HẠNH PHÚC TÁI SINH

Mỗi ngày trừ chuyện thêu thùa, có khi Trinh Nương sẽ đứng một bên nhìn dân chúng đến Chủng Đậu Cung cúng bái Chủng Đậu nương nương.

Đối với dân chúng, nàng là Mạnh cửu tiểu thư từ ái thiện lương, thỉnh thoảng sẽ ban cho dân chúng một ít ân huệ.

Vì vậy dân chúng đến Chủng Đậu Cung rất kính nể Trinh Nương.

Nhưng muốn dùng mấy đấu gạo, vài câu thiện lương, hoặc là dùng mấy khối tơ lụa, mà muốn dân chúng ca tụng giúp Trinh Nương nổi danh cũng không dễ làm.

Nàng biết chuyện này không đủ để nổi danh, huống chi nàng cũng không có nhiều lợi thế.

Trước kia Mạnh lão gia thường cung cấp tiền bạc cho nàng, nhưng sau khi bị Nhữ Dương vương cảnh cáo, Mạnh lão gia oán hận Trinh Nương.

Tuy không hoàn toàn chặt đứt liên hệ với nàng, nhưng cũng không còn giống như trước đây nói gì nghe đấy.

Trinh Nương lại cách xa, không thể tác động ảnh hưởng tới Mạnh lão gia.

Thiếu bạc Trinh Nương chỉ còn lại lời nói là ưu thế, nhưng đối với dân chúng nghèo khổ dân, lời nói không thể bằng chén cơm manh áo.

Trinh Nương thấy có ít hiệu quả, nên đối với chuyện định mượn sức dân chúng mà nổi danh cũng phai nhạt.

Nàng bắt đầu chú ý đến những quan to huân quý đến Chủng Đậu Cung, đáng tiếc những triều thần thật sự huân quý, trong tay cầm nắm quyền lực rất hiếm đến Chủng Đậu Cung.

Đám mệnh phụ ngạo mạn vô cùng, Trinh Nương dùng hết sức lực cùng chiêu thức cũng khó lọt vào mắt các nàng.

Ở Đại Minh đích thứ phân chia, không phải Trinh Nương được ghi tạc dưới danh nghĩa đích mẫu là có thể dễ dàng trôi qua, dễ dàng thừa nhận đích nữ.

Nàng cần có người dẫn dắt tiến vào vòng xã giao của đám mệnh phụ phu nhân.

Từng đặt kỳ vọng lên người An Ninh công chúa, nhưng An Ninh công chúa lại coi trọng nữ tử là Yên Nhiên.

Đối đãi với Trinh Nương rất là lãnh đạm, An Ninh công chúa cũng không quan tâm đến cảm nhận của Trinh Nương.

Muốn làm thế nào thì làm thế đấy, ở trước mặt An Ninh công chúa rất nhiều lần Trinh Nương vấp phải trắc trở.

Nàng chỉ đành đặt kỳ vọng vào người khác, vì vậy nàng luôn quan sát những người đến đây cúng bái.

Nàng có dung mạo thanh tú, khí chất u lan văn nhã, cách làm người xử sự lại hào phóng, không hề rụt rè hèn mọn như thứ xuất.

Cách nói chuyện tao nhã, lại có tay nghề châm tuyến tốt, Trinh Nương cũng được vài vị đại gia tiểu thư coi trọng.

Nhưng đám mệnh phụ lại cảnh giác nàng, không xa lạ cũng không thân cận.

Mặc kệ Trinh Nương tìm cách lấy lòng, hay biểu hiện hiền lương khéo hiểu lòng người, thì cũng không có cách gì kéo gần khoảng cách.

Mà các vị tiểu thư giao hảo với Trinh Nương, lúc hồi phủ đều bị mẫu thân giáo huấn.

Cho nên lúc gặp Trinh Nương, các nàng có thể cảm thấy mới lạ, nhưng không thân cận.

Có lẽ nếu không phải nàng cùng Nhữ Dương vương có hôn ước, thì các nàng cũng không nói chuyện với nàng.

Là vì nàng là thứ nữ, Trinh Nương chỉ biết cười khổ, thừa nhận vận mệnh trêu cợt?

Trinh Nương không phục, nàng càng muốn sống thật nổi trội vinh hoa.

Nhữ Dương vương cùng Trinh Nương vẫn thường xuyên truyền thư qua lại, Trinh Nương biết Nhữ Dương vương phủ mới đến một vị biểu tiểu thư.

Lúc Nhữ Dương vương nhắc tới biểu muội, có nhiều lời khen ngợi, nói nàng là một vị muội muội đáng yêu xinh đẹp.

Khi Trinh Nương hồi âm cũng sẽ khoa trương khen gợi nàng, nhưng cũng nhắc nhở Nhữ Dương vương.

Nhàn Nương sẽ không thích hắn cùng biểu tiểu thư thân cận, khẩn cầu Nhữ Dương vương hãy để tỷ tỷ Nhàn Nương vui vẻ vượt qua mấy ngày cuối cùng.

Biểu tiểu thư cùng Nhữ Dương vương còn có thể ở chung với nhau rất nhiều năm, nhưng Nhàn Nương chỉ còn sống không được bao nhiêu ngày.

Trinh Nương vừa đưa phong thư này đi, rất nhanh đã nhận được hồi âm của Nhữ Dương vương.

Nhữ Dương vương nói, Trinh Nương là nữ tử thiện lương nhất, độ lượng nhất.

Nhữ Dương vương thấy Nhàn Nương đột nhiên rộng lượng cũng rất nghi hoặc, Nhàn Nương đối xử rất tốt với biểu muội.

Sau khi xem kĩ thư tín của Nhữ Dương vương, trong lòng Trinh Nương đã hiểu rõ.

Nhàn Nương đã hoàn toàn buông bỏ Nhữ Dương vương, nhưng nàng cũng có chút hoài nghi.

Tình cảm nhiều năm như vậy nói buông bỏ là buông được sao? Nữ nhân cổ đại còn có thể quyết tuyệt hơn người hiện đại?

Trinh Nương mặc kệ Nhàn Nương nghĩ như thế nào, vẫn hồi âm nói với Nhữ Dương vương.

"Cho dù tỷ tỷ đối xử tốt với biểu tiểu thư, thì vương gia vẫn nên ở cùng tỷ tỷ nhiều hơn, nàng có miệng mà khó nói lên lời, Vương gia hãy ở trước mặt tỷ tỷ khen ngợi biểu tiểu thư, tính tình tỷ tỷ ta hiểu được một chút, rất cương liệt, không chừng vương gia sẽ khiến tỷ tỷ chính miệng nói ra tình yêu của nàng đối với vương gia, ta...Chân thành hy vọng vương gia có thể đối xử tử tế với tỷ tỷ, thật lòng hy vọng tỷ tỷ có thể sống sót, dù kiếp này ta cùng vương gia vô duyên, cũng mong vương gia cùng tỷ tỷ hạnh phúc cả đời."

Trinh Nương như nguyện có được sự trìu mến, cảm kích của Nhữ Dương vương.

Nhữ Dương vương ở trước mặt Nhàn Nương diễn trò ân ái với nữ nhân khác.

Trinh Nương không tin Nhàn Nương từng yêu sâu đậm Nhữ Dương vương lại có thể bình thản như thường.

Trong lòng Trinh Nương áy náy với Nhàn Nương, nhưng nếu không phải nàng kéo nàng vào.

Nếu không phải nàng làm đủ loại khó dễ, thì sao Trinh Nương có thể rơi vào tình trạng này?

Con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, nàng chỉ là tự vệ phản kích.

Dù xuyên thành thứ nữ thì nàng cũng không muốn bị Nhàn Nương áp chế, nàng chỉ muốn an ổn tự tại qua ngày.

Yên Nhiên nhẹ nhàng đẩy Trinh Nương ra, bình tĩnh hỏi:

Ta khi nào thì cùng ngươi khác khắc khẩu? Trinh di ở Chủng Đậu Cung tu hành, ta hảo ý đến thăm ngươi, bị người xa lạ ngăn trở chặn đường, Trinh di không nói giúp ta, vừa đi ra đã không hỏi rõ phải trái đã nói ta khắc khẩu với người khác, ta còn không bằng một nam tử xa lạ.

Trước kia Yên Nhiên xem nhẹ quá khứ, nhưng hiện tại thì không.

Trinh Nương vừa ra liền nói nàng cố tình gây sự, là để nàng bộc lộ sự hiểu biết?

Sao Yên Nhiên có thể để Trinh Nương được như ý, liếc mắt nhìn trung niên nam tử đang đứng bên cạnh.

Lại nhìn Trinh nương có chút kinh ngạc, nàng không ngờ Yên Nhiên sẽ phản kích, chọc phá tấm lòng của nàng, Yên Nhiên hé môi, nói:

Ta không biết hắn, nhưng mới vừa rồi ngữ khí của hắn giống như làm chủ Chủng Đậu Cung, Trinh di ở Chủng Đậu Cung tu hành có lẽ quen biết với hắn, chắc mới vừa rồi lời ta nói đã khiến Trinh di khó xử, nếu hắn là người quen của Trinh di, ta sẽ tha thứ sự vô lễ của hắn.

Trinh Nương nói:

Yên Nhiên càng nói càng kỳ cục, sao ta có thể nhận thức hắn? Ở Chủng Đậu Cung tu hành cần phải kiêng dè, cùng ta nói chuyện vô tâm cũng không sao, nhưng ở bên ngoài ngươi phải cẩn thận, nên biết danh tiết đối với nữ tử là quan trọng nhất, đừng cho rằng một câu nói vô tâm là không có hại, có khi sẽ bức tử người tốt, Yên Nhiên ngươi là hầu phủ đại tiểu thư, kiêu căng một chút cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng không thể thương tổn người khác.

Nàng tận tình khuyên bảo Yên Nhiên, hoàn toàn vì Yên Nhiên mà suy nghĩ.

Trinh Nương diễn xuất, khiến cho Yên Nhiên ghê tởm, trước khi nàng mở miệng phản bác, Trinh Nương cười dịu dàng nói:

Được rồi, được rồi, ta biết Yên Nhiên là nữ tử thiện lương nhất, ngươi còn chưa hiểu chuyện, sau này chú ý nhiều một chút là được.

Trinh Nương khoan dung đặt tay lên vai Yên Nhiên, giống như trưởng bối từ ái:

Sẽ có một ngày ngươi hiểu lí lẽ.

Yên Nhiên gạt tay Trinh Nương:

-  Có loại hiểu biết giống như ngươi, thì ta thà cả đời cũng không hiểu, hôm nay ta nhìn lời nói cử chỉ của ngươi, cuối cùng đã hiểu cái gì là chỉ hươu bảo ngựa, cái gì là da mặt dày.

Yên Nhiên không khách khí, khiến Trinh Nương xấu hổ đến run rẩy thân thể.

Tuy đã dùng khăn che mặt, nhưng biểu hiện bị ủy khuất vẫn phát huy tốt, Trinh Nương xoay người, cúi đầu cong lưng với nam tử kia, ôn nhu nói:

Khiến người chê cười rồi.

Trinh Nương khách khí với hắn, Yên Nhiên có thể hiểu, Trinh Nương nhìn người rất chuẩn.

Trinh Nương sẽ không đi sai một bước nào, cũng không bỏ cơ hội.

Yên Nhiên nhíu mày suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhìn thấy bên hông nam tử treo hà bao hình dạng...

Không phải của đế quốc, hắn không phải là người Đại Minh, loại hà bao này Trinh Nương không có cơ hội thấy qua.

Nhưng nàng nghe Nhàn Nương nói xung quanh đế quốc đều là hoàng tộc.

Thì ra là Nam Chiếu quốc Nhiếp Chính vương điện hạ.

Trong giọng nói của Yên Nhiên mang theo trào phúng:

Người đại giá đến Chủng Đậu Cung....Là vì nhận thức Mạnh cửu tiểu thư đang tu hành?

Nam Chiếu quốc Nhiếp Chính vương Mộ Dung Thương, Trinh Nương nhịn không được hiếu kỳ, hắn chính là Mộ Dung Thương?

Nam Chiếu quốc vẫn là phiên ban phụ thuộc Đại Minh, nghe nói phong cảnh rất đẹp, lãnh thổ Nam Chiếu quốc không rộng lớn bằng Đại Minh.

Nhưng dân chúng thuần phác, yêu thích hòa bình, hơn nữa cuộc sống của dân chúng rất ấm no và đông đúc.

Hằng năm có rất nhiều người đi du ngoạn ở Nam Chiếu quốc.

Kỳ quái là đã nhiều năm như vậy, Nam Chiếu chinh chiến thôn tính rất nhiều phiên bang ở xung quanh

Nhưng vẫn luôn hữu hảo với Đại Minh. Lúc trước Nam Chiếu quốc đem hoàng thái tử phái đến kinh thành rèn luyện.

Nói là rèn luyện, nhưng kỳ thật là làm con tin, lúc đó Nhiếp Chính vương Mộ Dung Thương không phải là hoàng thái tử mà con tin của Nam Chiếu.

Lúc Mộ Dung thương còn trẻ rất tuấn dật phi thường, cũng giống như Ngọc lang, tài học, dung mạo đều là đứng đầu, nổi danh khắp kinh thành.

Lúc đầu hắn tới kinh thành để du ngoạn, nhưng không biết vì cái gì mà hắn ở trước mặt hoàng đế khẩn cầu xin lưu lại kinh thành.

Còn nói rất nhiều lời chân thành khiến hoàng đế cảm động, thả huynh trưởng của hắn là hoàng thái tử về Nam Chiếu, còn hắn lưu lại kinh thành.

Ba năm sau, Mộ Dung thương lặng yên rời khỏi kinh thành không rõ tung tích.

Nhưng đương kim bệ hạ chưa từng trách phạt Nam Chiếu quốc, cũng không để Nam Chiếu hoàng thái tử trở lại kinh thành.

Đợi đến lúc Mộ Dung Thương xuất hiện, cũng là lúc Nam Chiếu nội loạn.

Hắn lãnh binh bình định đám hoàng tử phản loạn, Nam Chiếu hoàng đế cũng chính là hoàng huynh của hắn trước khi chết bệnh muốn truyền ngôi cho hắn.

Nhưng hắn từ chối, sau đó phụ tá chất tử còn nằm trong tã lót đăng cơ, hắn cũng trở thành Nam Chiếu Nhiếp Chính vương.

Hàng năm vẫn tiến cống cho đế quốc, Mộ Dung Thương dùng võ công bình định hơn mười bộ lạc ở phía nam Nam Chiếu quốc, mở rộng lãnh thổ.

Lúc hắn thống trị, Nam Chiếu càng ngày càng phồn vinh và đông đúc, người như thế...Lại đến Chủng Đậu Cung, thật sự khiến người khác không ngờ được.

Mộ Dung Thương cúi đầu nhìn thoáng qua hà bao của chính mình:

An Bình hầu phủ đại tiểu thư quả nhiên có ánh mắt sắc bén linh hoạt, giống như lệnh đường đều là người thông minh.

Yên Nhiên kinh ngạc, Trinh Nương cũng nghi hoặc, Nhu Nương quen biết nhân vậy truyền kỳ Mộ Dung Thương?

Kiếp trước Yên Nhiên cũng không biết chuyện này, trong trí nhớ của Yên Nhiên thì Mộ Dung Thương cũng không trở lại kinh thành.

Rời khỏi kinh thành hơn mười năm, cảnh còn người mất hoa đã tàn.

Mộ Dung Thương cảm khái nói, lại thấy Yên Nhiên muốn xoay người rời đi, Mộ Dung Thương gọi nàng lại, cảm thấy thú vị hỏi:

Mới vừa rồi do không biết thân phận của bản vương ngươi muốn rời đi cũng có thể lý giải, nhưng lúc này ngươi đã biết, còn không muốn nhìn thấy bản vương?

Yên Nhiên dừng lại cước bộ, cười nói:

Không nhìn người là phạm vào luật lệ đế quốc? Tôn kính người xưng một tiếng Nam Chiếu Nhiếp Chính vương điện hạ là đủ, thân là con dân của đế quốc, không cần lấy lòng một vương gia của phụ quốc.

Thần sắc Mộ Dung Thương ngưng trọng, tay vịn vào trường kiếm:

Tuy ngươi không phải là con dân của Nam Chiếu, nhưng bản vương muốn giết ngươi cũng không có ai vì ngươi mà lên tiếng.

Nhiếp Chính vương điện hạ, ngươi dám sao? Ngươi dám ban ngày ban mặt rút kiếm giết ta? Đơn giản là vì ta không chịu nịnh bợ nịnh hót ngươi? Ngươi đừng quên hiện tại chổ ngươi đang đứng không phải là Nam Chiếu quốc, mà là Đại Minh đế quốc.

Mộ Dung Thương đột nhiên hỏi:

Ngươi rất được Nhữ Dương vương phi yêu thích, đúng không?

Yên Nhiên lại nhìn thoáng qua Trinh Nương đang đứng bên cạnh, Nam Chiếu Nhiếp Chính vương không chỉ nhận thức Nhu Nương, mà còn nhận thức Nhàn Nương, Yên Nhiên cười khẽ:

Người nói lời này có đạo lý gì? Ta được đại di yêu thích? Mỗi lần gặp dân chúng Đại Minh kiêu ngạo đều nói lời này, ngươi quá xem trọng chính mình, cũng quá xem thường dân chúng Đại Minh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi