HẠNH PHÚC TÁI SINH

Trong thư phòng Triệu Duệ Kỳ khắc khổ ra sức học hành kinh sử tử tập, trên bàn xếp đầy bộ sách.

Tràn ngập chữ viết trên giấy Tuyên Thành rơi đầy trên mặt đất, Yên Nhiên đứng ở cửa.

Nhìn xuyên thấu qua bình phong, nhìn biểu ca khổ công học hành, trong trí nhớ của nàng lúc biểu ca đọc sách nàng luôn ở bên cạnh hắn.

Hoặc là ngắt lời, hoặc là làm nũng quấn quýt si mê, không cho biểu ca bỏ mặc nàng.

Triệu Duệ Kỳ luôn vui vẻ để mặc nàng hồ nháo, có khi còn đọc sách cho nàng nghe.

Tuy trong kinh sử tử tập có đạo lý quá lớn, Yên Nhiên không hiểu rõ, nhưng giọng của biểu ca rất dễ nghe êm tai...Nàng luôn nghe đến mê mẩn.

Yên Nhiên lắc lắc đàu, bước qua tấm bình phong, lặng lẽ nhặt giấy Tuyên Thành đang phân tán trên mặt đất, Triệu Duệ Kỳ ngẩng đầu, cười nói:

Biểu muội.

Yên Nhiên nhìn thoáng qua mặt giấy, mặt trên viết hình như là sách luận, đem giấy Tuyên Thành đặt ở trên bàn, khuyên nhủ:

- Tuy biểu ca càn khổ học, nhưng cũng phải chú ý thân mình, đừng để chưa kịp đợi đển ngày thi, thì đã mệt muốn chết rồi.

- Mỗi ngày lúc sáng sớm cùng chạng vạng ta đều bắn cung tản bộ.

Đôi mắt Triệu Duệ Kỳ tràn đầy ôn nhu, Yên Nhiên bị hắn nhìn mà hai má đỏ ửng, Triệu Duệ Kỳ nhẹ giọng nói:

- Biểu muội luôn tốt với ta, ta vẫn ghi tạc trong lòng, một khắc cũng không quên.

Yên Nhiên nhắm chặt mắt, lòng của nàng càng ngày càng mềm, Triệu Duệ Kỳ cũng không bức nàng, lời như có như không thở dài:

- Biểu muội luôn tốt với ta, nhưng ngươi không ở bên cạnh ta, có tốt với ta hơn nữa, ta cũng không vui vẻ, ngươi cái gì cũng không nói, lại bỏ quên tình cảm nhiều năm của chúng ta, ta vẫn ở chỗ cũ chờ ngươi,còn ngươi lại chạy mất, biểu muội có từng lo lắng cho ta?

- Ta...

Yên Nhiên càng áy náy, Triệu Duệ Kỳ chậm rãi đứng dậy, chậm rãi tới gần Yên Nhiên:

- Có chuyện gì không thể cùng nhau giải quyết? Nếu tốt với ta, thì hãy ở lại bên cạnh ta, biểu muội, ta sẽ bảo hộ ngươi, lưu lại có được không?

Yên Nhiên nhìn hắn muốn mở miệng, lại không biết nói gì, biểu ca không có làm chuyện gì có lỗi với nàng.

- Nếu ta vụng về khiến ngươi bị thương, ảnh hưởng đến tiền đồ của ngươi, thì làm sao bây giờ?

Điểm này vẫn luôn là khúc mắc trong lòng Yên Nhiên, dù có thể đấu được Trinh Nương bảo trụ tước vị cho biểu ca, thì Yên Nhiên còn có rất nhiều chuyện cần phải đối mặt.

Triệu Duệ Kỳ cầm tay Yên Nhiên:

- Mặc kệ tương lai sẽ như thế nào, ta cũng ở bên cạnh ngươi, chúng ta đồng cam cộng khổ, biểu muội vẫn cho là tước vị thể tử đối với ta mà nói là quang trọng nhất?

Yên Nhiên chậm rãi gật đầu, Triệu Duệ Kỳ lắc đầu:

- Thế tử vị, ta vẫn muốn chiếm cứ, nhưng vị trí thế tử sao có thể quang trọng bằng biểu muội? Ngươi đã nói chỉ cần khổ học có bản lĩnh, dù ta không còn là thế tử, vẫn có thể khiển người đời coi trọng, vẫn có thể chiếu cố ngươi, tài học cùng biểu muội đều quang trọng.

Triệu Duệ Kỳ nhớ đến cảnh tượng, vì muốn giải độc cho Yên Nhiên mà hắn từ tước vị thế tử.

Nếu không phải yêu nàng như mạng, hắn thà rằng chết ở vị trí thế tử:

- Đây là trách nhiệm của ta, ta sẽ gánh vác, có biểu muội bâu bạn, kiếp này không uổng phí

          

- Biểu...Biểu ca.

Yên Nhiên bổ nhào vào trong lòng Triệu Duệ Kỳ, khóc rống lên đầy ủy khuất:

- Thực xin lỗL.Thực xin lỗi...

Thực xin lỗi vì nàng đã nghĩ sẽ buông tha hắn, thực xin lỗi vì nàng tự nghĩ để hắn tìm hạnh phúc, lại làm thương tổn hắn.

Nếu được trọng sinh, mà nàng chỉ nghĩ tranh đấu với Trinh Nương, thì nàng thật sự thẹn với lão thiên gia đã ưu ái nàng.

Muốn biểu ca hạnh phúc, vì sao không thể là nàng? Kiếp trước kiếp này, nàng chỉ để ý hắn, hắn cũng chỉ để ý nàng.

Triệu Duệ Kỳ nhẹ giọng dỗ dành:

- Biểu muội, đừng khóc, đừng khóc.

Hắn ôm chặt nàng, đôi môi hôn lướt qua đỉnh đàu nàng:

- Biểu muội, đừng khóc, ta ở đây.

Hắn sẽ luôn luôn ở bên nàng, không bao giờ bỏ nàng một mình nữa, Triệu Duệ Kỳ vỗ vỗ lưng Yên Nhiên.

Yên Nhiên khóc rất lâu, sau đó đỏ mặt tránh né Triệu Duệ Kỳ, trốn qua một bên, đưa lưng về phía Triệu Duệ Kỳ.

Trong mắt Triệu Duệ Kỳ tràn đầy sủng nịch, nếu bước lại gần, Yên Nhiên sẽ giận.

Tuy hắn muốn nhìn nàng tức giận thẹn thùng, giương nanh múa vuốt, nhưng không phải lúc này, tương lai luôn có cơ hội.

- Qua hai ngày nữa sẽ đến mùa săn, ngươi có đi không?

Yên Nhiên nâng tay ôm má:

- Ta phải ở trong phủ chiểu cố nương, ca ca nói tìm da làm mũ cho ta.

- Biểu ca bận nhiều việc...Còn dự thi khoa cử, sẽ đi sao?

Yên Nhiên xoay người hỏi Triệu Duệ Kỳ, hắn cưỡi ngựa cũng không tốt lắm, trước kia gặp phải trường hợp này, có thể đẩy liền đẩy

- Phụ vương không ở kinh thành, chuyện này...Nhữ Dương vương phủ không thể không đi.

Triệu Duệ Kỳ cười tự tin:

- Biểu muội không cần lo lắng cho ta, tuy thuật tiễn của ta kém hơn người tinh thông, nhưng đã có thể mười trúng năm sáu, sẽ không khiển danh vọng của Nhữ Dương vương phủ kém đi, ta bầu bạn bên thánh giá, cũng không gặp chuyện gì nhiều, nếu có người muốn khiêu khích, ta sẽ khiến hắn có đến mà không có về.

Yên Nhiên tín nhiệm gật đầu, biểu ca hứa hẹn chuyện gì nhất định sẽ làm được.

Biểu ca văn võ toàn tài mới có thể thành danh, bãi săn lại là nơi tốt để thể hiện, một bảng tam giáp là bệ hạ khâm điểm, ấn tượng rất quan trọng, Yên Nhiên nói:

- Chủ khảo là mấy vị đại nhân cương trực công chính, thường xuyên được bệ hạ giao trọng trách, đã từng chủ trì năm sáu khoa cử, biểu ca có thể tìm được bài thi của cử tử trước đó từng được bọn hắn chủ trì khoa khảo? Nhìn xem quan khảo yêu thích loại gì, biểu ca sẽ có cơ hội nhiều hơn.

Triệu Duệ Kỳ nhíu mày, hắn không phải là văn nhân cổ hủ:

- Việc này có thể làm, biểu muội rất thông minh.

Yên Nhiên được Triệu Duệ Kỳ khen ngợi, như uống mật ngọt, tiếp tục đề nghị:

- Kỳ ngộ không thể thiếu, biểu ca đã từng nghe qua chuyện thuyết quán phố phưởng của một vị cử tử?

Chuyện phố phường nhàn sự không có người nào dám ở trước mặt Nhữ Dương vương thế tử mà nhắc tới.

Thấy Triệu Duệ Kỳ lắc đàu, Yên Nhiên ngẩng cao đầu đắc ý nói:

- Đương kim bệ hạ là người rất nhân từ, cũng thích cải trang vi hành, ta nhớ...Hơn mười năm trước, có một vị cử tử bàn hàn đến kinh thành dự thi, vì không đủ bạc, nên bán họa ven đường, là hắn có vận khí tốt, nên mới được bệ hạ đang cải trang đi vi hành coi trọng, hỏi tính danh cùng mua tranh họa của hắn, cũng cùng hắn nói chuyện một hồi. Lúc bệ hạ chọn trạng nguyên, danh sách được đưa lên, bệ hạ trông thấy tên của hắn, dù lúc ấy hấn có vị trí không cao, nhưng bệ hạ nói hấn là người có chí khí, liền khâm điểm hắn làm trạng nguyên, chuyện này là mỹ sự, từ đó về saư phàm là cử tử vào kinh dự thi đều ở trên đường bán họa, trông mong có thể gặp được bệ hạ.

-Bọn họ đã gặp?

Triệu Duệ Kỳ cảm thấy hứng thú hỏi, Yên Nhiên lắc đầu nói:

- Không biết đâu, có lẽ sẽ gặp, có lẽ không, đã có châu ngọc ở phía trước, người sau cũng muốn noi theo.

- Biểu muôi muốn ta đi bán hoa?

Biểu ca không cần cố ý đi bán họa, nhưng phần lớn cử tử đều mang theo tác phẩm đắc ý nhất, nếu biểu ca có thời gian thì đi xem đi, binh pháp có nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, sao không nhân cơ hội này đi xem thực lực của bọn họ?

Triệu Duệ Kỳ trầm mặc, hắn đã bị Yên Nhiên thuyết phục, nhưng nếu hắn đi một mình, thật sự không thú vị, Triệu Duệ Kỳ làm bộ khó xử:

Nếu ta đi một mình, chẳng may bị người nhận ra, có khi nào sẽ khiến bọn họ nghĩ là ta sợ?

- Ta đi cùng biểu ca.

- Một lời đã định, ngày mai ta đi hàu phủ tìm ngươi...

Triệu Duệ Kỳ nói rất nhanh, Yên Nhiên trừng mắt, lúc này mà nàng còn không biết mình bị biểu ca tính kế thì quá vô dụng rồi.

Triệu Duệ Kỳ vui vẻ cười nói:

- Biểu muội là người nhất ngôn cửu đỉnh. -Hừ.

Yên Nhiên hừ một tiếng, cầm đá mực mài mực:

- Nếu đi dạo phố, không thể đi tay không, dù sao biểu ca cũng phải viết cái gì đó, một khi gặp phải cử tử muốn tỷ thí, không thể không chuẩn bị gì.

Triệu Duệ Kỳ trầm tư một lúc, cầm bút lông chấm mực nước, viết lên giấy Tuyên Thành, Yên Nhiên mài mực, hán viết chữ.

Quanh quẩn hai người là một cỗ tình ý không thể vứt bỏ.

Truyện được đăng ở https://www.wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang wed khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.

Nhàn Nương đứng ngoài cửa, yên lặng rời đi, Triệu ma ma đỡ tay nàng, Nhàn Nương vui mừng tươi cười.

           

- Bọn chúng rất xứng đôi, có Yên Nhiên ở bên cạnh hắn, ta còn gì lo lắng?

- Chủ tử...

Nhàn Nương nói:

- Ngươi không cần khổ sở vì ta, sinh tử có số...Chỉ là sớm một chút hay muộn một chút mà thôi, sau khi vương gia trở lại kinh thành, ta sẽ đưa cho hắn một phân đại lễ từ biệt, lúc trước Uyển Như chết trong lòng hắn, hắn nhớ kỹ Uyển Như cả đời tốt đẹp, cũng không chịu nghe ta giải thích, Trinh Nương có thể hiểu rõ vương gia, nhưng ta sinh sống mười mấy năm với hắn, đã trải qua rất nhiều mưa gió, chảng lẽ ta còn không hiểu vương gia bàng nàng? Ta khinh thường diễn trò, nhưng trước khi chết, vì Kỳ nhỉ, ta không thể không diễn.

- Lát nữa ngươi đi đến quý phủ của An Ninh công chúa, nói cho nàng biết ngày mai Kỳ nhi cùng Yên Nhiên sẽ đi dạo bày quán, nói cho nàng biết rõ ràng.

-Dạ.

Nhàn Nương suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Cũng không thể chỉ trông cậy vào bệ hạ, ta âm thầm giúp đỡ vài tên cử tử... ngày mai để bọn hấn đi bày quán, khó xử Kỳ nhỉ.

- vẫn là chủ tử lo lắng chu toàn, thế tử điện hạ tài hoa sẽ càng tốt đẹp.

Nhàn Nương thở dài:

- Ta chỉ sinh có mình hắn, trừ hắn ra, còn có thể thay ai suy nghĩ?

Nhàn Nương vì Nhữ Dương vương suy nghĩ cả đời, phút cuối cùng mới hiểu, nàng yêu sai người rồi.

Lúc này trong mắt Nhàn Nương trừ Triệu Duệ Kỳ ra, thì không còn người nào nữa:

- Chuyện ta sai ngươi làm, phải nhanh chóng làm cho tốt, cơ thể của ta chống đỡ không được.

Triệu mama rưng rưng nước mắt nói:

Dù nói trường mệnh trăm tuổi phúc thọ lâu dài, cũng không thể tăng thêm một ngày thọ cho Nhàn Nương.

Nếu như làm theo tính toán của Nhàn Nương, thì nàng không còn sống hơn ba tháng, tất cả đều là vì Triệu Duệ Kỳ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi