HẠNH PHÚC ĐÂU CHỈ MÌNH EM VUN ĐẮP


"Sao mình phải chạy?"
Thư Ý trở về nhà trong bộ dạng chạy trối chết, tới khi uống hết một cốc nước đầy vẫn cảm thấy tim đập thình thịch.

Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi ở nhà Trịnh Nam Thành mặt cô bất giác đỏ bừng lên, cô thừa nhận bản thân hèn nhát không dám đối diện với câu hỏi của anh, chọn cách lẩn tránh an toàn.
Cũng may Trịnh Nam Thành không cố chấp đuổi tới đây, nếu không mặt mũi này cô không biết giấu đi đâu nữa?
Nhiều ngày sau, Thư Ý vẫn giữ khư khư thái độ lẩn tránh Trịnh Nam Thành, hạn chế gặp mặt nhất có thể, hoặc có vài lúc vô tình thấy anh cũng sẽ cúi đầu tỏ ra không quen biết.
Hôm nay đồng nghiệp ở công ty tổ chức liên hoan, rủ Thư Ý cùng tham gia.

Lúc đầu cô còn ngần ngại nhưng sau nghĩ tới việc về đúng giờ rất có thể sẽ chạm mặt Trịnh Nam Thành ở bãi đậu xe liền gật đầu đồng ý.
Nơi đồng nghiệp cô đặt bàn là một nhà hàng hải sản không gian thoáng đãng, vì còn phải lái xe cô không uống rượu, chỉ ngồi bên cười góp vui, được nửa bữa thì rời bàn đi vào nhà vệ sinh.
"Tôi xin phép ra ngoài một chút."

Thư Ý rửa tay xong liền quay lại chỗ đồng nghiệp, nhưng khi đi qua một căn phòng riêng tư, thông qua cánh cửa khép hờ gương mặt người phụ nữ khiến đôi chân cô không thể bước đi được nữa.
Cô vốn dĩ không phải người nhiều chuyện, vậy mà lúc này chẳng hiểu vì sao lại sinh ra cảm giác tò mò, bởi người phụ nữ cô nhìn thấy chính là Lã Tuệ An.

Cô ta bác cái bụng bầu vượt mặt, giữa chốn đông người ngồi trên đùi một người đàn ông lạ mặt bầy ra những cử chỉ thân mật.
"Anh cố chờ một chút nữa thôi, rồi mọi thứ sẽ theo đúng kế hoạch của chúng ta." Lã Tuệ An lắc lư cái eo quá khổ, miệng kề sát cổ người đàn ông vừa nói vừa gặm cắn lấy lòng.
Người đàn ông cười lớn, xoa xoa cái bụng bầu tròn vo của cô ta: "Một năm anh còn chờ được nói gì vài tháng này."
"Quý khách xin nhờ một chút." Ngay khi hành động trong kia đi vào cao trào, ở ngoài này nhân viên phục vụ bỗng lên tiếng, khiến cả Thư Ý lẫn đôi nam nữa đều giật mình.
Thư Ý vội vàng tránh qua một bên nhường đường cho phục vụ, sau đó không tiếp tục nhiều chuyện nữa trở về vị trí bàn tiệc.
Khoảng năm phút sau đó, Lã Tuệ An một mình đi ra cửa, còn người đàn ông bên cạnh cô ta không rõ đã rời khỏi hay còn ở bên trong? Thư Ý phát hiện lúc lướt qua chỗ cô, ánh mắt cô ta như có như không đặt trên người mình.
Nhưng Thư Ý cũng không nghĩ nhiều,  tiếp tục cùng đồng nghiệp ăn uống.

Cho tới khi cho xe vào hầm giữ xe tòa nhà chung cư mới nhận ra điểm bất thường, từ lúc dừng xe cho tới lúc xuống xe cô cứ có cảm giác ai đó đang theo dõi mình.
Cô nắm chặt quai túi xách, đôi mắt phòng bị nhìn ngang dọc, sải bước thật nhanh để vào thang máy.
Khi cô còn cách thang máy vài mét, từ đâu lao ra một bóng người.

Hắn ta dùng dao ép Thư Ý dựa sát vào cột trụ, cơ thể mỗi lúc dần một tới gần cô.
"Tao cũng không muốn nhìn thấy máu, nhưng ai bảo mày nhiều chuyện, việc tao làm đã sắp có kết quả rồi không thể vì một vài lý do mà  thất bại." Giọng tên đàn ông qua lớp khẩu trang đen ồm ồm cấn lên, hắn ta nói sẽ không giết Thư Ý, chỉ đơn giản muốn cô câm miệng một thời gian.

Thư Ý muốn hét lên gọi người lập tức miệng bị bịt chặt, cơ thể hắn ta ghì chặt cô, tay cầm dao lùi về phía sau lấy đà.


Ngay khi cô tưởng rằng bản thân sẽ đón nhận một chật đau điếng, tên đàn ông bị một lực mạnh kéo lùi về phía sau, Trịnh Nam Thành trên trán rịn đầy mồ hôi che chắn trước người Thư Ý.
"Tao báo cảnh sát rồi mày còn không nhanh cút." Trịnh Nam Thành lo lắng hắn ta làm hại Thư Ý, lớn giọng cảnh cáo.
Nhưng trái ngược với mong muốn của Trịnh Nam Thành, tên bịt mặt kia điên cuồng muốn xử lý Thư Ý trước bất chấp cảnh sát có tới như lời anh nói hay không.
Hắn ta loạng choạng đứng được dậy, lao thẳng tới chỗ Trịnh Nam Thành giằng co.

Hai người sức lực gần như tương đương, nhưng tên bịt mặt kia lại có dao qua vài lần đá đấm, sắc mặt Trịnh Nam Thành co rúm lại, quỵ một bên gối xuống đất.
Tiếng còi cảnh sát ở đâu đó truyền tới, tên bịt mặt thấy thế mới trèo lên xe chạy mất.
"Nam Thành anh ổn không?" Thư Ý chạy tới đỡ Trịnh Nam Thành, hoảng loạn hỏi han.
"Anh thì ổn nhưng cái đùi của anh có lẽ không." Trịnh Nam Thành nhìn Thư Ý nở nụ cười khó coi nói.
Dựa theo lời anh, cô đưa mắt nhìn xuống phần quần âu trên bắp đùi bị rách khoảng hai centimet, máu tươi theo đó không ngừng chảy ra nhỏ xuống cả nền đất.
Thư Ý càng lo lắng càng trở lên cuống cuồng không biết phải làm sao, cô đưa tay bịt miệng vết thương của anh lại, giọng lạc đi nói: "Bệnh viện...!di động đâu rồi?"
Cô dùng một tay mò mẫm trong túi xách, mò cả nửa ngày chưa lấy được di động ra.
Trịnh Nam Thành đem tay áp vào má cô an ủi: "Không sao em bình tĩnh lại là tìm thấy thôi, trước hết em dùng cái này cầm máu cho anh đã."
Nói rồi anh tháo cà vạt trên cổ đưa cho cô, một bên chỉ dẫn một bên nói những lời chấn an: "Vết thương nhỏ không sao đâu."

Nói thì là nói vậy, lòng Thư Ý vẫn không thể nào yên được, vết thương này do cô nên anh mới phải chịu.

Cô hối hận giá như không tham gia bữa tiệc đó, không năm lần bảy lượt trốn tránh mọi chuyện đã khác.
Khi nằm trên xe cứu thương tinh thần Trịnh Nam Thành vẫn rất tốt, nhàn nhã nói chuyện phiếm với Thư Ý.
Anh nói rất nhiều cũng kể rất nhiều, chỉ riêng mỗi việc hôm đó vì sao cô lại chạy là chưa nói tới.
"Em nghe thấy tiếng còi cảnh sát, không biết bọn họ đã bắt được tên kia chưa?" Thư Ý rất sợ bị anh truy hỏi, nên cố tình đánh lảng sang chuyện khác.
Trịnh Nam Thành đưa mắt nhìn bàn tay dính máu mình của cô, với tay qua bên cạnh lấy khăn ướt lau cho cô, mỉm cười nói: "Chắc là may mắn thôi, tình thế cấp bách anh không suy nghĩ được gì."
Thư Ý hơi nhíu mày, người như anh cũng có lúc mất bình tĩnh sao?
Rồi lại nhìn tư thế Trịnh Nam Thành quay người không được thỏa mái, giành lấy khăn ướt từ tay anh khẽ nói.
"Anh nằm yên đi, để em.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi