HẠNH PHÚC TÁI SINH

Lúc Vân Nhi vừa nghe thấy tiếng Trinh Nương kêu cứu mạng, một lát sau lại kêu thêm một tiếng, rồi im lặng không có động tĩnh.

Do các cửa sổ đều là đóng, các nàng lại canh giữ ở cửa, cho nên không có khả năng có thích khách lướt qua các nàng mà tiến vào tân phòng.

Lão ma ma có kinh nghiệm ngăn dạy Vân Nhi:

Lần đầu chịu sủng đều là như vậy, phá thân kêu đau hai ba tiếng là chuyện bình thường, sau đó sẽ nếm thử mùi vị cá nước giao hoan thì tốt rồi, Vân Nhi cô nương, ngươi hãy yên tâm, vương gia hiểu ý sẽ đau tiếc vương phi điện hạ, nếu lúc này ngươi vọt vào trong, quấy rầy hưng trí của vương gia, chỉ sợ ngay cả vương phi cũng không bảo hộ được ngươi.

Vân Nhi lại đợi một hồi lâu, cho đến lúc bên trong không có thanh âm gì nữa.

Vân Nhi biết Trinh Nương là người yêu thích sạch sẽ, hoan hảo qua đi, nhất định sẽ gọi nàng vào trong hầu hạ rửa mặt chải đầu.

Nhưng đến tận bây giờ cũng không nghe thấy chủ tử gọi nàng, Vân Nhi lo lắng không đợi được.

Ta sẽ vào xem sao, lặng lẽ đi vào, bảo đảm không kinh động đến vương gia.

Đợi đến lúc Vân Nhi xuyên thấu qua tấm bình phong nhìn thấy tình cảnh trên giường.

Thân thể của vương gia cùng vương phi cùng giao triền(đè lên nhau), toàn thân là máu.

Vân Nhi lùi chân làm đổ tấm bình phong, tiếng thét chói tai cắt ngang sự yên tĩnh trong Nhữ Dương vương phủ.

Hỉ ma ma vọt vào trong nhìn thấy cảnh tượng này liển biết không tốt, sợ tới mức chân tay mềm nhũn ngồi bệch trên mặt đất.

Mau, mau đi thông tri với thái phi, vương gia không tốt.

Trong phòng một mảnh hỗn loạn, Hỉ ma ma lấy lại tinh thần:

Trăm ngàn lần đừng di động vương gia, tuyệt đối không nên động vào vương gia.

Ma ma, vương gia chảy máu mũi, sắc mặt cũng không tốt, phải làm sao bây giờ?

Nếu Nhữ Dương vương xảy ra chuyện không hay, đám hạ nhân các nàng sẽ khó thoát khỏi cái chết.

Trừ Hỉ ma ma hiểu biết nhiều chuyện, thì các vị ma ma đã thành thân đều xem nhẹ vị vương phi đang nằm ở trên giường kia.

Có thể khiến nam nhân mê thành bộ dạng như vậy chỉ có loại nữ tử không đàng hoàng mới làm ra được.

Loại tình huống này phần lớn chỉ xuất hiện trên thân đám người thanh lâu danh kỹ.

Không ngờ vương phi lại mang dị bẩm, cũng không biết vương gia có phúc khí hay vô phúc.

Thú thê thú hiền, nạp thiếp nạp mỹ, chính thê ở trên giường lại có thể làm ra hành động thiếp thất danh kỹ?

Các nàng đều là hạ nhân không dám nói lời chê cười vương phi, nhưng thái phi nửa đêm còn bị đánh thức sẽ không cố kỵ nhiều như vậy.

Nàng trung niên đã thủ tiết, thủ nhiều năm như vậy vẫn là âm dương không đều.

Nhìn thấy bộ dạng nhi tử như thế đương nhiên sẽ lo lắng vô cùng, thái phi tiến lên hung hăng tán Trinh Nương một cái tát.

Ngươi tỉnh lại cho ta...Có phải ngươi chính là hồ ly tinh chuyển thế? Mau buông tha ta của nhi tử a.

Xuất hiện loại chuyện này, phải là nữ tử tỉnh lại trước, tận lực thả lỏng hạ thân, thì hạ thể của nam tử mới có thể rời khỏi.

(Yul: có ai không hiểu k? Nói thô tục là dính lẹo ý???)

Trinh Nương bị một cái tát này đánh tỉnh, trước mặt là một lão phụ nhân không quen biết, nhưng xem bộ dạng này hẳn là thái phi.

-...Mẫu thân...

Ngươi mau buông lỏng, buông tha nhi tử của ta.

- Lỏng?

Trinh Nương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thái phi lạnh lùng nói:

Nếu ngươi không chịu buông ra, ta sẽ sai người phá vỡ.

Hỉ ma ma tiến đến bên người Trinh nương nhẹ giọng nói hai câu bên tai nàng.

Trinh Nương trợn mắt há hốc mồm, tại sao có thể như vậy? Nhìn Nhữ Dương vương giống như dương khí đều tiết hết ra ngoài.

Nằm ghé vào thân thể nàng, Trinh Nương hoảng hốt gọi:

Vương gia.

- Người trăm ngàn lần đừng hoảng hốt, đừng buộc chặt nữa, thân thể vương gia quan trọng hơn.

Ta khống chế không được.

Trinh Nương tận lực làm cho chính mình thả lỏng, nhưng bị một đống người vây xem như vậy, nàng muốn thả lỏng cũng không được.

Thái phi xua tay nói:

Các ngươi đều lui hết ra ngoài cho ta.

Tuy đã ít người, nhưng Trinh Nương vẫn không thể buông lỏng:

Mẫu thân, nhi tức không thể...Hãy đánh ngất nhi tức đi, tính mạng vương gia quan trọng hơn.

Ngươi xỉu rồi, nhi tử của ta còn mệnh sao?

Thái phi tức giận sắc mặt trắng bệch, Trinh Nương chậm rãi nhắm mắt, chậm rãi điều chỉnh hơi thở.

Thả lỏng, bình tĩnh thả lỏng, coi những người đang đứng bên cạnh đều là cây cỏ không khí.

Thả lỏng, im lặng thả lỏng....Trinh Nương vừa thả lỏng được một chút, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc:

Phụ thân không sao chứ? Tổ mẫu.

Vương phủ nháo ra động tĩnh lớn như vậy, Yên Nhiên cùng Triệu Duệ Kỳ sao có thể không hay biết.

Lúc Nhữ Dương vương cùng Trinh nương ở trong tân phòng nháo động ra huyết án.

Thì thế tử đang ở trong phòng ấm áp tình cảm, mùi hương phiêu lãng trong không khí.

Triệu Duệ Kỳ tinh tế hôn môi âu yếm biểu muội, khi thì ôn nhu, khi thì sủng nịch hôn khẽ.

Yên Nhiên bị Triệu Duệ Kỳ hôn trên thân thể, giống như bị cọng lông vũ lướt qua người.

Cho đến lúc nàng hoàn toàn động tình, Triệu Duệ Kỳ mới kiên định ôn nhu tiến lại gần.

Chỉ cần nàng nhíu mày, hắn sẽ dừng lại, đợi nàng thích ứng, môi anh đào bay ra tiếng rên rỉ, là do hắn vận động chậm hay là nhanh...

Không đợi đến lúc Triệu Duệ Kỳ chuẩn bị lâm trận chiến thứ hai, thì Triệu ma ma đã vội lên tiếng bẩm báo.

Hai người bọn hắn biết chuyện này trọng đại, mặc lại y phục cùng đi đến tân phòng.

Bởi vì trong lòng Nhữ Dương vương vẫn còn Nhàn Nương, hắn cũng biết Nhàn Nương là người hay ăn dấm chua.

Cho nên chưa có đem Trinh Nương an bài vào sân viện mà Nhàn Nương từng ở qua.

Nơi ở của Trinh Nương, cách chổ ở của Yên Nhiên hơi xa, ở giữa cũng cách nhau bởi khung cửa sắt.

Đợi đến lúc cửa sắt được mở ra, Triệu Duệ Kỳ đỡ lấy nàng:

Đi chậm một chút, để ý dưới chân.

- Biểu ca, chàng nói xem Trinh....Nàng như thế nào lại có thể như thế?

Yên Nhiên thật sự không thể nói ra khỏi miệng, Triệu ma ma đi phía trước soi đèn lồng.

Triệu ma ma không đem chuyện Trinh Nương mất máu xử nữ nói cho Yên Nhiên biết.

Nhàn Nương đã từng dặn dò, hậu quả của chuyện dơ bẩn này cứ để một mình nàng gánh vác, Trinh Nương chảy máu...

Trong lòng Triệu ma ma vui sướng, để xem Nhữ Dương vương còn có thể sủng ái mềm mại đáng yêu như Trinh Nương nữa hay không.

Không sợ chết trên người nàng? Triệu ma ma tự mình động thủ....

Biết được chổ thẹn thùng của Trinh Nương vừa căng lại vừa nóng, nhưng chặt quá cũng không tốt, không phải sẽ hại vương gia gặp hạn sao?

Vì Trinh Nương cùng Nhữ Dương vương khỏa thân đắp chung chiếc chăn mỏng.

Dù là Yên Nhiên hay Triệu Duệ Kỳ cũng không tiện vào cửa, đứng cách bình phong rất xa.

Yên Nhiên ngửi được mùi máu tươi, nàng cũng không phải là thiếu nữ khuê các không hiểu đời.

Mùi huyết tinh nặng như vậy, rốt cuộc Trinh Nương đã để lại bao nhiêu máu?

Trong phòng tràn ngập mùi vị tanh nồng, Yên Nhiên mặt đỏ, lui ra phía sau vài bước, Triệu Duệ Kỳ che ở trước người Yên Nhiên, lên tiếng hỏi:

Tổ mẫu, bên trong ổn chứ?

- Hai người các ngươi lập tức rời đi.

Sao thái phi có thể để tôn tử cùng tôn tức lây dính dơ bẩn này nọ?

Hồi bẩm tổ mẫu, hạ nhân hầu hạ trong sân viện của phụ thân, có phải nên răn dạy một phen?

Yên Nhiên liền nghĩ đến chuyện phong tỏa tin tức, Nhữ Dương vương miệt mài dâm dục, Nhữ Dương vương kế phi không hiền.

Chuyện này đối với biểu ca có ảnh hưởng nghiêm trọng, đại di lưu lại Nhữ Dương vương phủ không thể suy tàn trên tay nàng, thái phi nói:

Cũng may là ngươi nhắc ta, nếu không ta gấp quá mà quên mất, lúc này giao cho ngươi xử trí, nhớ lấy không thể để lộ một chút tiếng gió nào ra ngoài, Nhữ Dương vương phủ không chịu nổi trắc trở, phụ thân của các ngươi không thể xảy ra sự cố nữa.

Lần trước là Nhàn Nương liều mình cứu Nhữ Dương vương chuyện này oanh động cả thiên hạ.

Thế nhân tán thưởng Nhàn Nương trung trinh, đồng thời cũng chê trách Nhữ Dương vương.

Đường đường là vương gia, từng là danh tướng đế quốc lại bị vài tên Man Di bắt được.

Còn để thê tử chạy tới cứu, Nhữ Dương vương làm người cũng quá vô dụng đi.

Nam tử hán đại trượng phu có người nào tránh ở sau lưng thê tử mình? Tuy nói thú Trinh Nương là nguyện vọng của Nhàn Nương.

Nhưng các mệnh phụ phu nhân trong kinh thành vẫn truyền đãi lời đồn đại là Trinh Nương câu dẫn Nhữ Dương vương.

Nếu không phải nàng câu dẫn Nhữ Dương vương, thì sao có thể nâng thành đích nữ? Sao có thể có cơ hội trở thành kế phi?

Tuy lúc Nhàn Nương còn sống không thường lui tới với người ngoài, nhưng đã từng nói với các vị hảo hữu tri giao cũng như An Ninh công chúa.

Sẽ không can thiệp vào chuyện Nhữ Dương vương thú ai làm kế phi, An Ninh công chúa cũng chứng thật điều này.

Thế nhân cũng không chê cười Nhữ Dương vương bạc tình, ngược lại trào phúng Trinh Nương không trinh tiết.

Huân quý danh môn đều dưỡng dục thứ nữ, lúc các nàng hâm mộ Trinh Nương bay lên cành cao, trong lòng nhất định rất khó chịu.

Các nàng đều nghị luận Trinh Nương rất nhiều. Thật vất vả mới có thể bình ổn.

Nếu sự việc hôm nay lan truyền ra ngoài, thanh danh của Nhữ Dương vương phủ sẽ mất sạch.

Yên Nhiên trả lời:

Tôn tức hiểu rõ, sẽ cố hết sức không để cho các nàng nói bậy.

Triệu Duệ Kỳ túm chặt cánh tay của Yên Nhiên.

Biểu ca?

Yên Nhiên không hiểu mở miệng hỏi, ánh mắt Triệu Duệ Kỳ thâm thúy mang theo lo lắng:

Biểu muội có biết phải giết một người răn dạy trăm người, nếu nàng không thể ra lệnh thì để cho ta...

Yên Nhiên thản nhiên cười nói:

Ta là Nhữ Dương vương thế tử phi, ta hiểu rõ, biểu ca, ta không có yếu ớt đến như vậy.

Kiễng mũi chân, Yên Nhiên để sát môi vào tai của Triệu Duệ Kỳ, đôi mắt như ngọc tinh sáng:

Biểu ca thương tiếc ta, ta cũng muốn bảo hộ biểu ca.

Triệu Duệ Kỳ cười gật đầu:

- Ta sẽ nhớ rõ.

Yên Nhiên đi xử lý chuyện này, hạ nhân trong vương phủ thực sự có người nghị luận đàm tiếu.

Yên Nhiên trượng tễ kẻ lắm miệng ở trước mặt những người có mặt ở đây.

Thanh âm lạnh lẽo như búa nặng gõ vào trong lòng bọn họ:

Ai dám nói bậy, ta sẽ đưa các ngươi đi theo bọn hắn cùng ôn chuyện.

- Nô tỳ không dám.

Yên Nhiên dùng hơn mười mạng người để lập uy, trời nhanh chóng sáng lên.

Rốt cục Nhữ Dương vương cũng thoát ra khỏi thân thể Trinh Nương, hắn trải qua một đêm bị mất máu cùng ép buộc, càng nhìn càng có vẻ thương lão(già nua).

Trinh Nương ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài, đôi bàn tay siết chặt.

Yên Nhiên cùng Triệu Duệ Kỳ đang nắm chặt tay nhau, ánh bình minh chiếu rọi trên thân bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi