HẠNH PHÚC TÁI SINH

An Ninh công chúa cũng không trông cậy những lời nàng nói sẽ khiến Yên Nhiên thông suốt ngay lập tức.

Dù có Nhàn Nương an bài mọi chuyện, thì Nhữ Dương vương phủ vẫn là một bãi nước đục.

An Ninh công chúa đau tiếc Yên Nhiên, cũng không muốn nàng bước chân vào Nhữ Dương vương phủ.

Nhưng Nhữ Dương vương thế tử Triệu Duệ Kỳ có cảm tình quá sâu nặng với Yên Nhiên, giữa hai người có ràng buộc quá sâu.

Dù An Ninh công chúa chưa từng gặp hắn, nhưng hâm mộ có, ghen tị có, nhưng nàng càng muốn bọn họ được hạnh phúc.

Bởi vì chân tình rất khó có, trên đời này người không có lương tâm thay lòng đổi dạ nhiều lắm.

An Ninh công chúa bất tri bất giác có tâm tư muốn bảo hộ hai người bọn họ.

- Hai ngày trước quốc sư đã vào kinh, sao quét ngang bầu trời đêm, Khâm Thiên giám dâng tấu chương lên phụ hoàng, nói là kinh thành có yêu nghiệt

- Quốc sư nói thế nào?

An Ninh công chúa lỗ mãng sờ soạng hai má của Yên Nhiên, nàng trừng mắt, nói:

- Quốc sư là người khôn khéo, sao hắn có thể dễ dàng mở miệng, chuyện yêu nghiệt cũng chỉ là chuyện nhỏ sẽ không nguy hại đến giang sơn xã tắc, cứ tùy tiện để Khâm Thiên giám nháo loạn, dạo này hấn hay ở trong cung giảng Phật hiệu cho phụ hoàng.

Yên Nhiên nhẹ giọng nói:

- Hắn chưa nói, cũng không cẫn hắn nói? Chỉ cần tràm mặc là đã ngầm đồng ý.

An Ninh công chúa gõ trán Yên Nhiên:

- Nha đầu thông minh, buồn cười là trong triều có vài người hồ đồ lại nghĩ mình là người thông minh, dâng tấu chương nói là phụ hoàng đức hạnh suy giảm, mới có cái loại dị trạng này, một đám đều muốn làm Ngự sử, uy dương danh thàn, phụ hoàng còn nhìn không ra sao? Bản công chúa đợi xem bọn hắn sẽ mượn cơ hội này bức bách phụ hoàng sắc lập thái tử.

Bệ hạ sẽ không sắc lập thái tử vào lúc này.

Yên Nhiên nhẹ giọng nói, An Ninh công chúa cười vui vẻ:

- Không nói đến chuyện này nữa, Yên Nhiên chỉ cần ngươi nhớ kỹ, phụ hoàng sẽ không để bọn họ gây áp lực mà sắc lập thái tử.

- Đa tạ công chúa điện hạ chỉ điểm.

Yên Nhiên chân thành bái tạ, An Ninh công chúa đối xử tốt với nàng, nàng sẽ nhớ kỹ.

- Ta cũng quan tâm nhiều một chút, phụ thân ngươi An Bình hầu là người rất thông minh, ta thấy đám chư hầu có đan thư thiết khoán, không có người nào hiểu biết hơn phụ thân ngươi.

An Ninh công chúa đánh giá cao An Bình hàu, nhìn thì vô vi không có năng lực, nhưng An Bình hầu lại tránh thoát rất nhiều đại sự.

Các đám hàu gia thường lui tới không phải bị đoạt tước, chính là bị lưu đày, cấm trở về kinh thành, chỉ có An Bình hàu địa vị được củng cố, ai cũng không tìm ra chuyện xấu.

Phụ thân nói, An Bình hầu... là An Bình vui vẻ, đã kế thừa liệt hầu, còn cần tranh đấu cái gì. Tuân theo lời tổ tiên răn dạy, có chiến sự, sẽ tòng quân đền nợ nước, thời bình, thì an hưởng phú quý.

Yên Nhiên đem lời của An Bình hàu thường nói với nàng, nói cho An Ninh công chúa nghe.

Nếu lời này có thể rơi vào tai bệ hạ, đối với An Bình hàu phủ rất có lợi, Yên Nhiên rũ mắt, chỉ là lợi dụng An Bình công chúa, nàng sẽ tức giận sao?

An Ninh công chúa phụng phịu nói:

- Yên Nhiên.

- Công chúa điện hạ.

Yên Nhiên lo lắng bất an, nhưng ý thức nói với nàng, nàng làm đúng, điều này không phải là phản bội tín nhiệm của An Ninh công chúa đối với nàng.

- Ngươi nha, thật khiến người ta đau lòng, nha đầu ngốc.

An Ninh công chúa cầm tay Yên Nhiên:

-An Bình hầu trung thành luôn hướng về phụ hoàng là chuyện tốt, sao ta lại trách ngươi? An Bình hầu phủ nhiều thế hệ tòng quân, công huân lớn lao, lại không tranh không thưởng, trong lòng phụ hoàng có cân nhắc, nếu có nhiều người giống như An Bình hầu, phụ hoàng sẽ bớt lo lắng. Liệt hầu công thần, phụ hoàng không sợ vinh dưỡng bọn họ, mà sợ nhất là tranh đấu.

Yên Nhiên thấp giọng nói:

- Lời ta nói đều là thật, mẫu thân đang hoài thai thân mình không tốt, phụ thân vẫn luôn ở cùng nàng, thật sự là không có tâm tư khác, ca ca ở Tây Sơn đại doanh chịu huấn luyện, muốn rời quân doanh đều phải xin phép, ta đã lâu không nhìn thấy hắn.

An Ninh công chúa cười hỏi:

- Muốn ca ca? Lo lắng cho hắn?

Yên Nhiên chớp mắt, kiêu ngạo cong lên khóe miệng:

- Ta biết ca ca là giỏi nhất.

 - Thật không biết An Bình hầu sao lại dưỡng được ngươi, tiểu tâm can.

An Ninh công chúa vỗ tay Yên Nhiên:

Được, bản công chúa sẽ nhớ kỹ.

Lãnh binh đánh giặc, tướng lĩnh rất nhiều người có tài, suy tính chính là nhân mạch của mình.

Hạo Nhiên được An Ninh công chúa ghi nhớ, là một phần cơ duyên tốt, hai má Yên Nhiên đỏ ửng, thì thào nói:

- Công chúa mới là tiểu tâm can, ta...

Ta... Là tiểu nhân.

An Ninh công chúa cười lớn:

- Bản công chúa chính là thích ngươi như vậy.

Yên Nhiên không dám nhìn An Ninh công chúa, xấu hổ cúi đầu, cầm lấy mứt quả đặt ở bên miệng, lại nhớ tới lời biểu ca dặn.

Yên Nhiên bỏ mứt quả xuống đi đến bên bồn đồng rửa tay, An Ninh công chúa hỏi:

- Là Nhữ Dương vương thế tử dặn ngươi?

- ừ, biểu ca nói, mứt rất dính, phải rửa tay xong mới dùng...

Yên Nhiên nghe tiếng An Ninh công chúa cười to, Yên Nhiên nhếch môi:

Công chúa điện hạ.

An Ninh công chúa càng cười lớn hơn, Yên Nhiên giận:

Ta đi về.

- Hôm nay trở về, ngày mai lại đến phủ công chúa, Yên Nhiên a, nhớ nói cho ta biết, biểu ca ngươi còn nói cái gì?

Yên Nhiên chật vật chạy đi, An Ninh công chúa cười ra nước mắt, nhận ly trà ma ma đưa tới, An Ninh công chúa nói:

- Nhũ mẩu, ta thích Yên Nhiên, thật sự rất thích nàng.

Hàu bên người An Ninh công chúa là một vị ma ma cỡ bốn mươi tuổi mặt mũi hiền lành.

Nàng họ Thương, là nhũ mẫu chăm sóc An Ninh công chúa lớn lên, biết tính khí của nàng như thế nào, nói:

- Nô tỳ nhìn thấy Lý tiểu thư là người ngây thơ lãng mạn, không có tâm tư muốn lấy lòng người.

- Trước kia thấy bản công chúa đều trốn tránh, hiện tại hết rồi, ai nói nàng không có?

An Ninh công chúa cười cười nói:

- Nhưng bản công chúa biết, giúp người của nàng, nàng sẽ nhớ rõ, tương lai bản công chúa gặp nạn, nàng sẽ không ngòi yên hay không quan tâm.

- Người còn có thể gặp nạn?

Thế sự thay đổi thất thường, ai cũng không biết tương lai sẽ thế nào.

An Ninh công chúa thổi lá trà:

Nhũ mẫu sai người nói với Khâm Thiên giám, bọn hắn sẽ tự biết nên đi đâu tìm yêu nghiệt.

- Công chúa, người cần gì phải chấp nhặt với loại người này?

An Ninh công chúa uống một ngụm trà:

- Cả đời này bản công chúa ghét nhất bị người khác lừa gạt, ngươi làm, Nhàn Nương sẽ không làm? Bản công chúa muốn nhìn xem nàng làm thể nào phá tan khốn cảnh, ngươi cũng đừng coi nàng là phế vật, có thể mê hoặc Nhữ Dương vương, không phải nữ tữ tầm thường nào cũng có thể làm được? Không chừng ta cùng Nhàn Nương còn có thể thành toàn cho nàng, Trinh Nương thật sự khiến người ta nhìn không thấu, Mạnh gia tuyệt đối dưỡng không ra thứ nữ như Trinh Nương, đừng nói Mạnh gia, cho dù là dòng dõi cao hơn Mạnh gia, giáo dưỡng thứ nữ như đích nữ cũng không giáo ra Trinh Nương có đức hạnh như vậy, nếu nàng qua được cửa này, bản công chúa tự mình thỉnh quốc sư xem mệnh cách cho nàng, Trinh Nương... Trinh Nương không tầm thường.

Lúc Yên Nhiên ngồi trên xe ngựa trở về hàu phủ, nói:

- Đi Đạo Hương thôn.

Nhu Nương rất thích dùng điểm tâm ở Đạo Hương thôn, Yên Nhiên định mang về một ít, xe ngựa dừng trước cửa Đạo Hương thôn.

Mùi vị điểm tâm lượn lờ trong không khí, Yên Nhiên cảm thấy đói bụng, ở Đạo Hương thôn có rất nhiều loại điểm tâm, Yên Nhiên xuống xe ngựa, muốn tự mình chọn lựa.

Yên Nhiên mang theo cẩm sắt, chuẩn bị đi vào Đạo Hương thôn, bên cửa có một tiểu tử cỡ mười tuổi, mặc y phục đơn bạc.

Mang đôi hài rách lộ ra hai ngón chân cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốt đen thui, nhìn chằm chằm điểm tâm trên quày rồi chảy nước miếng.

Hắn đứng ở bên cửa, cũng không gây trở ngại cho người nào, nên không có ai đuổi hắn đi.

Tuy người làm trong Đạo Hương thôn xem không nổi hắn, nhưng lão bản Đạo Hương thôn nổi danh là người đạo đức lương thiện.

Có khi sẽ đem điểm tâm bán không được hoặc là điểm tâm làm không đẹp phân phát cho đám khất nhi.

(Yul: khất nhi là trẻ con ăn xin)

Nhìn tiểu hài đồng đáng thương như vậy, người làm suy nghĩ chờ lát nữa điểm tâm nào bán không được sẽ đem cho hắn.

Lúc Yên Nhiên đi ngang qua hắn, đột nhiên dừng bước, cẩn thận nhìn hắn đánh giá.

Yên Nhiên nhìn đôi hài lộ ra hai đầu ngón chân cái trắng noãn hồng hào, nhìn bộ dạng hắn có chút quen thuộc, Yên Nhiên hỏi:

Ngươi là ai?

           

- Chu Tiểu Thất

Đôi mắt nam hài chớp chớp, cọ cọ cái mũi:

-Tỷ tỷ có thể cho ta một ít điểm tâm của Đạo Hương thôn được không? Tiểu Thất rất đói, rất đói.

Yên Nhiên chăm chú nhìn hắn một lúc, cũng không nhiều lời, xoay người vào Đạo Hương thôn, chọn vài loại điểm tâm mà Nhu Nương thích ăn:

- Đem nhiêu đó gói lại.

- Xong rồi.

Người làm ân cần gói điểm tâm, Yên Nhiên thanh toán bạc, lại chỉ vào bánh xốp nói:

- Cái này nữa gói lại cho ta hai khối, hai khối.

Người làm thấy rất kỳ quái, nhìn rõ ràng là người hào phóng, sao chỉ mua có hai khối?

Nhưng bên trong bánh xốp có một lượng lớn tiêu cay, đại đa số người đều không thích ăn.

Nhưng lão bản lại kiên trì mỗi ngày đều làm bánh xốp, có thể bán hai khối thì hai khối.

Người làm đem hai khối bánh xốp gói lại, đưa cho Yên Nhiên:

Của người đây.

Tay trái Yên Nhiên cầm hộp điểm tâm, tay phải cầm hai khối bánh xốp, đi đến trước mặt tiểu hài tử, nhìn hắn đánh giá.

Cho ngươi, ta mời ngươi ăn bánh xốp.

Đôi mắt nam hài( bé trai) lóe sáng trong suốt, giọng run rẩy:

- Tỷ tỷ thật sự đồng ý mời ta ăn điểm tâm?

- Không phải điểm tâm, là bánh xốp.

Yên Nhiên nhìn bộ dáng của tiểu tử này, càng nhìn càng xác định, đem bánh xốp để vào trong tay hắn:

- Quân tử nói, gạt người sẽ bị người lừa lại.

Yên Nhiên lên xe ngựa, buông màn xe nói:

- Không còn gì khác để chơi sao? Muốn khảo nghiệm nhân tâm? Lòng người dễ thay đổi, ai có thể giúp ai, hai khối bánh xốp cay, hy vọng ngươi nhớ kỹ, không phải người nào cho ngươi hai khối điểm tâm, đều là người có thiện tâm.

- Hồi phủ.

Dạ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi