HẠNH PHÚC TÁI SINH

Cũng vì hai vụ án tử này ảnh hưởng đến dân chúng trong kinh thành, cho nên chuyện Nhữ Dương vương thú kế phi không náo nhiệt như đã tưởng tượng...

Nhữ Dương vương phi Mạnh Nhàn Nương đã mất từng được hoàng đế khen ngợi, mà thế tử điện hạ, lại được bệ hạ trọng dụng tín nhiệm.

Nhữ Dương vương đối với vương phi quá cố là tình nồng ý đậm, tuân thủ nguyện vọng của Nhàn Nương để vương phủ tiếp tục kết thân với Mạnh gia.

Mạnh thị Trinh Nương là sau khi đại tỷ mất thay thế gả vào, có hoàn cảnh như thế, Nhữ Dương vương phủ sẽ không xử lý hôn lễ long trọng.

Mặc dù kế phi cũng là Nhữ Dương vương phi danh chính ngôn thuận, cao hơn đám nữ nhân thiếp thất trong vương phủ, chỉ dưới chính phi.

Hạ sính, thú hỏi làm đầy đủ, tám người nâng kiệu hoa đứng đợi trước cửa khuê phòng của Trinh Nương.

Sáng sớm Trinh Nương thay lễ phục vương phi ngồi đợi đến giờ, đôi mắt nhu nhuận có vài nét ngượng ngùng, bất an cùng ưu tư.

Lúc tân khách đang nhìn chăm chú, nàng đi đến trước mặt Mạnh lão gia, quy củ dập đầu.

Nữ nhi đa tạ ân dưỡng dục của phụ thân, xin nghe theo lời phụ thân dạy bảo.

Thần sắc Trinh Nương lộ ra một chút ủy khuất bất đắc dĩ, giống như chuyện nàng gả vào Nhữ Dương vương phủ là  bất đắc dĩ.

Tân khách thấp giọng nói chuyện với nhau:

Nghe nói nếu không phải vương phi quá cố cầu xin nàng chăm sóc thế tử điện hạ, thì Mạnh cửu tiểu thư cũng không định gả vào vương phủ.

           

- Ta còn nghe nói, trước lúc vương phủ hạ sính Mạnh cửu tiểu thư đã từng kiên quyết phản đối, nói là không muốn thay thế đại tỷ, không muốn làm kế phi, là Mạnh lão gia tận tình khuyên bảo, Mạnh cửu tiểu thư vì Mạnh gia, vì chất tử là thế tử nên mới ngượng ép đáp ứng, nàng từng viết thư gữi cho Nhữ Dương vương, thỉnh Nhữ Dương vương điện hạ hãy chọn cao môn quý nữ khác làm phi, nàng nguyện ý nhường, dù bởi vì từ hôn mà cả đời không gả đi được, thì nàng vẫn không muốn làm kế phi.

Một vị phụ nhân mặt tròn phúc hậu nhỏ giọng nói:

Ta nói cho các ngươi biết chuyện này, sáng nay nghe nói Mạnh lão gia cường ngạnh ép buộc nàng thay hỉ phục, là nữ tử khuê các sao có thể phản kháng phụ mẫu? Thân mẫu nàng cùng đệ đệ còn ở Mạnh gia, nếu không phải vì sĩ diện của vương phi sớm thệ, nếu không phải vì mềm lòng sợ thế tử điện hạ không có người chăm sóc, thì nàng đã không chịu đáp ứng, Mạnh cửu tiểu thư là bất đắc dĩ mới phải gả vào Nhữ Dương vương phủ.

Tân khách đến Mạnh phủ, cái gì liên quan đến Trinh Nương đều nói hết ra, bọn họ cũng có mấy phần thiện ý nịnh bợ Trinh Nương.

Ở trong miệng các nàng Trinh Nương là một người hiếu thuận, hiểu chuyện, biết quan tâm, ẩn nhẫn, kính trọng đại tỷ sớm thệ, yêu mến chất tử.

Vì gia tộc, vì thân nhân hy sinh một đời hạnh phúc. Người không biết còn cho rằng Mạnh gia lấy dây cột nàng ép lên kiệu hoa.

Nhu Nương đến tham gia lễ thành thân của Trinh Nương, lúc này chậm rãi mở miệng:

Không phải cửu muội muội gả vào Nhữ Dương vương phủ sao? Nghe các ngươi nói như vậy ta lại cảm thấy giống như phụ thân ta đẩy nàng vào hố lửa. Thứ nhất nàng gả đi không phải làm thiếp, thứ hai đồ hồi môn xa xỉ chứ không phải tầm thường rẻ mạt, thứ ba vào cửa chính là nhất phẩm vương phi, thứ tư hưởng thụ vinh hoa phú quý của Nhữ Dương vương phủ, thứ năm thế tử điện hạ đã thú thế tử phi, biết chuyện hiểu lẽ, biết quan tâm, không cần nàng chăm sóc...Dù ta phải hành lễ hạ bái với nàng, nhưng các ngươi nói những lời này, sao ta lại chưa từng nghe qua? Các ngươi so với Mạnh gia chúng ta còn biết rõ hơn? Nếu thật sự như lời các ngươi nói, thì ta không rõ ràng một chuyện, ngươi có cái gì ủy khuất?

Ánh mắt Nhu Nương trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn thẳng vào Trinh Nương, từ khi nàng hạ sinh tiểu nhi tử, thân thể liền bị phá hư.

Nhưng An Bình hầu rất đau nàng, nàng có đích trưởng tử kề cận, nữ nhi là thế tử phi.

Ngày tháng Nhu Nương trôi qua cũng rất hài lòng.

Nhu Nương chịu nữ nhi ủy thác, mới có thể thay đổi chủ ý về gia mẫu đưa tiễn Trinh Nương xuất giá.

Cho nên mới nghe được những lời này, Nhu Nương âm thầm cảm thấy may mắn nàng đến thật đúng lúc.

Mạnh Trinh Nương quả thực là đạo đức giả, sĩ diện danh tiếng đều muốn, giống như nàng vì Mạnh gia, vì thế tử mà hy sinh bản thân.

Thần sắc Trinh Nương xấu hổ, cúi đầu nhẹ giọng nói:

Ta không cảm thấy ủy khuất, nhị tỷ đừng hiểu lầm ta.

           

Nhu Nương vỗ nhẹ cổ tay áo, nói:

Ta mặc kệ ngươi cảm thấy ủy khuất hay không ủy khuất, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, nếu không phải đại tỷ sớm thệ, thì ngươi hoàn toàn không có tư cách gả vào Nhữ Dương vương phủ. Nếu hưởng thụ quý phú tôn vinh của vương phủ, thì cũng đừng bày ra vẻ mặt không thèm để ý đến phú quý vinh hoa, ngươi bày ra bộ dạng thanh cao cho ai xem? Cửu muội muội, ta xin khuyên ngươi một câu, trăm ngàn lần đừng sinh trong phúc mà không biết hưởng, tuy là kế phi, chỉ thấp hơn đại tỷ mà thôi, so với đám tỷ muội Mạnh gia, địa vị của ngươi là cao nhất, hay là ngươi muốn chúng ta hâm mộ ngươi?

Nhị tỷ thật sự hiểu lầm ta rồi, cho tới tận bây giờ ta cũng chưa bao giờ nghĩ như vậy, đều là thân tỷ muội, một bút không thể viết ra hai chữ Mạnh, sao ta có thể muốn như thế? Là tỷ muội cần phải yêu quý giúp đỡ lẫn nhau.

Nhu Nương đứng dậy:

Ta cũng không dám để ngươi giúp đỡ, nếu trên trời đã rơi xuống miếng bánh ngon lên đầu ngươi, cửu muội muội nên nhận lấy là được, còn làm bộ làm tịch, làm ra vẻ này nọ chỉ khiến Nhữ Dương vương điện hạ hiểu lầm, ta là nhạc mẫu của thế tử điện hạ, tiểu tế của ta được bệ hạ trọng dụng tin dùng, cả triều ai mà không biết đến bản sự của hắn? Cửu muội muội đừng lo lắng, hắn không cần ngươi chiếu cố, huống hồ bên người hắn còn có thế tử phi, dù nha đầu này không quá khôn khéo, nhưng chủ trì bếp núc hậu viện là chính tay ta dạy nàng, lại thừa nhận chính thống giáo dưỡng hầu môn đích nữ, so với cửu muội muội nửa đường nâng đích...không giống nhau.

Vẻ mặt Trinh Nương xấu hổ, dù thứ nữ được ghi tạc dưới danh nghĩa đích mẫu thì vẫn là thứ nữ, Nhu Nương khẽ cười nói:

Ta sẽ không tiễn ngươi, dạo này thân mình mẫu thân so với trước kia đã tốt hơn một chút, ta còn phải đi xem sao, nếu đã không còn chuyện gì cần phải quan tâm, mẫu thân sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Nhu Nương mặc kệ Trinh Nương, thong dong xoay người rời đi, Trinh Nương gắt gao cắn chặt môi.

Đón nhận ánh mắt giễu cợt của tân khách, nàng không an bài người nọ nói những lời này.

Nàng chỉ để các nàng nói vài câu mà thôi, như thế nào lại phát sinh nhiều biến cố như vậy, các nàng thật sự tới hỗ trợ?

Thần sắc Trinh Nương trở nên bình thản, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy qua, quỳ gối ngửa đầu nói:

Nữ nhi nhất định không phụ sự nhờ vả của đại tỷ, không cô phụ sự kỳ vọng của phụ thân.

Tân khách thu hồi ý đùa cợt, Mạnh thị Trinh Nương không đơn giản.

Mạnh lão gia nói vài câu, đem khăn voan trùm lên đầu Trinh Nương:

Phải hiếu kính thái phi điện hạ, hầu hạ vương gia, chăm sóc thế tử điện hạ,  đây là trách nhiệm của ngươi.

           

- Dạ.

           

Trinh nương rũ bỏ ảo não, tận lực bình phục tâm trạng, suy nghĩ tương lai tốt đẹp.

Nàng không thể để Yên Nhiên thực hiện được ý đồ, Trinh Nương đoán mới vừa rồi hẳn là Yên Nhiên an bài.

Bà bà nhi tức vĩnh viễn là thiên địch, tư sinh tử cùng kế phi cũng không thể chung đường.

Yên Nhiên lại kính trọng Nhàn Nương như vậy, sao nàng có thể thân cận với mình?

Trách nhiệm của nàng chính là thay tỷ tỷ thủ hộ thế tử, nhưng không phải thân sinh nhi tử, sao có thể không có khúc mắc.

Trinh Nương được Yến ma ma do vương phủ phái tới cõng trên lưng, đưa vào trong kiệu.

Sau khi nghe thấy tiếng người qua lại trên đường tới xem náo nhiệt, Trinh Nương nhẹ nhàng vén lên hỉ khăn.

Đánh giá kiệu hoa, tứ giác nạm vàng mang ngọc, phía trước khảm trân châu trụy giác.

Rèm kiệu được tú tinh xảo không phải tú nương tầm thường nào cũng có thể tú thành.

Mặc dù chỉ là một kiệu hoa, nhưng cũng có thể nhìn ra Nhữ Dương vương phủ phú quý xa hoa vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi