HẠNH PHÚC ĐÂU CHỈ MÌNH EM VUN ĐẮP


"Độp."
Hà Đông Quân sắc mặt vô cùng khó coi, vò vo viên tờ giấy A4 trong tay, sau đó ghét bỏ quăng ra xa.
Ba tiếng trước, anh ta bất ngờ nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh, do lúc đó có việc quan trọng nên anh ta không để ý người gửi là ai, về nhà mở ra mới biết đó là đơn ly hôn Thư Ý chuyển cho anh ta.
Hà Đông Quân không ngờ qua cuộc nói chuyện mấy ngày trước mà Thư Ý vẫn còn cố chấp làm tới mức này, cơn bực tức trong lòng khiến hô hấp anh ta trở lên khó khăn.
Hà Đông Quân ngồi phịch xuống ghế, ngả người ra sau, đôi mắt mệt mỏi nhắm chặt lại, đồng thời hai tay đưa lên di mạnh huyệt thái dương.
"Con sao vậy?" Lúc này bà Tuyết Mai cầm trà nóng đi vào, thấy trạng thái con trai không tốt, lo lắng hỏi.
Nghe giọng nói sốt sắng của mẹ, Hà Đông Quân nhịn xuống cơn đau buốt nửa đầu, ngồi ngay ngắn đáp:
"Không có gì đâu mẹ, con nghĩ đến một số việc linh tinh thôi."
Bà Tuyết Mai không mấy tin tưởng lời con trai nói, cau mày nhắc nhở: "Con đấy làm gì thì làm mẹ không cấm, nhưng đừng để quá sức."
Nói xong bà ta nhấc chân tiến lại bàn làm việc, nhưng chưa đi được mấy bước tự nhiên dẫm phải vật gì đó, bà ta tò mò lùi bước, hạ thấp tầm mắt nhìn viên giấy bẹp dí ngay mũi chân, rồi khom lưng nhặt lên.
Lúc đầu bà ta còn tưởng đó là giấy viết hỏng, vì thế mang đến thùng rác vứt, cho đến khi thoáng nhìn thấy chữ ký cùng cái Trần Thư Ý bà ta mới vội vàng thu tay về.
"Đây là cái gì?" Bà Tuyết Mai đặt cốc trà xuống bàn, vừa hỏi vừa lần lượt mở từng góc tờ giấy vo viên ra.
Đến khi Hà Đông Quân có phản ứng, mọi thứ đã không còn kịp nữa rồi, tờ giấy đã gần như nguyên vẹn trong tay bà Tuyết Mai, theo đó toàn bộ nội dung Thư Ý viết bà ta đều thấy được.
"Sao con không ký?" Bà Tuyết Mai đọc xong quay qua nhìn Hà Đông Quân chất vấn.

Hà Đông Quân thở dài buồn phiền nói: "Bọn con mới kết hôn được hơn hai năm, đây không phải thời điểm thích hợp để ly hôn."
"Đây là cơ hội tốt, con không nắm bắt thì còn chờ khi nào nữa? Nó đã chủ động đưa đơn chẳng phải con ký vào là xong à? Kết thúc êm đẹp đỡ phiền phức." Bà Tuyết Mai không hiểu con trai đang nghĩ gì? Cho rằng chỉ cần Hà Đông Quân ký đơn ly hôn là có thể danh chính ngôn thuận cưới Lã Tuệ An về nhà.
Hà Đông Quân biện minh: "Con đang trong giai đoạn dấn thân vào ngành kinh doanh, cần phải tạo ấn tượng tốt với đối tác, để cho bọn họ cảm thấy con là người đàn ông tốt.

Đến gia đình còn không yên ấm, sao quản lý được công ty?"
Hà Đông Quân một phần luyến tiếc không nỡ để Thư Ý tự do, một phần sợ người xung quanh chê cười, nên mới phản kháng lại bà Tuyết Mai.
Đàn ông mà trừ khi bị người phụ nữ khác mê hoặc đến mức thần trí điên đảo, còn không rất ít ai muốn bỏ vợ.
Bà Tuyết Mai thấy con trai nói cũng có lý, nghĩ dù sao cũng chỉ là cái danh tạm thời để cho Thư Ý cũng không sao cả, chờ con trai bà ta đứng vững trên thương trường khi đó triệt để vứt bỏ cô.
"Con nói cũng đúng...!vậy tạm thời cứ để đó đi, nhưng con không được từ chối gặp mặt Tuệ An đâu đấy, nó quen biết rộng sẽ giúp ích cho con rất nhiều trong công việc."
Bà ta nói liến thoắng một hồi, sợ con trai không để tâm còn cố ý nhấn đi nhấn lại nhiều lần, rằng Lã Tuệ An là một cô gái tốt, bao năm nay vẫn một lòng nhớ thương Hà Đông Quân, biết anh ta có vợ rồi vẫn si tình không dứt.
Hà Đông Quân còn đang chìm trong suy tư, những lời sau đó của bà Tuyết Mai giống như cơn gió thổi qua, không câu nào chui lọt tai anh ta cả, đến khi bà ấy có dấu hiệu nói thêm, anh ta mới đáp lại một câu cho có.
"Dạ."
Bà Tuyết Mai thấy thế hài lòng mỉm cười: "Con làm việc rồi nghỉ ngơi sớm đi."
Trông theo tấm lưng bà Tuyết Mai dần biến mất sau bức tường, Hà Đông Quân rời mắt nhìn tờ đơn ly hôn nhàu nát nơi mép bàn, cơn giận bùng phát y nguyên như lần đầu xem được.

Thân là con một, lại có một người mẹ chiều con như bà Tuyết Mai, dần dần hình thành nên tính cách gia trưởng coi mình là nhất của Hà Đông Quân.
Mà người xem trọng bản thân như vậy, đương nhiên sẽ không cho phép người khác làm trái ý mình.

Qua ngày hôm sau, Hà Đông Quân sau rất nhiều ngày lơ đi Thư Ý, cuối cùng cũng phải chủ động đi tìm cô.
Thư Ý nhận được cuộc gọi từ Hà Đông Quân, đi xuống dưới sảnh đã thấy anh ta đứng tựa vào xe trưng ra bộ mặt như ai thiếu nợ.
Thực lòng trong thời điểm hiện tại Thư Ý không muốn gặp Hà Đông Quân, có nhiều chuyện cô còn chưa thông suốt, cần thời gian để quên đi.
Cô từ từ đi đến trước mặt anh ta, khẽ nói:
"Anh ký xong trực tiếp gửi lên tòa án là được, đâu cần tới đây tìm gặp em nữa."
Hà Đông Quân hằn học nhìn Thư Ý, sau đó ấn tờ đơn ly hôn vào ngực cô, đầy bất mãn nói:
"Em phải ép anh tới mức này mới vừa lòng?"
Thư Ý đưa tay cầm lấy tờ đơn, trước tiên nhìn xuống dòng cuối cùng xem Hà Đông Quân đã ký đơn hay chưa? Thấy vị trí đó vẫn còn bỏ trống, gương mặt hiện lên đường nét âu sầu:
"Em chưa từng ép anh chuyện gì cả, mỗi chúng ta đều có suy nghĩ và quyết định của riêng mình, vì vậy đây là lựa chọn tốt nhất cho hai ta vào lúc này."
Cô đâu còn là cô gái mười tám đôi mươi suốt ngày hậm hực để được chồng quan tâm yêu chiều, đưa ra quyết định này cô phải mất rất nhiều thời gian, cũng nếm trải qua đủ đắng cay hôn nhân.
Nếu đã không còn cảm thấy hạnh phúc nữa thì nên dừng lại ở đây thôi, chia tay vào lúc này ít nhất còn giữ lại cho nhau hình ảnh thuở ban đầu, cô sợ kéo dài thêm nữa mọi thứ sẽ bị xáo trộn.

Hà Đông Quân không tin lời Thư Ý nói, còn nhớ ngày đầu tiên gặp cô, ở trong ánh mắt ngại ngùng đó ngập tràn vẻ si tình dành cho anh ta.

Một cô gái khi được tỏ tình vui đến mức khóc nấc lên, thì sao có thể dễ dàng nói lời kết thúc?
Anh ta không tin, cho dù cô nói gì cũng không thể nào tin nổi.
"Để nói sau đi, công ty anh thứ hai tuần tới khai chương rồi, anh không muốn bị phân tâm." Hà Đông Quân đặt tay lên cổ chỉnh lại cà vạt, bộ dạng lảng tránh quay lưng mở cửa ngồi vào ghế lái.
Thư Ý lặng yên nhìn theo chiếc xe nhanh chóng mất hút trong dòng người, nghi hoặc mơ hồ không rõ mục đích anh ta tới đây tìm mình là gì?
Không muốn ly hôn? Anh ta thích sống mãi thế này sao? Giữ cuộc hôn nhân đã tàn.
...
"Ting toong."
Tiếng chuông cửa vang lên, Lã Tuệ An khó khăn từ trên giường bước xuống.

Cô ta yếu ớt tới mức không thể tự di chuyển đôi chân được, vịn tay vào bờ tường nhích từng bước một.
Cố gắng một dạo, cuối cùng cô ta cũng chạm được tay vào cửa chính, thấy người tới là bà Tuyết Mai cô ta không chút ngạc nhiên, thanh điệu nhỏ nhẹ như sắp ngất đến nơi rồi.
"Cháu ngại quá, làm phiền bác vất vả rồi."
Bà Tuyết Mai hai tay đều bận rộn, một bên là đồ ăn bồi bổ do bà ta tự nấu, bên khác trái cây xếp đầy túi, nhìn Lã Tuệ An mặt mày xanh sao mắng yêu: "Cái con bé này coi bác là người ngoài sao? Ốm thành ra thế này rồi còn không nói cho bác biết."
"Cháu nghĩ mình tự lo được, không ngờ lại..." Lã Tuệ An tủi thân nói.


Bà Tuyết Mai vội vàng ngăn những lời tiếp theo của cô ta lại, thúc giục cô ta vào phòng nghỉ ngơi: "Thôi đừng nói nữa, vào phòng nghỉ ngơi đi, bác có hầm con gà ăn vào cho mau khỏe."
Lã Tuệ An ngoan ngoãn nghe theo, dù cô ta ốm yếu nhưng rất lễ phép đưa tay ra muốn phụ bà Tuyết Mai xách đồ, điều này làm bà ta yêu thích không thôi.
Bà ta nhẹ nhàng nghiêng người tránh động tác cầm đồ của Lã Tuệ An:
"Cháu cứ kệ bác, vào phòng nghỉ đi, bác múc canh ra bát sẽ vào ngay."
Lã Tuệ An ái ngại đứng đó một dạo lâu, cho tới lần thứ hai bà Tuyết Mai thúc giục mới nghe lời vào phòng.
Năm phút sau bà Tuyết Mai bưng tô cháo gà thơm phức nóng hổi theo vào, ân cần ngồi bên chờ đợi Lã Tuệ An thưởng thức.
Lã Tuệ An múc thìa canh nhỏ đưa vào miệng, trái ngược với mong đợi của bà Tuyết Mai, cô ta bất ngờ che miệng chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh.
Bà Tuyết Mai thấy thế hốt hoảng chạy theo, đặt tay lên lưng Lã Tuệ An vỗ về quan tâm.
Lã Tuệ An nôn rất lâu, gần như sạch sẽ toàn bộ thức ăn trong dạ dày, lúc sau thở hổn hển nói:
"Bác giúp cháu lấy lọ thuốc màu đen trong túi xách để trên bàn với ạ."
Bà Tuyết Mai không chần chừ lập tức theo vị trí cô ta nói mở túi xách ra tìm kiếm lọ thuốc màu đen.
Khi bà ta tìm được thuốc Lã Tuệ An bảo, cũng là lúc phát hiện ra tấm hình siêu âm.

Miệng bà ta lẩm bẩm câu gì đó không rõ ràng, lôi tấm hình kẹp cùng cuốn sổ theo dõi ra xem..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi