HẠNH PHÚC CỦA XANH LAM


Editor: YuuTrong phòng sinh, Khương Hoan Du bị từng cơn co thắt tra tấn, cô nắm chặt lấy ga giường, móng tay đâm sâu vào ga giường.

Từng cơn đau càng dữ dội hơn, cô thật sự muốn đập đầu vào tường.
Một ngày nay, cô chờ trong phòng sinh một mình.

Y tá đến kiểm tra hai lần, nói rằng cửa tử cung đã mở ra nhanh chóng, nhưng vẫn còn sớm, còn phải chờ đến khi mười ngón tay hoàn toàn mở ra mới có thể sinh được.
Toàn thân của Khương hoan Du đều là mồ hôi, quần áo cũng ướt sũng.

Giữa những cơn đau, cô hỏi bác sĩ: “Tôi còn phải đợi bao lâu nữa? Tôi còn phải chịu đựng cơn đau này bao lâu nữa?”
“Còn tùy thuộc vào cơ thể của cô nữa.

Không nghĩ đến cơn đau nữa thì nó sẽ không đau nữa.” Y tá đề nghị: “Tình hình của cô lúc này vẫn còn khả quan, không cần phải chiến đấu với cơn đau sớm như vậy, nhịn một chút.”
Từng cơn đau cứ dồn dập ập đến, Khương Hoan Du thật sự không còn sức nào để nói chuyện.

Tất cả sức mạnh của cô đều dùng để chống cự từng cơn đau.
Phòng chờ sinh và phòng sinh được nối liền với nhau.

Bên ngoài phòng sinh, Dư Thâm Lam, Khương Việt, Lâm Tiểu Nhu, Thẩm Ngọc Lâm và Khương Tất Đạt đứng ngồi không yên, tất cả đều vô cùng nóng lòng.
Dư Thâm Lam vô cùng lo lắng suýt bật khóc.

Khương Việt vẫn luôn ở bên cạnh cậu, an ủi: “Cơ thể của chị tao vẫn luôn rất tốt.

Đợi một lát là sinh xong thôi, đừng lo lắng quá.”
“Đáng ra tao nên ở bên cạnh cô ấy trong khoảng thời gian cuối cùng của thai kỳ.

Cô ấy có thể sinh con bất cứ lúc nào, đáng ra tao nên xin nghỉ phép để ở bên cô ấy…” Dư Thâm Lam tự trách mình.

Cậu không nên để Khương Hoan Du một mình vượt qua thời gian này, nhất là khoảng thời gian có thể sinh bất cứ lúc nào, cậu nên ở bên cạnh cô mới đúng.
Khương Việt vỗ vai cậu, nói: “Đừng nghĩ thế, chị tao rất lợi hại.

Đến lúc sinh rồi vẫn còn rất bình tĩnh, không chút bối rối nào.

Vừa nãy mày không ở đây nên không thấy được, chị ấy còn một mình đi vào trong phòng chờ sinh.”
So với Khương Hoan Du, Lâm Tiểu Nhu đến giờ vẫn còn hoảng loạn chưa thể bình tâm được.
Cô ấy ngồi một bên, toàn thân đều run rẩy, giống như cô ấy mới là người sinh con.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả mọi người không biết đã đợi bao lâu.

Bọn họ chỉ biết vào lúc hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời vàng đậm lan tỏa khắp hành lang, y tá mới bước ra để thông báo tin vui.
“Người nhà của sản phụ Khương Hoan Du đâu?”
“Đây—— Đây——” Dư Thâm Lam lao tới, sốt ruột hỏi: “Sao rồi, vợ tôi ổn chứ?”
“Sinh đẻ thuận lợi, là một bé trai bảy cân rưỡi, mẹ tròn con vuông.

Chúc mừng gia đình, là một đứa bé trai mập mạp!”
Y tá vui vẻ nói.

Thẩm Ngọc Lâm nghe xong, lập tức hét lớn: “Ồ! Đã sinh rồi! Bảy cân rưỡi! Là một bé trai mập mạp!!!”
Khương Việt và Khương Tất Đạt cũng rất hạnh phúc, Lâm Tiểu Nhu cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có thể bình tĩnh trở lại.

Dư Thâm Lam lại không nghe được y tá nói những gì, cậu hỏi lại: “Vợ tôi thì sao? Cô ấy vẫn ổn chứ?”
“Tình hình của sản phụ rất tốt, quan sát thêm một giờ nữa thì sẽ được chuyển xuống phòng bệnh.

Gia đình tới phòng bệnh chuẩn bị trước một chút, lát nữa sản phụ và đứa bé về phòng sẽ không phải luống cuống tay chân.”.

ngôn tình hoàn
Y tá nói xong, lại trở lại phòng sinh tiếp tục làm việc.
Dư Thâm Lam nghe được Khương Hoan Du không xảy ra chuyện gì mới thấy yên lòng.

Đầu óc cậu bây giờ vô cùng hỗn độn, trong đầu cũng chỉ nghĩ đến Khương Hoan Du có làm sao hay không.
“Thâm Lam, con có nghe thấy mình đã trở thành ba rồi không?” Thẩm Ngọc Lâm nắm chặt cánh tay Dư Thâm Lam.

Dư Thâm Lam ngây ngốc hỏi: “Con đã được làm ba rồi sao ạ? Hoan Du sinh xong rồi sao ạ?”
Thẩm Ngọc Lâm bật cười, nói: “Trông con lo lắng đến ngẩn người ra rồi kìa.

Hoan Du sinh xong rồi, là một bé trai mập mạp.”
Dư Thâm Lam nghe xong mới nhận ra, giờ khắc này, cậu thật sự muốn khóc.
Khương Hoan Du được chuyển đến phòng bệnh VIP, là một gian phòng bệnh được chia thành hai phòng nhỏ.

Bên ngoài là phòng khách, có ghế sofa, TV, bình nước.

Còn có cả một căn bếp nhỏ, trong đó có tủ lạnh, bếp cảm ứng và các đồ nội thất khác.

Nhà bọn họ mời một người giúp việc đến để nấu những món Khương Hoan Du muốn ăn trong tháng này.

Bên ghế sofa, Thẩm Ngọc Lâm và những người khác đang vây quanh nhìn đứa trẻ mới sinh.
Bọn họ nhìn đứa bé trắng trẻo, mũm mĩm này không biết mệt mỏi.
Khương Hoan Du đang nghỉ ngơi bên trong.

Cô nằm trên giường bệnh, sức lực vẫn chưa hồi phục.
Dư Thâm Lam ngồi bên cạnh cô, không ngừng khóc.
Khương Hoan Du yếu ớt đưa tay lên lau nước mắt của cậu, cười với cậu: “Đã làm ba rồi mà còn dễ xúc động như vậy sao.

Khóc cái gì chứ, không thấy mất mặt sao?”
Dư Thâm Lam nắm lấy bàn tay đang lau nước mắt mình của cô, cúi xuống hôn lên trán cô, nói: “Anh không phải được làm ba nên mới kích động mà khóc như thế này mà là anh đau lòng cho em.

Một đứa trẻ bảy cân rưỡi, em đã phải sinh đứa bé khó khăn như thế nào chứ.”
Dư Thâm Lam không thể nào quên được, lúc Khương Hoan Du sinh xong được y tá đẩy lời, cái bộ dạng không còn chút sức lực nào đó, tóc rối tung, quần áo cũng rối bời, nhìn không khác gì vừa mới tham gia một cuộc đại chiến kịch liệt.
Cậu thật sự rất đau lòng.

Cậu có thể tưởng tượng được, Khương Hoan Du đã đau đến như thế nào.
“Anh đã nhìn con trai của chúng ta chưa? Em cảm thấy nó rất giống anh.”
“Anh…”
Dư Thâm Lam ngượng ngùng nói: “Anh chưa đi nhìn đứa bé, anh thấy em đi ra, cũng chỉ quan tâm đến em.”
Trong một khoảnh khắc, Khương Hoan Du bị cảm động thiếu chút nữa là bật khóc: “Anh đừng làm em khóc.

Em bây giờ bắt đầu ở cữ rồi, không thế khóc được, khóc nhiều sẽ không tốt.”
“Anh có làm em khóc đâu…”

“Anh nói những lời như vậy không phải là làm em khóc sao!”
“Vậy anh không nói nữa, anh sẽ ngồi ở đây với em, em mau ngủ một chút đi.”
Khương Hoan Du đột nhiên muốn cười.

Cô nhìn người con trai trước mặt, bất lực nói: “Phải làm sao bây giờ, em cảm thấy anh không khác gì một đứa bé cả.”
“Anh đã là người trưởng thành rồi…” Dư Thâm Lam trở nên nghiêm túc.

Cậu nắm chặt tay Khương Hoan Du, nói: “Anh biết anh nhỏ hơn em hai tuổi, ở một số phương diện, có thể anh không trưởng thành bằng em.

Nhưng anh sẽ cố gắng để trở thành một người chồng tốt, một người ba tốt.

Anh sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc em, còn cả con của chúng ta nữa.”
Khương Hoan Du vẫn bị Dư Thâm Lam làm cho bật khóc.
Những lời nói này của Dư Thâm Lam rõ ràng rất giản dị, rõ ràng không có chút từ ngữ hoa mỹ nào, nhưng lại hết lần này đến lần khác làm cô cảm động mà khóc.
Thật ra cô muốn nói, cô thích cái tính cách trẻ con ngẫu nhiên này của cậu.
Bọn họ đi được đến bây giờ chính là phải mất nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng yêu hay hiểu tình yêu là gì.

Bọn họ đã dần trưởng thành, dần học được cách yêu nhau và trân trọng nhau.

Chính điều này đã khiến bọn họ trưởng thành hơn và đồng hành cùng nhau.
Bây giờ, bọn họ phải học cách trở thành một cặp ba mẹ có trình độ, học cách chăm sóc cho sinh mệnh nhỏ bé của bọn họ.
Trời về chiều, Lâm Tiểu Nhu cũng đã ở bệnh viện rất lâu.

Sau khi nhìn Khương Hoan Du và đứa bé, cô ấy định về nhà.
Khương Việt cũng muốn quay về nhà lấy một số thứ, vì vậy cậu ta đi xuống cầu thang với Lâm Tiểu Nhu rồi rời khỏi khoa nội trú.
Buổi tối mùa hè, con đường tràn ngập ánh đèn đường màu vàng, thỉnh thoảng có một vài con côn trùng vỗ cánh bay qua.
Gió đêm khẽ thổi, mang theo hương vị mùa hè quen thuộc, thật sự rất giống những lần bọn họ đi cùng nhau thuở niên thiếu.
Khương Việt đi bên cạnh Lâm Tiểu Nhu, cậu ta đã không thể đi bên cạnh cô ấy như thế này trong một thời gian dài.

Họ thậm chí không thể nói một lời nào với nhau rất lâu.

Hôm nay bởi vì việc của Khương Hoan Du nên mới nói chuyện với nhau một chút.
Nhưng cũng chỉ có vài câu, và không có gì khác nữa.
Hai người lặng lẽ bước đi, bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Khương Việt thử mở miệng, hỏi: “Chị cảm thấy cháu trai em lớn lên sẽ giống chị gái em hay giống Dư Thâm Lam?”
“Hừm… Hơi khó nói nhỉ.

Đứa bé vẫn còn nhỏ thế, căn bản là không thể nhìn ra.” Lâm Tiểu Nhu trả lời, cô ấy cẩn thận nhớ lại bộ dạng của đứa bé.
Một sinh mệnh nhỏ bé như vậy, một cơ thể mềm mại nhỏ bé như vậy, lúc Lâm Tiểu Nhu vừa ôm đứa bé lên, cô thật sự lo lắng muốn chết, muốn cử động cũng không dám cử động.
Lâm Tiểu Nhu thở dài: “Nhanh thật, chị gái cậu cũng đã trở thành mẹ rồi đó.

Tôi vẫn còn nhớ bộ dạng cô ấy đuổi theo rồi đánh đập cậu.”
“Em cũng nhớ rằng những lần chị ấy đuổi theo đánh đập em, chị đều đứng bên cạnh xem trò vui, không chê phiền phức.” Khương Việt cũng nhớ lại chuyện trước kia.

Nhưng sau khi nhắc đến chuyện quá khứ, cả cậu ta và Lâm Tiểu Nhu đều đồng lòng trở nên im lặng.

Một lát sau, Lâm Tiểu Nhu dừng lại nói với Khương Việt: “Thật ra, tôi đã suy nghĩ rất nhiều trong khoảng thời gian này.

Tôi nghĩ chị gái cậu nói đúng, cách tôi tránh cậu như vậy là sai.

Tôi càng né tránh cậu, cậu càng… Mặc dù tôi không biết bây giờ tôi đối với cậu là cái tình cảm gì.

Cho dù là tình cảm gì đi nữa, tôi cũng đều hy vọng cậu có thể——”
“Em không thể, em thật sự không làm được.” Khương Việt dường như có thể đoán được Lâm Tiểu Nhu sẽ nói gì sau đó.

Cậu lập tức cắt ngang lời cô.

Mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên cậu quang minh chính đại thổ lộ lòng mình với Lâm Tiểu Nhu,
“Chính em cũng không biết mình thích chị từ lúc nào.

Thế nhưng lúc em nhận ra, em cũng phát hiện ra mình không thể quên chị được.

Em rụt rè, em hèn nhát, em không dám nói cho chị biết.

Em sợ khi chị biết thì chúng ta sẽ trở thành người xa lạ.

Hơn một năm nay, chúng ta đúng thật là trở thành người xa lạ…”
“… Tôi xin lỗi, tôi…”
Lâm Tiểu Nhu áy náy nhìn Khương Việt.

Cô ấy vì không có cách nào mà đáp lại tình cảm của Khương Việt nên cảm thấy khổ sở.

Nhưng nhìn đôi mắt tràn đầy đau khổ và đấu tranh lúc này của Khương Việt, lần đầu tiên Lâm Tiểu Nhu cảm thấy thật sự đau lòng.
Cô ấy thậm chí còn không biết từ khi nào Khương Việt đã lớn lên.

Cậu ta đã rất cao, vai cũng đã rộng ra.

Một người con trai cao lớn như vậy đứng trước mặt cô ấy, đôi mắt đầy sự đấu tranh và đau đớn, còn có một chút quyết tâm khiến cô ấy cảm thấy rất đau khổ.
“Em thích chị, là em cố chấp không chịu buông bỏ.

Chị đừng cảm thấy có lỗi với em, em chưa từng hy vọng quá nhiều, em chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh chị, cho dù làm một thằng em trai trong mắt chị cả đời.”
Tình yêu của Khương Việt thật sự rất hèn mọn, ngay cả cậu ta cũng không biết điều đó, cậu ta gần như rơi xuống đám bụi bặm.
Lâm Tiểu Nhu hỏi cậu ta: “Cậu có sẵn sàng ở bên cạnh tôi mà không đòi hỏi gì không? Thậm chí là như trước đây, nhìn tôi yêu người đàn ông khác rồi kết hôn.

Cậu không có hy vọng xa vời nào khác sao?”
“Em không dám có hy vọng xa vời nào khác.”
“Khương Việt, cậu nên tự tin vào bản thân mình.

Có một số điều mà cậu thậm chí không muốn nghĩ đến trong cuộc sống, nhưng điều đó vẫn sẽ xảy ra.”
Lâm Tiểu Nhu cũng không biết mình đang nói cái gì, nhưng có một điều cô ấy muốn thừa nhận với mình, Khương Việt đối với cô ấy mà nói, đúng là một người rất quan trọng.
Cho dù là em trai hay là một người bạn, hoặc là một mối quan hệ mới chớm nở, cậu ta đều rất quan trọng.
Phản ứng của Khương Việt luôn chậm nửa nhịp.

Cậu ta phải mất một lúc lâu mới nghe rõ những lời Lâm Tiểu Nhu nói.

Cậu ta thăm dò: “Vậy em… Có thể theo đuổi chị sao?”
Lâm Tiểu Nhu không trả lời, Khương Việt lập tức nói: “Chị muốn trả lời em hay không cũng không quan trọng, em——”
“Chúng ta… Trước tiên hãy trở lại mối quan hệ bạn bè trước.

Cậu vẫn sẽ là một đứa em trai tốt của tôi.


Còn chuyện về sau,” Lâm Tiểu Nhu mỉm cười, nói: “Về sau lại nói tiếp.”
Cô ấy không khẳng định rõ ràng, cũng không từ chối rõ ràng.

Bởi vì cô ấy tạm thời không thể đưa ra kết luận cuối cùng về chuyện của mình và Khương Việt.

Nói chung, cuộc đời còn rất dài, nếu bọn họ thật sự là định mệnh của nhau, rồi bọn họ sẽ ở bên nhau như một lẽ đương nhiên.
Lâm Tiểu Nhu rời đi, Khương Việt đứng ở đó, dường như đã hiểu ý tứ của Lâm Tiểu Nhu.
Bất kể có chuyện gì xảy ra trong tương lai, ít nhất bây giờ, cô ấy không còn né tránh việc cậu ta thích cô ấy.
Trên bầu trời đêm, có những ngôi sao sáng long lanh rải rác khắp màn đêm.
Trong phòng bệnh tĩnh lặng, đứa bé sau khi ăn no sữa xong đã đi ngủ.

Khương Hoan Du ôm đứa bé, đáy mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Dư Thâm Lam đi tới, dựa vào bên giường Khương Hoan Du, nhỏ giọng hỏi: “Có mệt hay không? Nếu không để anh ôm cho, em đi ngủ sớm một chút đi.”
“Không sao, để em ôm một chút.” Khương Hoan Du không chịu buông đứa nhỏ ra, cô nhìn Dư Thâm Lam, nói: “Anh nhìn này, em đã nói bảo bối rất giống anh mà.

Hàng lông mày này, còn cả cái mũi này nữa, đúng là giống nhau như đúc.”
Dư Thâm Lam nghe vậy, cậu cũng cảm thấy hơi giống.

Cậu dường như nhớ ra điều gì đó, nói với Khương Hoan Du: “Anh đã nói với mẹ anh về việc em sinh em bé.

Và bà ấy nói rằng bà ấy sẽ đến gặp đứa bé khi có thời gian.”
“Bà ấy… Sẽ đến gặp đứa bé sao?”
“Mẹ anh cũng là một người rất cố chấp.

Bà ấy chỉ nói nếu là cháu trai của bà, bà vẫn phải tới gặp cháu trai của mình.

Nhưng——”
“Nhưng vẫn sẽ không chấp nhận em, đúng không?”
Khương Hoan Du hiểu rất rõ suy nghĩ của Từ Uyển Khanh, nhưng Dư Thâm Lam lại cảm thấy có lỗi.

Cậu hôn lên má Khương Hoan Du, buồn bã nói: “Hoan Du, anh xin lỗi, để em phải chịu tủi thân rồi.”
“Đồ ngốc, em làm sao phải chịu tủi thân chứ.

Bây giờ em cảm thấy rất hạnh phúc, có chồng và con ở bên cạnh em, ai có thể hạnh phúc hơn em chứ?” Khương Hoan Du mỉm cười, dường như cô thật sự không quan tâm đến Từ Uyển Khanh.
Nhưng Dư Thâm Lam biết trong lòng cô chắc chắn vẫn sẽ có một cái mụn nhọt.

Cậu nói với cô: “Có lẽ trong tương lai, bà ấy sẽ chấp nhận em.”
“Bà ấy nguyện ý nhường anh cho em là đã rất rộng lượng rồi, em sẽ không so đo gì với bà ấy.

Có thể trong tương lai bà ấy sẽ chấp nhận em, cũng có thể sẽ không chấp nhận em.

Nhưng bất luận thế nào, bà ấy vẫn là mẹ anh, là bà nội của con chúng ta, em đều sẽ đối xử với bà ấy như một người mẹ của mình.”
Khương Hoan Du chậm rãi nói.

Sau đó, cô nắm lấy tay Dư Thâm Lam, để cậu nắm lấy tay đứa nhỏ, còn mình thì nắm chặt lấy tay hai người bọn họ, nói: “Bây giờ em thật sự biết ơn vì có anh ở trong đời.

Là anh đã mang đến cho em một con người hoàn toàn mới, một cuộc sống mới.

Thâm Lam, cảm ơn anh.”
Dư Thâm Lam trở tay, cầm lấy tay Khương Hoan Du và con trai, từng câu từng chữ đều là sự chân thành chỉ thuộc về cậu.
Cậu nói: “Là anh phải cảm ơn em mới đúng.

Có em, cả đời này đều là hạnh phúc.”
(Hoàn chính văn).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi