chưa tới?”
Tuấn Kiệt ấm ớ. “Ờ thì, chú đang cấn một chút việc.”
Chưa đợi anh nói hết thì cô nhóc đã cướp lời. “Khi nào thì chú xong?”
Tuấn Kiệt tiếp tục ầm ờ. “Cũng sắp xong rồi.”
“Vậy khi nào chú xong thì tới nha. Tôi đợi ở quán kem trước trung tâm thương mại á.” Nói xong cô nhóc cúp máy.
Tuấn Kiệt vẫn ngồi ngẫn người. Anh thở dài rồi tiếp tục làm việc. Nhưng rồi anh chợt nhận ra là anh không thể tập trung được nữa. Trong lòng anh như có cái gì đó sôi sùng sục và nó hối thúc khiến anh đứng ngồi không yên. Cảm giác của anh giống như đang nôn nóng muốn làm việc gì đó.
“Thôi được rồi, được rồi.” Tuấn Kiệt nói một mình. “Để em đi được chưa.”
Tuấn Kiệt đứng dậy lấy áo khoác ra khỏi phòng. Được vài bước thì anh nhớ mình quên tắt máy tính. Thế là anh quay lại làm nhấp vài cái chuột rồi bước ra. Quốc Anh đang ngồi đọc báo thì đứng dậy ngay tức khắc.
“Chủ tịch di chuyển.” Quốc Anh nói vào đàm.
Các cận vệ ngồi ở phòng nghỉ đều sẵn sàng khi Tuấn Kiệt bước tới thang máy. Xe được khởi động chờ sẵn ở phía dưới. Phòng an ninh liên tục nói vào đàm để liên hệ với các an ninh khác. Nếu như xuất hiện điều gì đó bất thường, phòng an ninh sẽ thực hiện các nghiệp vụ của mình.
Tuấn Kiệt ngồi trên xe và nhớ lại cuộc gọi điện đêm qua của cô nhóc.
“Alo.” Tuấn Kiệt khẽ nói.
“Ông chú hả? Tôi đây.” Cô nhóc hớn hở.
Tuấn Kiệt ngờ ngợ. “Tôi là ai?”
“Tôi là người mượn điện thoại của ông chú để gọi về nhà và ăn kem của ông chú á.” Cô nhóc hơi bực khi Tuấn Kiệt không nhận ra giọng nói của mình.
Tuấn Kiệt sực nhớ ra. “À, sao nhóc có số của chú?”
“Số ông chú lưu trong máy của mẹ tôi.” Cô nhóc cảm thấy ông chú này hơi ngốc.
“À, chú quên mất. Mà nhóc điện chú có chuyện gì không?”
Cô nhóc ầm ờ. “Thì chả phải tôi đã nói không muốn nợ người ta sao. Nên giờ tôi gọi chú để trả lại tiền.”
“Thôi, chuyện nhỏ ấy mà.” Tuấn Kiệt cảm thấy mệt mỏi.
Cô nhóc không chịu. “Nếu không thì để tôi khao chú ăn kem lại.”
“Thôi, không cần đâu nhóc.”
“Thôi cái gì mà thôi. Tôi không muốn mang nợ người ta, mà cô tôi cũng dạy như vậy. Chiều mai năm giờ, tôi chờ ông chú ở quán kem đó. Vậy nha, chúc ông chú ngủ ngon.”
Trở lại với thực tại, xe lúc này đã dừng bánh trước trung tâm thương mại. Tuấn Kiệt ngồi trong xe và thấy cô nhóc đang mặc chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần ngắn màu đen. Cô nhóc khoác bên mình chiếc túi xách màu gì đó mà anh chưa nhìn rõ.
“Để tụi em đi ra trước nha chủ tịch.” Quốc Anh quay người lại.
Tuấn Kiệt lắc đầu. “Thôi không cần đâu. Chỉ là ăn kem bình thường thôi mà.”
“Nhưng mà chúng em sợ nguy hiểm.” Quốc Anh lo lắng.
Tuấn Kiệt khẽ cười. “Có ai biết mặt tôi đâu mà cậu lo.” Anh dứt lời rồi mở cửa xe ra ngoài.
Bé Ủn đang giúp ông nội thì bỗng thấy được. “Á, chú Kiệt.”
Tuấn Kiệt khẽ cười. “Bé Ủn.” Anh nhìn sang bác Năm. “Chào bác.”
“Chào con trai.” Bác Năm giơ tay lên trán chào như kiểu quân đội.
Tuấn Kiệt ngồi xuống bên cạnh cô nhóc. Lúc này anh mới thấy túi xách cô nhóc đeo là màu xanh dương. Chiếc túi được may bởi công ty thời trang V và nhà thiết kế không ai khác là Nhật Thanh.
“Nhóc đợi lâu chưa?” Tuấn Kiệt không biết nói gì.
Cô nhóc quay lại. “Vài chục phút nữa là đủ một tiếng.” Cô tỏ vẻ không thích.
“Chú xin lỗi, tại bận việc quá nên không thể tới sớm được.”Tuấn Kiệt giả vờ nói láo.
“Ông chú làm nghề gì?” Cô nhóc hỏi.
Tuấn Kiệt ầm ờ, anh khẽ nhìn qua xe mình đang đậu nên liền nhanh trí. “Chú làm tài xế.”
“Làm tài xế mà sao chú có vẻ hớn hở vậy?” Cô nhóc nhíu mày.
Tuấn Kiệt cảm thấy mình hơi lố nên lấy lại bình tĩnh. “À không, tại nhiều người coi thường cái nghề của chú ấy mà.”
“Có gì đâu mà lại xem thường. Nghề nào chả lại là nghề, miễn đừng vi phạm pháp luật là được rồi.” Cô nhóc chống tay xuống ghế và đung đưa chân mình lên xuống.
Ủa nhóc con này không biết mình thật sự. Hay là giả vờ, Tuấn Kiệt nghĩ thầm rồi nói. “Hôm nay nhóc không đi làm sao?” Khi nhìn sang cô nhóc, thấy điệu bộ đung đưa đôi chân, anh lại như muốn phát điên.
“Làm gì?” Cô nhóc ngạc nhiên.
Tuấn Kiệt giật mình. “Thì làm cái nghề gì mà mang đồ thú bông đấy.” Anh chợt quên mất nghề đó tên gì. “Bữa chú thấy nhóc mang mà.”
Cô nhóc đáp nhanh. “Nghỉ rồi.”
Tuấn Kiệt hơi bất ngờ. “Sao nghỉ?”
Cô nhóc vò tay lại với nhau. “Tôi có định làm nghề đó đâu. Chẳng qua muốn anh ấy yêu mình nên tmới cắn răng đi làm thôi.”
Tuấn Kiệt như hiểu ra. “Nhóc muốn cậu ta để ý mình. Nên mới đi làm để gặp cậu ta.”
Cô nhóc lắc đầu. “Cũng không hẳn là vậy. Anh ấy kêu tôi là con nít. Kêu tôi nhõng nhẽo, với tiểu thư nên anh ta không thích. Tôi thấy vậy nên mới đi làm để cho anh ấy thấy tôi là người lớn, thấy tôi thật sự nghiêm túc thích anh ấy. Nhưng anh ấy vẫn chả đoái hoài gì đến tôi. Còn nói tôi là đồ ngốc rồi bỏ đi. Thế là tôi không làm nữa.”
Tuấn Kiệt cảm thấy thắc mắc. “Cậu ta bao nhiêu tuổi?”
Cô nhóc nhìn ra đường. “Anh ấy hai mươi lăm tuổi. Lớn hơn tôi bốn tuổi.”
“Kem của chú này.” Bé Ủn mỉm cười mang ba cây kem tới. Chúng được để trong một cái ly. Thấy bà chị nhìn mình, bé Ủn thu ly lại rồi để sang bên kia của Tuấn Kiệt. “Không cho chị ăn đâu.”
“Chị có ăn đâu.” Cô nhóc tỏ vẻ mình bị hàm oan.
“Bữa trước chị ăn rồi còn gì.” Bé Ủn tỏ vẻ nghiêm túc.
Cô nhóc không hiểu. “Sao nhóc có vẻ ghét chị vậy?”
Tuấn Kiệt chem vào. “Bé Ủn ngoan mà. Bé Ủn không ghét ai hết đúng không?”
“Dạ.” Bé Ủn mỉm cười.
“Bé Ủn thích gì nào?” Tuấn Kiệt xoa đầu bé nhóc.
Bé Ủn chắp tay ra sau lưng. “Bé Ủn thích chú Kiệt.”
Tuấn Kiệt bật cười. “Chú Kiệt cũng thương bé Ủn. Bé Ủn mau ăn chóng lớn để phụ ông nội nha.”
“Dạ.” Bé Ủn nhìn sang bà chị. “Em không ghét chị đâu. Em chỉ không thích chị ăn kem của chú Kiệt thôi.”
“Chị có ăn đâu.” Cô nhóc nói.
Tuấn Kiệt thấy vậy liền giải vây. “Ấy có khách kìa. Bé Ủn vào giúp ông nội đi.”
“Dạ.” Bé Ủn mỉm cười lao đi.
Tuấn Kiệt vừa ăn kem, vừa nói. “Nhóc đừng để bụng gì hết nha.”
Cô nhóc lắc đầu. “Tôi có để bụng đâu. Có điều tôi thấy chú có vẻ thương nhóc con đó.” Cô nhóc tỏ vẻ nguy hiểm, cô chỉ ngón trỏ về phía Tuấn Kiệt. “Có khi nào chú là cha của nó không?”
Tuấn Kiệt sựng người. “Nhóc nói bậy gì vậy. Chẳng qua chú thương cho hoàn cảnh của hai ông cháu thôi.”
“Thật không?” Cô nhóc nghi hoặc.
Tuấn Kiệt nhìn sang hai ông cháu. “Bác ấy là bác Năm. Vợ bác ấy mất sớm, nên bác phải nuôi con một mình. Sau đó cậu con trai lấy vợ, trong lúc làm việc thì xảy ra tai nạn. Vợ cậu ấy bỏ đi, thế là bác Năm phải vừa nuôi con trai, vừa nuôi bé Ủn. Một mình xe kem đó phải nuôi ba người.”
“Con trai bác Năm đâu?” Cô nhóc chạnh lòng.
Tuấn Kiệt quay sang thấy vẻ mặt buồn của cô nhóc. “Con trai bác sau khi khỏe bệnh thì đi làm bên xây dựng. Nhưng sau tại nạn, sức khỏe của cậu ấy không được như trước, nên chú giới thiệu cậu ấy vào làm bảo vệ của trung tâm thương mại này. Sau khi tan ca thì cậu ấy sẽ ra dọn hàng kem cùng ba mình.”
Cô nhóc nhìn Tuấn Kiệt với ánh mắt ngưỡng mộ. “Chú tốt quá ha.” Cô chợt nhận ra. “Mà sao chú lại giới thiệu được chú kia vào làm bảo vệ.”
Tuấn Kiệt ầm ờ. “Thì chú làm tài xế cho một ông sếp lớn. Nhờ ông ấy nói vào vài tiếng.” Anh lái sang chuyện khác. “Mà nhóc tên là gì?”
“Tôi tên Uyên Phương. Đặng Thị Uyên Phương.”
Lúc này Tuấn Kiệt mới nhìn kỹ khuôn mặt và thấy Uyên Phương hơi có nét giống Bích Hân. Anh định hỏi nhưng rồi lại thôi.
“Còn chú tên gì?” Uyên Phương hỏi.
“Chú tên.” Tuấn Kiệt ầm ờ rồi nói láo. “Chú tên Quốc Anh.”
Uyên Phương cảm thấy lạ lùng. “Sao tên mình mà chú cũng có vẻ hớn hở vậy?”
“Tại ít ai hỏi tên chú.” Tuấn Kiệt giả vờ nói láo. “Lúc nào họ cũng gọi là anh tài, bác tài. Nên lâu lâu có người hỏi làm chú phấn khởi trong người.” Anh lấy lại sự điềm tĩnh. “Nhóc còn đi học không?”
Uyên Phương lắc đầu. “Ra trường rồi.”
“Nhóc tốt nghiệp trường nào?” Tuấn Kiệt gợi chuyện.
“Đại học R, ngành quản lý và kinh doanh thời trang.” Uyên Phương tự hào về bản thân.
Tuấn Kiệt khẽ cười. “Thế sao nhóc không đi theo nghề?”
“Không thích.” Uyên Phương lắc đầu.
“Vì sao?” Tuấn Kiệt nhíu mày.
Uyên Phương bặm môi lại. “Vì yêu.”
Tuấn Kiệt ăn cây kem thứ hai. “Thế giờ có định đi làm không?”
“Cũng chưa biết nữa.” Uyên Phương quay sang Tuấn Kiệt. “Làm sao để người ta thích mình hả chú?”
Tuấn Kiệt nhếch môi cười. “Thì ra đòi gặp tôi là để hỏi chuyện này.”
Uyên Phương gật đầu rồi lắc đầu. “Không có. Trước trả nợ, sau để hỏi chuyện.”
Tuấn Kiệt bĩu môi. “Thiếu gì người hỏi. Mà lại đi hỏi tôi.”
“Vì chả ai thất tình lâu như chú cả.” Uyên Phương khẽ cười. “Do vậy chú ắt sẽ có nhiều kinh nghiệm. Với lại tôi cũng hỏi nhiều người khác rồi, chả có ai hiểu biết về tình yêu bằng chú hết.”
Tuấn Kiệt nhìn nụ cười, anh lại chợt nhận ra, nó rất giống cái nụ cười mà đã làm anh xao xuyến mấy chục năm qua. Anh ngẫn người nhìn Uyên Phương mà cứ ngỡ như là Thanh Vân đang ngồi bên cạnh mình.
“Chú sao vậy?” Uyên Phương thấy Tuấn Kiệt nhìn mình chằm chằm.
Khi chúng ta yêu ai đó quá sâu đậm, mọi hình bóng, cử chỉ, lời nói của họ sẽ hằn sâu trong tâm trí của mình. Để nhiều năm sau khi chúng ta vô tình lướt qua một hình bóng nào đó, chúng ta chợt thắc mắc rằng, phải chăng là người ấy.
Tuấn Kiệt cũng vậy, giờ đây anh chợt nhận ra hình ảnh của Thanh Vân chỉ là sự nhầm tưởng của anh mà thôi. Cô đã đi và không thể trở lại. Người ngồi cạnh anh hiện giờ là một người khác. Sự giống nhau đó chỉ là một khoảnh khắc loáng qua trong tâm trí anh mà thôi.
Sẽ chẳng có ai thay thể được hình bóng của người mình yêu. Chúng ta chỉ có thể yêu người sau bằng một cách khác. Mọi sự gán ghép trong tình yêu đều không thể khiến hai người thật sự hạnh phúc.
“Chú hơi bất ngờ ấy mà.” Tuấn Kiệt chống chế. “Sao nhóc lại đi tìm người thất tình để tư vấn tình yêu?”
Uyên Phương nói thật. “Chỉ có chú mới nghe tôi khóc và kể lể. Những người khác lúc nào cũng chỉ giả vờ an ủi, rồi nói đại vài ba câu nào đó.”
Tuấn Kiệt cảm thấy vui. “Vậy ý nhóc nói chú chân thật á?”
Uyên Phương gật đầu. “Đúng rồi.” Cô nhoẻn miệng lại trông rất đỗi dễ thương. Rồi cô chợt nghiêm mặt lại. “Nhưng mà chú vẫn chưa trả lời cho tôi.”
“Trả lời gì?” Tuấn Kiệt ngơ ngác.
“Làm sao để người ta thích mình?” Uyên Phương nhíu mày.
Tuấn Kiệt trầm ngâm giây lát. “Chú không biết. Hay là nhóc cứ tiếp tục theo đuổi cậu trai đó đi.”
Uyên Phương gặng hỏi. “Bằng cách nào. Anh ấy lúc nào cũng đi làm cả. Làm sao tôi gặp được anh ấy.”
“Thế lúc trước sao nhóc gặp được cậu ta?” Tuấn Kiệt tò mò.
“Anh ấy dạy kèm cho tôi hồi cấp ba.” Uyên Phương nói thật.
Tuấn Kiệt khẽ cười. “Yêu thầm thầy giáo hả?”
Uyên Phương đỏ mặt. “Anh ấy có phải thầy giáo đâu. Lúc đó anh ấy đang là sinh viên mà.”
Tuấn Kiệt hiểu ra mọi chuyện. “Vậy nhóc yêu thầm cậu ta từ đó đến giờ?” Anh tò mò. “Ủa mà lên đại học nhóc không thích người khác hả?”
Uyên Phương lắc đầu. “Sau khi lên đại học, tôi vẫn theo đuổi anh ấy. Nhưng anh ấy vẫn chả thèm đoái hoài gì đến tôi cả. Lúc nào cũng bảo tôi là trẻ con.”
“Vậy thì nhóc tiếp tục theo đuổi đi.” Tuấn Kiệt khuyên nhủ. “Đẹp trai không bằng chai mặt.” Anh nhìn cô nhóc. “Ngày xưa ông bà hay nói như vậy. Tuy nhóc là con gái nhưng trường hợp này vẫn áp dụng được.”
“Làm sao để theo đuổi?” Uyên Phương muốn biết.
“Thì nhóc vào làm chung với cậu ta.” Tuấn Kiệt nói. “Rồi nhân tiện lợi dụng cùng chỗ làm để tiếp cận.” Anh sực nhớ lại. “Nhất cự ly, nhì cường độ.” Anh mỉm cười khích lệ. “Chú tin nhóc sẽ làm được.”
Uyên Phương xụ mặt xuống. “Nhưng tôi đâu biết anh ấy làm ở chỗ nào?”
Tuấn Kiệt cảm thấy choáng váng. “Thế không phải cậu ta làm trong trung tâm thương mại à?”
“Không.” Uyên Phương cúi mặt xuống. “Lúc đầu tôi hỏi, thì bạn anh ấy bảo vậy. Do đó tôi mới xin vào làm “mascot” ở trung tâm thương mại. Ai ngờ anh ấy không làm ở đó.”
“Thì nhóc điện thoại hỏi cậu ta. Không thì hỏi những người quen khác xem thử.” Tuấn Kiệt chỉ cách.
Uyên Phương khẽ cười. “Ờ ha. Chú tài ghê.” Cô vỗ nhẹ vào vai Tuấn Kiệt như vỗ vai bạn mình. “Cảm ơn chú nha. Chú giỏi quá, nếu hỏi được thì tôi có cần ngồi đây không.”
Giới trẻ bây giờ đây sao, Tuấn Kiệt đang mỉm cười thì mới biết té ra là mình đang bị chê ngốc. Mặt anh bỗng tối sầm lại.
“Lâu rồi mới thấy chủ tịch vui như vậy.” Thanh Sơn, cận vệ đang lái xe lên tiếng.
Quốc Anh hạ ống nhòm xuống. “Ừm, rất lâu rồi.”