HẠNH PHÚC TÁI SINH

Nhữ Dương vương rời khỏi, Trinh Nương cười khổ, yên tĩnh trong phòng cũng sẽ được phú quý, nhưng nàng lại có cảm giác tâm không yên.

Hồi tưởng những lời mới vừa rồi đã nói, Trinh Nương không hiểu, rõ ràng Nhữ Dương vương có cảm động có thương tiếc nàng, vì sao cuối cùng lại thay đổi, khác với những gì nàng đã suy đoán.

Không thể lại dùng tâm tư trước kia để đối đãi với Nhữ Dương vương, giữa bọn nàng đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Nàng cũng từ thiếu nữ biến thành vương phi, nàng phải cẩn thận quan sát Nhữ Dương vương, trước kia có rất ít cơ hội, chỉ thông qua thư tín khó tránh khỏi sơ suất.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng tiểu nha hoàn cười vui vẻ, Trinh nương hỏi:

Xảy ra chuyện gì?

Vân Nhi rời phòng ra bên ngoài xem chuyện gì, tiếng cười vui ngừng lại, Vân Nhi trở về quỳ gối nói:

Nô tỳ bày thiện cho người được không? Hôm nay có món canh hầm, món mà người thích nhất.

Trinh Nương hơi hơi nhíu mi, hỏi:

Rốt cuộc là chuyện gì? Còn phải để ta tự mình đi hỏi?

Thấy không thể gạt được Trinh Nương, Vân Nhi nhẹ giọng nói:

Là Thế tử điện hạ mua lễ vật tặng cho thế tử phi, bị tiểu nha hoàn canh cửa nhìn thấy, lúc này đã lan truyền toàn bộ vương phủ.

- Lễ vật? Là cho thế tử phi?

- Dạ.

Trinh Nương cong khóe môi:

Thanh xuân thật tốt đẹp, bọn họ cũng là tân hôn là thời điểm tình nồng ý mật, tặng lễ vật cũng không có gì lạ, ngươi đi căn dặn bọn nha hoàn trong sân không cho phép nói đến chuyện này nữa, Yên Nhiên da mặt mỏng, nói nữa sẽ khiến nàng tức giận. Thế tử có hảo ý, nếu chẳng may chọc giận Yên Nhiên, không phải sẽ uổng phí khổ tâm tư của thế tử sao, vương gia nói rất đúng, ta phải vì vương phủ hòa thuận mà suy nghĩ, ta ngóng trông bọn họ cùng nhau tốt đẹp cả đời.

Nô tỳ đi làm ngay.

Vân Nhi cũng chưa nói thế tử đưa lễ vật gì, nàng đoán chủ tử cũng không muốn nghe.

Vương gia thờ ơ lạnh nhạt, còn luôn hoài niệm tiên vương phi, còn chưa có nhìn ra chủ tử tốt đẹp đến cỡ nào.

Một ngày nào đó chủ tử tao nhã cố gắng thể hiện, nhất định vương gia sẽ nâng niu như châu như bảo mà sủng ái chủ tử.

Trinh Nương không có lòng dạ ăn cơm, miễn cưỡng dùng mấy miếng đồ ăn liền sai người mang xuống.

Nàng không có cách gì bình lặng, làm nữ hồng cũng không yên lòng, hồi tưởng tất cả ngày hôm nay, rốt cuộc vấn đề ở đâu?

Trinh Nương tâm sự trùng trùng điệp điệp nằm ở trên giường, nhìn vị trí trống trải bên cạnh.

Trong lòng Trinh Nương cũng có một phần bi thương, trượng phu Nhữ Dương vương trước sau như một không chịu ngủ ở đây.

Trong lòng hắn luôn luôn tưởng niệm vợ trước, chuyện này so với chuyện hắn đi tìm trắc phi thị tẩm còn khiến nàng khó chịu hơn.

Trắc phi là người sống, nàng có thể dễ dàng đấu bại, nhưng nàng sao có thể tranh đấu với người đã chết.

Nằm trên giường Trinh Nương mở to đôi mắt nhìn về phía trước, phảng phất như nhìn thấy Nhàn Nương.

Nàng ở trên cao trào phúng nhìn chính mình, trong vương phủ, trong kinh thành tràn đầy bóng dáng của Nhàn Nương.

Trinh Nương mỏi mệt nhắm mắt, nàng đã chết, đã chết...

Chớp mắt đã đến lễ gặp mặt, thái phi biết đồ hồi môn của Trinh Nương chỉ là đẹp ngoài mặt mà thôi, trang sức trân quý không nhiều lắm.

Thái phi sai người đem hai bộ trang sức kiểu mới từ trong cung truyền ra cho Trinh Nương.

Tay nghề khéo léo không thể chê, trâm châu nạm vàng khảm ngọc theo từng bước đi lay động là vật mà người tầm thường không thể có.

Chỉ là hình thức hơi trầm trọng, không phù hợp với khí chất như cốc u lan của Trinh Nương.

Thật ra Trinh Nương đã tự tuyển chọn một bộ trang sức trân châu tốt lắm, nhưng thái phi đưa trang sức cho nàng chuyện này Nhữ Dương vương cũng biết.

Trinh Nương không có cách gì nói cùng Nhữ Dương vương trang sức có khuyết điểm.

Chỉ có thể theo ý tứ của thái phi đeo trang sức tinh mỹ quý trọng lên người.

Phải như thế mới có thể, thể hiện rõ ràng nàng cùng thái phi là bà bà nhi tức rất hòa thuận.

Nếu Trinh Nương dám nói một câu thái phi không tốt, Nhữ Dương vương sẽ cho rằng nàng không biết phân biệt.

Vì phối hợp theo trang sức, Trinh Nương phải thay đổi cả thân y phục, nàng đã sớm chuẩn bị y phục thanh nhã lại không thể dùng.

Một thân y phục hồng sắc theo thông tục hoàn toàn che dấu khí chất đặc thù của Trinh Nương.

Mặc bộ y phục này trang trọng đoan trang có thừa, nhưng linh khí lại không đủ, càng không có gì làm cho gương mặt sáng ngời gió xuân.

Trinh Nương nhìn vào gương, nàng thật sự muốn vứt bỏ bộ y phục này, vứt bỏ mẫu đơn.

Mặc kệ nàng thừa nhận hay không thừa nhận, thì hồng sắc mẫu đơn chỉ thích hợp với một người duy nhất chính là Nhàn Nương.

Nàng mặc vào có khác gì những vương phi tầm thường? Nàng không thích hợp hồng sắc.

Vương gia đến.

Lúc Nhữ Dương vương nhìn thấy Trinh Nương, cũng không cảm thấy kinh diễm, cũng không cảm thấy thất vọng.

Đi thôi, đừng để mẫu thân đợi lâu.

Trinh Nương nhắm mắt đi theo Nhữ Dương vương, búi tóc song phi cài trâm thoa quý trọng từng bước rung động ép cổ nàng đau đớn, trên cổ lại mang vòng ngọc thạch hạng quyển.

Trinh Nương rất phẫn nộ, nàng không ngờ lại như vậy, đều là thái phi an bài:

Vương gia.

- Ừ?

Trinh Nương định nói ra khỏi miệng, lại im lặng, ngại ngùng e lệ cười nói:

Thiếp có chút lo lắng, sợ làm sai cấp bậc lễ nghĩa.

Không có người chuyên môn dạy bảo nàng sao? Dựa theo những gì đã học mà làm theo là được.

Nếu Trinh Nương ăn mặc như ngày thường, có lẽ Nhữ Dương vương sẽ hiểu ý mà cảm thấy thương hại.

Nhưng hôm nay hắn sẽ không, huống hồ có vài chuyện, Nhữ Dương vương nghi hoặc quá nặng.

Hắn không muốn bị nữ nhân đùa giỡn nữa, hắn phải khống chế được chính mình.

Trinh Nương cũng biết Nhữ Dương vương đích thân đến đây đi cùng nàng, đã muốn cho nàng thể diện, hiện tại không thể yêu cầu nhiều.

Trước khi vào cửa Trinh Nương khẽ nói:

Đa tạ vương gia.

Mặc dù cả thân y phục quý trọng, thì vẻ mặt Trinh Nương vẫn trước sau như một mang theo tươi cười.

Nhữ Dương vương nghiêng đầu nhìn nàng một cái rồi dời đi ánh mắt, không thể phủ định Trinh Nương có thể khiến hắn động tâm.

Cho dù chưa biết rõ nàng là thật lòng hay giả ý, thì vẫn sẽ làm cho hắn động tâm mà thôi.

Mẫu thân, dùng trà.

Trinh Nương tươi cười hàm chứa kính cẩn, đem chén trà nâng qua đỉnh đầu, đưa đến trước mặt thái phi.

Thái phi nhận chén trà, uống một ngụm, đem bao lì xì đưa vào tay Trinh Nương, từ ái cười nói:

Nhi tức ngoan, là mẫu thân thương ngươi, một khi vương gia ủy khuất ngươi, ngươi phải nói cho ta biết, ta sẽ giáo huấn hắn.

Vương gia đối xử với nhi tức tốt lắm.

Trinh Nương xấu hổ cúi đầu, thái phi tươi cười càng từ ái:

Thẹn thùng, ngươi nha, thật là làm cho người ta đau lòng, ngươi lại không giống đại tỷ ngươi, mà như là...

Mẫu thân.

Nhữ Dương vương mở miệng nhắc nhở, thái phi cười nói:

Chuyện qua rồi không nhắc lại nữa, ngươi hãy làm tốt điều mà đại tỷ ngươi ủy thác, chiếu cố vương gia thật tốt.

Dạ.

Yên Nhiên nhìn thần sắc Trinh Nương không hề biến hóa, giống như là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Nhìn nàng bình thản nhận trắc phi, phu nhân dâng trà, đối với mỗi một người đều là hòa nhã, lại có mấy phần xa lạ.

Tay Yên Nhiên bị cầm lấy, bên tai là tiếng của biểu ca:

Ta vĩnh viễn sẽ không để nàng giống như nàng ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi