HẠNH PHÚC TÁI SINH

Sáng sớm Yến ma ma đã đến lấy nguyên khăn đem đi, thái phi tự thiêu nguyên khăn báo cho liệt tổ liệt tông biết.

Yên Nhiên mới gả vào phủ đến bái kiến thái phi, Nhữ Dương vương, mấy năm gần đây gia vụ trong vương phủ vẫn là thái phi quản lý.

Nhưng tuổi tác đã cao thái phi cũng có chút lực bất tòng tâm, nên đem việc vặt giao cho Nhữ Dương vương Lý trắc phi xử lý.

Sau khi Nhàn Nương qua đời một năm thì quyền to vẫn ở trong tay thái phi.

Nhữ Dương vương cũng không thèm để ý vương phủ thu vào bao nhiêu bạc.

Nhàn Nương sẽ đem tất cả an bài thỏa đáng, hắn ăn mặc ở dùng cũng rất xa hoa lãng phí.

Sau khi Lý Trắc phi quản sự, tuy vương phủ vẫn trước sau như một phú quý vinh hoa.

Nhưng vẫn không tìm được cảm giác chủ mẫu như Nhàn Nương, Nhữ Dương vương cũng không quan tâm đến sinh ý của vương phủ.

Vương phủ thu vào so với trước kia giảm hơn một nửa, Lý Trắc phi bận việc đến sứt đầu mẻ trán, không giống Nhàn Nương xử lý thành thạo.

Nhữ Dương vương càng nhớ kỹ Nhàn Nương.

Hiện nay cấm địa trong vương phủ chính là sân viện Nhàn Nương từng ở.

Nhữ Dương vương không cho phép bất cứ nữ nhân nào đi vào, mỗi lần hắn đến sân viện đều tưởng nhớ Nhàn Nương.

Nhữ Dương vương nhìn Yên Nhiên cử chỉ đoan trang, lại nhớ Nhàn Nương từng chỉ dạy Yên Nhiên, hắn nói:

Ngươi đã vào cửa Triệu gia, trừ chuyện khai chi tán diệp, thì hãy phụ giúp trắc phi quan tâm đến gia vụ trong vương phủ.

- Dạ, phụ thân.

Yên Nhiên đáp ứng, Điền trắc phi ngồi bên cạnh cười nói:

- Thế tử phi điện hạ vào cửa, cuối cùng Lý tỷ tỷ cũng được thoải mái.

Lý Trắc phi cũng không muốn bị so sánh với Nhàn Nương, nàng chịu trách nhiệm quản gia chính là danh bất chính ngôn bất thuận.

Có rất nhiều sai làm làm tổn thất sinh ý, mà tất cả chủ ý sai làm này đều là dựa theo ý tứ của thái phi.

Nàng cũng không muốn mang trên lưng danh tiếng xấu, thế tử phi đã vào cửa, nếu nàng không chịu uỷ quyền, người bên ngoài sẽ nghĩ nàng thế nào?

Tỷ muội gia mẫu vì nàng làm trắc phi mà bị người khinh thị, nếu có thêm danh bất lương không hiền, đám tỷ muội càng khó gả.

Nàng cũng muốn cùng Nhữ Dương vương mau sinh nhi tử, cho dù biết tương lai không hề có cơ hội kế thừa tước vị.

Nhưng cũng có thể phong làm hàu gia, vương phủ phú quý cũng có một phàn của nàng.

Nhữ Dương vương tóc mai đã bạc không thể bì lại thanh niên khí thế.

Nếu không thừa dịp hắn còn dùng được, thì tương lai sau này của nàng lúc trở thành quả phụ càng thê lương.

- Vương gia nói rất đúng, ta thật sự rất vụng về, mới là phải đem chuyện quản gia giao cho thế tử phi điện hạ, một lát nữa ta sẽ đưa sổ sách qua cho thể tử phi điện hạ xem.

Lý Trắc phi thoải mái uỷ quyền, không chỉ khiến Điền trắc phi thất vọng, mà sắc mặt thái phi cũng có chút khó coi.

Yên Nhiên là người của Nhàn Nương, nàng sẽ không nghe thái phi bài bố.

Lý trắc phi nâng mắt cười nói:

- Còn có một chuyện, chìa khóa khố phòng, sổ lớn nằm trong tay thái phi điện hạ, thế tử phỉ điện hạ có gì không hiểu rõ, có thể thỉnh giáo thái phi điện hạ.

Lý trắc phi đang kêu oan, nếu đã hào phóng giao ra hết của nợ này, thì Lý trắc phi cũng phải khiến Nhữ Dương vương rõ ràng.

Không phải nàng không giỏi việc buôn bán, mà là thái phi chỉ huy lung tung.

Hơn nữa vương phủ không có vương phi chủ trì, có rất nhiều chuyện sinh ý không phải trắc phi là có thể ra mặt.

Nàng còn phải vì thanh danh thể diện, để thái phi ra mặt, nhưng thái phi sống an nhàn sung sướng bị Nhàn Nương dưỡng quá tốt.

Không hiểu sinh ý, không hiểu xã giao, nàng cũng không thể đánh mất thể diện.

Cho nên sinh ý của Nhữ Dương vương phủ mới có thể xuống dốc không phanh.

Thái phi trừng mắt nhìn Lý trắc phi liếc mắt một cái, nói:

- Ta còn có thể quản mấy ngày? Đợi tôn tức quen việc, ta sẽ đem sổ lớn giao cho nàng.

- Tôn tức còn phải nhờ tổ mẫu chỉ dạy, tục ngữ có câu gia có một lão như có một bảo, tổ mẫu ăn muối còn nhiều hơn tôn tức ăn gạo, có thể học hỏi tổ mẫu mấy phần đã là phúc khí của tôn tức.

Nói mấy câu đã đem mặt mày thái phi hớn hở cười vui vẻ, lễ gặp mặt cũng nhiều hơn một chút.

Tuy tôn tức được Nhàn Nương chỉ dạy, nhưng cũng chính mình tự đến hàu phủ hạ sính.

Nhàn Nương đã đi ba năm, cũng khó có thể ảnh hưởng đến Yên Nhiên, thái phi rất vừa lòng Yên Nhiên, so với Nhàn Nương còn có thể nghe lời hơn.

Sau lễ gặp mặt, Yên Nhiên lại cùng thái phi nhàn thoại việc nhà, tuổi tác càng cao càng thích náo nhiệt.

Yên Nhiên gọi ma ma hàu hạ bên người thái phi cùng nhau đánh bài, cho đến lúc Yên Nhiên thua sạch, làm nũng nói:

- Tổ mẫu thắng hết bạc thắng rồi, lằn sau không chơi bài cùng tổ mẫu nữa.

Thái phi ôm Yên Nhiên dụ dỗ:

- Lần sau cho ngươi thắng.

Nói nói cười cười, cho đến lúc cùng thái phi dùng ngọ thiện, trước khi Yên Nhiên rời đi:

- Hôn sự của kế phi không phải cũng cần xử lý rồi sao? Lúc trước phụ thân nói sau khi tôn tức vào cửa, liên thú nàng, mà kì hạn tu hành ba năm ở Chủng Đậu Cung cũng đã qua, nghe nói nàng đã trở về Mạnh gia.

Cứ đợi đã, không phải vội, xử lý cả hai việc vui sẽ khiến người quá mệt mỏi, chúng ta cũng không phải là chủ tử khắc nghiệt, cũng không thể bắt bọn nô tài làm việc quá sức, cứ để bọn nô tài nghỉ ngơi một chút đi.

- vẫn là tổ mẫu suy nghĩ sâu xa, vậy ba tháng sau lại nói?

Thấy thái phi gật đầu, Yên Nhiên đỡ thái phi nằm xuống, nhẹ chân rời đi, thái phi vẫn nhắm mắt nói với vị ma ma bên cạnh:

- Nàng so với Nhàn Nương còn hiểu chuyện hơn, Nhàn Nương tài năng nhưng bạc mệnh, vành tai của Yên Nhiên có bộ dạng rất tốt, là đại phú đại quý hưng gia vượng tử.

- Nô tỳ cảm thấy thế tử điện hạ là người hiền lành.

Nhàn Nương chưa bao giờ chơi bài cùng thái phi.

Yên Nhiên trở lại tân phòng, xoa bả vai, ba tháng, đã đủ để nàng nhìn thấu vương phủ.

Thái phi rất dễ lừa, lúc ấy không phải đại di không nghĩ sẽ lừa thái phi, chỉ là nàng chuyên tâm chấn hưng vương phủ.

Đại di đem quyền quản gia nắm giữ gắt gao, thái phi có thể cao hứng mới lạ.

Hơn nữa lão vương gia trước lúc lâm trung còn dặn dò, trong lòng thái phi nhất định sẽ có vướng mắc với đại di.

Yên Nhiên suy nghĩ nên làm thế nào để thái phi chủ động đem quyền quản gia giao ra.

Hay là làm cách nào khiến thái phi mất quyền lực chỉ còn hư danh, có đại di lưu lại nhân mạch.

Yên Nhiên lại có khuê mật là An Ninh công chúa làm ngoại ứng, không lo không đạt được mục đích.

Nàng cẩn thận tính toán sổ sách mà Lý trắc phi đưa tới, tình huống trong vương phủ so với tưởng tượng của nàng còn ác liệt hơn.

Mạnh phủ.

Trinh Nương sống một mình trong tú lâu, sau khi từ Chủng Đậu Cung trở về, Trinh Nương vẫn tận lực dung nhập vào Mạnh gia.

Nhưng ba năm cách biệt, dù là tình cảm mẫu tử cũng bị phai nhạt, huống chi di nương còn sinh hạ nhi tử.

Tâm tư của nàng đều đặt trên người nhi tử, cũng không nhớ Trinh Nương nhiều.

Mạnh lão gia vẫn đối xử với nàng rất ôn hoà, cũng không trông cậy đích mẫu lo liệu hôn sự của nàng.

Trinh Nương có chút sốt ruột, lại thấy hôn lễ của Yên Nhiên hết sức long trọng.

Nếu nói Trinh Nương không hâm mộ là nói dối, cho đến lúc nàng nghe nói hôn kỳ sẽ định sau ba tháng nữa, thì nàng mới cảm thấy an tâm.

Trinh Nương châm tuyến liên tục, tú khăn lụa, tú giá y, Vân Nhi đi vào nói:

- cửu tiểu thư, chuyện người sai nô tỳ đi hỏi thăm...

Trinh Nương cười dịu dàng nói:

- Ngươi đừng vội, từ từ nói.

- Ở kinh thành không nhìn thấy Man Di, nô tỳ từng hỏi thương nhân Ba Tư, nhưng thật sự không thể hỏi thăm chuyện năm đó Man Di có đường ẩn trong tay là từ đâu mà có.

Vân Nhi nhận lỗi nói:

Là nô tỳ vô dụng.

Trinh Nương lắc đầu nói:

Cũng không có chứng cớ, ta cũng không muốn phá hủy Nhữ Dương vương phủ, chỉ cần Nhữ Dương vương hoài nghi là được.

Lúc này hắn càng cảm động nhớ nhung Nhàn Nương bao nhiêu, thì sau này sẽ càng hận nàng bấy nhiêu.

Cho dù không phải Nhàn Nương làm, thì nàng vẫn đem nước bẩn hắt lên người Nhàn Nương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi